CHƯƠNG 734
Trần Xuân Độ nhìn gương mặt tuyệt mỹ như mài của Lê Kim Huyên, liên tiếp gật đầu nói: “Được, Sếp Lê cứ yên tâm đi.”
Trên đường, xe ô tô chạy nhanh như bay, Hoa Nhã Nhụy ngồi ở phía sau đột nhiên mở miệng nói: “Rốt cuộc anh và Sếp Lê có quan hệ như thế nào?”
Trần Xuân Độ ngẩng đầu nhìn Hoa Nhã Nhụy xuyên qua kính chiếu hậu, Hoa Nhã Nhụy nói: “Giác quan thứ sáu của tôi rất chuẩn, tôi thấy giữa anh và Sếp Lê tuyệt đối không đơn giản, ánh mắt cô ấy nhìn anh không bình thường.”
“Vậy cô cảm thấy hai chúng tôi có quan hệ thế nào?” Trần Xuân Độ thả chậm tốc độ xe, mang theo ẩn ý mở miệng hỏi.
“Không biết.” Hoa Nhã Nhụy lắc đầu nói: “Đến giao lộ phía trước thì dừng lại đi.”
Trần Xuân Độ sửng sốt: “Còn rất xa mới tới nhà của cô.”
Hoa Nhã Nhụy khôi phục dáng vẻ cao ngạo trước đó: “Tạm thời tôi không muốn về nhà.”
Trần Xuân Độ gật đầu, sau khi qua ngã tư, anh dừng lại trước cửa quán bar theo ý của Hoa Nhã Nhụy.
Hoa Nhã Nhụy xuống xe, Trần Xuân Độ cũng xuống ngay sau đó.
“Anh có thể trở về báo cáo kết quả.” Sắc mặt Hoa Nhã Nhụy trở nên nghi hoặc.
“Sếp Lê giao nhiệm vụ cho tôi là hộ tống cô về nhà an toàn. Cô còn chưa về đến nhà, tôi cũng chỉ có thể đi theo.” Trần Xuân Độ nhàn nhạt mở miệng trả lời.
Hoa Nhã Nhụy nhíu mày, một lát sau mới gật đầu nói: “Anh muốn đi theo thì đi.”
Lúc bước vào trong, Hoa Nhã Nhụy đi đến quầy bar ngồi một mình, cô ta chọn một ly rượu. Trần Xuân Độ thì ngồi ở một góc cách đó không xa, ánh mắt đảo qua mỗi một ngõ ngách, góc độ và những nơi có thể tiến hành ám sát.
Đây là thói quen của anh, chỉ có loại bỏ tất cả các nguy cơ, bảo vệ Hoa Nhã Nhụy an toàn không có chuyện gì, anh mới có thể trầm tĩnh lại.
Hoa Nhã Nhụy mặc bộ váy dài màu trắng tinh khôi, khí chất thoát tục, hoàn toàn không hợp với một nơi như quán rượu. Trần Xuân Độ vừa hút thuốc, vừa nhìn chằm chằm vào Hoa Nhã Nhụy. Khi cô ta tiến vào quán bar, Trần Xuân Độ cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Một mỹ nữ khí chất như vậy, lại ra vào những nơi như thế này… Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm vào Hoa Nhã Nhụy. Cô ta uống xong ly rượu kia, rất nhanh liền có hai ba tên đàn ông tiến đến gần.
Chỉ có điều Hoa Nhã Nhụy đều từ chối một cách lơ đãng. Qua một lúc lâu, Hoa Nhã Nhụy mới mơ màng đứng lên, trả tiền rồi đi ra ngoài.
Trần Xuân Độ đi theo cô ta, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Nhã Nhụy đỏ bừng giống như trái táo, trên người tràn ngập một mùi rượu nhàn nhạt, cô ta đã uống đến hơi say.
“Đi thôi, về nhà.” Trần Xuân Độ nhắc nhở.
“Không về, tôi không về. Anh đi dạo với tôi một chút.” Hoa Nhã Nhụy say chếnh choáng mở miệng nói, cô ta bước tới ôm cánh tay của Trần Xuân Độ một cách thân thiết rồi đi về phía trước.
Mà Hoa Nhã Nhụy lại không ý thức được chính mình có bao nhiêu thất thố. Một khắc cô ta kéo cánh tay của Trần Xuân Độ, trong lòng Trần Xuân Độ lay động một hồi, sau đó mới phản ứng lại được. Dáng người của Hoa Nhã Nhụy cũng không kém chút nào, anh mạnh mẽ áp chế sự vọng động của bản thân…
Nhất định phải bình tĩnh… nhịn xuống…
Cứ như vậy, Hoa Nhã Nhụy lôi kéo Trần Xuân Độ đi dạo nửa vòng lớn ở trên đường. Dọc theo con đường này, hương thơm nhã nhặn trên người Hoa Nhã Nhụy chui vào cánh mũi của Trần Xuân Độ. Nội tâm của Trần Xuân Độ đều đang điên cuồng khắc chế, khắc chế thú tính và xung động của chính mình…
Đúng lúc này, ở cách đó không xa, một đám người có khoảng hai mươi thanh niên trên đầu nhuộm đủ mọi màu sắc đi tới.
Khi nhìn thấy Hoa Nhã Nhụy ở trước mặt, trong thoáng chốc tầm nhìn của bọn chúng đổ dồn trên người cô.
Ánh mắt toát lên vẻ xấu xa quét tới quét lui trên đôi chân dài của Hoa Nhã Nhụy, nước miếng cũng nhanh chóng chảy xuống.
“Này em gái xinh đẹp, thiếu bạn trai không? Các anh trai có thể thỏa mãn bất cứ nhu cầu gì của em.”
Thanh niên tóc vàng huýt sáo với Hoa Nhã Nhụy, ra sức trêu ghẹo.
“Em gái xinh đẹp, thằng già đó không thỏa mãn được em đâu. Không bằng đi theo bọn anh đi, chắc chắn mấy anh có thể phục vụ em thoải mái, chất lượng năm sao!” Đám người tóc vàng càng nói càng quá đáng, tiếng trêu đùa cũng càng lúc càng lớn.
Đôi mắt xinh đẹp của Hoa Nhã Nhụy khẽ nhíu, dường như cô có chút tức giận.
Trần Xuân Độ kéo cô, thản nhiên nhìn đám người tóc vàng: “Khuyên chúng mày mồm miệng nên sạch sẽ một chút.”