Chàng Rể Phế Vật

Chương 766




CHƯƠNG 766


Trần Xuân Độ cắn răng, đột nhiên bật cười lớn… Chỉ là tiếng cười kia mang theo mấy phần thê lương.


“Long Vương, cho dù mày có cười to hơn nữa cũng chẳng ích gì đâu!” Răng Nhọn hừ lạnh một tiếng, tung ra một quyền!


“Ầm!”


Trần Xuân Độ không kịp né tránh, bị Răng Nhọn đấm thẳng vào mặt nạ trên mặt!


“Rắc rắc…”


Dưới sức mạnh đáng sợ của cú đấm, chiếc mặt nạ đột nhiên nứt ra, những vết nứt cũng dần lan ra xung quanh!


“Rắc rắc!”


Đột nhiên, phần dưới của chiếc mặt nạ nứt hẳn ra! Khéo miệng Trần Xuân Độ lộ ra!


Một vệt máu tươi trào ra từ khóe miệng anh, nhìn vô cùng chật vật.


Khéo miệng Trần Xuân Độ hơi nâng lên, lộ ra tia giễu cợt, ngay lúc này, anh nhìn thấy cảnh tượng Răng Nhọn đang tỏ ra hơi sửng sốt!


Những ký ức ngày xưa ùa về, Răng Nhọn đột nhiên trở nên hoảng hốt, Trần Xuân Độ liền lợi dụng thời cơ này, cầm thanh Long Nha trên tay, tung ra cú đánh bất ngờ, nhanh chóng thoát khỏi vòng vây!


“Long Vương…” Răng Nhọn nhìn thấy biểu cảm giễu cợt kia, cùng với động tác quất qua vai, anh ta cảm thấy hết sức quen mắt!


Đúng lúc này, điện thoại Răng Nhọn đột nhiên vang lên.


Răng Nhọn vừa nhìn theo bóng lưng mờ ảo của Trần Xuân Độ, vừa nhận điện thoại, đột nhiên, có giọng nói già nua và lo lắng của trạm trưởng Lý ở đầu dây bên kia vang lên: “Có phải cậu đang truy kích Long Vương không?”


“Làm sao ông biết? Ông cũng nhận được lệnh sao?” Răng Nhọn hỏi.


“Răng Nhọn, cậu hãy vì giao tình giữa hai chúng ta mà để cho cậu ta một còn đường sống.”


“Vì sao?” Mặt Răng Nhọn hiện lên vẻ không chắc chắn, nhưng anh ta cũng đã đoán được ra nguyên nhân.


“Cậu biết người đó là ai mà.” Trạm trưởng Lý nói một câu đầy ý vị sâu xa.


“Ông chắc chắn… là anh ta sao?” Răng Nhọn run lên, cả người run rẩy kịch liệt!


Vừa rồi, anh ta lại cùng người vào sinh ra tử với mình chém giết lẫn nhau? Long Vương… lại là anh ta?!


“Ba!” Răng Nhọn cúp điện thoại, đưa mắt nhìn về phía xa, nhìn bóng lưng Trần Xuân Độ với vẻ mặt phức tạp.


Đột nhiên, anh ta nghiêng đầu, nhìn về phía đám người áo đen bịt mặt đang truy sát Trần Xuân Độ, nghiêm nghị quát lên: “Tất cả, chuyển mục tiêu, diệt trừ sát thủ ám sát!”


Lúc này, trong một phòng bao của một khách sạn, Lê Thần Vũ ngồi trên sofa, tâm trạng khó mà bình tĩnh được.


Đột nhiên, cửa phòng bao mở ra, một tên thuộc hạ từ bên ngoài đi vào.


Lê Thần Vũ nhìn tên thuộc hạ đó, nắm lấy tay hắn, hỏi: “Thế nào rồi?”


“Anh ta rời khỏi nhà họ Lê rồi.” Tên thuộc hạ của nhà họ Lê nói thật.


“Vậy thì tốt.” Lê Thần Vũ thở hắt một hơi, Trần Xuân Độ đã rời khỏi nhà họ Lê, chứng tỏ nhà họ Lê tạm thời an toàn rồi.


“Chuẩn bị xe, chúng ta lập tức về nhà họ Lê, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, chắc chắn anh ta sẽ không quay lại giết nữa.” Lê Thần Vũ nói.


Lúc Lê Thần Vũ vừa nói xong, đột nhiên giọng Trần Xuân Độ từ bên ngoài truyền tới, suýt chút nữa khiến Lê Thần Vũ hồn bay phách tán!


“Lê Thần Vũ, lăn ra đây! Tao biết mày ở đây!”


Lê Thần Vũ lập tức biến sắc: “Sao có thể thế này! Tôi không nói với bất cứ ai vị trí của mình mà, sao anh ta lại biết?”


“Lê Thần Vũ! Tao đã nói rồi… mày trốn không thoát đâu!” Giọng Trần Xuân Độ như vang lên từ địa ngục giết chóc… không ngừng rúng động trong không trung!


Cả người Lê Thần Vũ run lẩy bẩy… Lúc này anh ta… như thể gặp phải vụ giết người đáng sợ nhất trong đời này!


Trong con ngươi của Lê Thần Vũ hiện lên nỗi kinh hãi tột cùng! Gia tộc có nhiều vệ sĩ như vậy… Nhà họ Dương có hai vị hào kiệt… Đặc công của Yên Kinh… Không ngờ tất cả lại không ngăn được Trần Xuân Độ? Lúc này, tinh thần Lê Thần Vũ suýt chút đã sụp đổ!