CHƯƠNG 742
“Con bé này, sao cô lại cố chấp như vậy chứ? Tôi nói rồi tôi không thích bé con phẳng như cô!” Trần Xuân Độ đẩy Hoa Nhã Nhụy ra, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, hai tay đút vào túi quần rồi rời đi giống như lưu manh… Giờ phút này đôi mắt đẹp của Hoa Nhã Nhụy đã ướt át, ngơ ngác nhìn bóng dáng rời đi của Trần Xuân Độ… Trái tim của cô gái nhỏ đột nhiên không giải thích được đấu tranh, cô ta chưa bao giờ trãi nghiệm qua tình cảm rối rắm như vậy, Đây… Có thể nói là lần đầu tiên của cô ta, lần đầu tiên cô ta một lòng như vậy, mạnh dạn yêu một người như vậy! Nhưng mà… Anh… Anh không thích mình?
… Chập tối.
Xe con chạy như tên bắn ở trên đường, Tô Loan Loan lái xe, Trần xuân Độ và Lê Kim Huyên ngồi ở trong xe, chạy như bay về hướng khách sạn… Bên trong xe rất im lặng, trong không khí quanh quẩn khúc nhạc tao nhã, mà khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên có chút lạnh lùng.
“Trần Xuân Độ, tôi cảnh cáo anh, tốt nhất đừng có ý tưởng gì không nên với Hoa Nhã Nhụy…” Nữ thần Lê Kim Huyên đột nhiên mở miệng nói, giọng nói mang theo ý lạnh.
Trần Xuân Độ sửng sốt, quay đầu nhìn cô hỏi ngược lại: “Vì sao lại nói như vậy?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lạnh như băng, không để ý tới anh nữa.
Trần Xuân Độ chần chờ một lát, đột nhiên hỏi: “Không phải em đang ghen đấy chứ?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên hơi kinh ngạc, mắt đẹp lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, giống như mang theo một chút chế giễu: “Ghen?Vì sao tôi phải ghen? Anh cũng xứng khiến cho tôi ghen hay sao?”
“Nếu như em không ghen thì vì sao lại như vậy.” Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên.
“Lê thị và hiệp hội châu báu sắp triển khai một lần hợp tác, tôi sợ anh bị hủy hợp tác.”
Trần Xuân Độ nhìn nữ thần tổng giám đốc, cố tình ẩn ý mở miệng: “Anh thấy chắc chắn là em ghen.”
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên lạnh lùng trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ một cái: “Anh bị bệnh tâm thần sao?”
Trần Xuân Độ cười tự giễu: “Phải, anh bị bệnh tâm thần… Đã cho phép em nói nói cười cười cùng với Tiêu Chiến, đánh yêu mắng cười, anh sẽ không thoải mái, làm sao vậy.”
“Có bệnh.” Lê Kim Huyên lạnh lùng phun ra hai chữ, hai tay ôm ngực, lười để ý tới anh.
Khóe miệng Trần Xuân Độ tự giễu càng đậm, chính mình yêu Lê Kim Huyên, có lẽ thật sự có bệnh.
Không biết qua bao lâu, xa xa, hình dáng khách sạn từ trong mơ hồ dần dần rõ ràng.
Bỗng nhiên, Trần Xuân Độ đưa tay ôm lấy eo thon nhỏ của Lê Kim Huyên, mạnh mẽ lấp kín môi đỏ mọng của nữ thần!
Trong khoảnh khắc này, không khí giống như bị đọng lại!
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên dại ra, lông mi hẹp dài hơi cong nhẹ nhàng run lên… Cả người cũng mất đi sức chống cự… Giờ phút này quá mức đột ngột! Quá chớp nhoáng! Nữ thần tổng giám đốc cơ bản không phản ứng kịp!
Xe con một đường chạy như bay trong đêm đen, Trần Xuân Độ ôm chặt cơ thể mềm mại của nữ thần, đem cả người cô ôm vào trong lòng, tùy ý chiếm đoạt môi đỏ mọng của nữ thần!
Tô Loan Loan ngồi ở phía trước tập trung lái xe, nhìn thấy một màn này từ kính chiếu hậu chiếu cũng choáng váng, suýt chút nữa là va phải xe con bên cạnh!
“Bốp ——”
Rất nhanh, âm thanh của một cái tát thanh thúy vang dội vang lên!
Nữ thần tổng giám đốc Lê Kim Huyên hung hăng tát một bạt tai vào mặt Trần Xuân Độ!
Một bạt tai này đem Trần Xuân Độ mạnh mẽ tát tỉnh! Đưa anh từ trong trạng thái sung huyết kia kéo về hiện thực!
Trần Xuân Độ buông lỏng môi nữ thần ra… Đại não của anh có chút đờ đẫn, hơi thở hổn hển. Ngay lúc nãy, anh bị một chút tình cảm kia xông mờ đầu óc… Chỉ sợ chính anh cũng sẽ không nghĩ tới, khi anh ở trước mặt những tên sát thủ kia cũng sẽ không thở dốc chút nào, nhưng giờ phút này, đã có chút thở không nổi.
Giờ phút này, trên gương mặt anh hiện ra một dấu tay hơi rõ ràng, giống như đang nói ra sự tức giận của nữ thần.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lạnh như băng khó coi, hô hấp vô cùng lộn xộn… Giờ phút này nữ thần rất tức giận! Cô dùng sức chà lau môi đỏ mọng của mình, đôi mắt đẹp hung ác trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ, đó là vô cùng căm phẫn!
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên tràn đầy tức giận, ánh mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ lạnh như băng, ẩn chứa sát khí lạnh giá!
“Anh là đồ khốn vô sỉ!” Lê Kim Huyên quát khẽ, mang theo sự thất vọng tột cùng đối với Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ cười tự giễu: “Chắc vậy, có lẽ anh thật sự là đồ khốn.”