Chàng Rể Phế Vật

Chương 716




CHƯƠNG 716


Vẻ mặt Trần Xuân Độ đầy vô tội: “Này, Kim Huyên, sao anh biết được đêm hôm khuya khoắt em lại đến thăm chứ, cái gì em cũng thấy hết rồi còn ngượng ngùng gì nữa, anh không bảo em chịu trách nhiệm, em thì lại bảo anh mặc đồ vào trước.”


Trần Xuân Độ một bên vừa mặc quần vào, một bên nói thầm, khiến cho Lê Kim Huyên đang xoay người tức đến nghiến răng ken két, hận không thể chém Trần Xuân Độ thành ngàn mảnh luôn!


Bộ dạng Trần Xuân Độ đầy vô tội, phảng phất tựa như là bị Lê Kim Huyên chiếm tiện nghi, bản thân còn tổn thất thật lớn vậy đó, sao lại không khiến Lê Kim Huyên thẹn quá thành giận được cơ chứ!


Sau khi Trần Xuân Độ mặc quần vào xong thì để trần nửa người trên mà quay lại, nhìn về phía Lê Kim Huyên, khóe miệng cũng treo ý cười: “Sếp Lê, đêm khuya đến thăm, chẳng lẽ là tới làm vài chuyện gì đó sao?”


Mới đầu Lê Kim Huyên còn không hiểu ý trong lời nói của Trần Xuân Độ, cô lạnh lùng quét mắt nhìn Trần Xuân Độ một cái, giọng điệu mang theo ý thẩm vấn mà hỏi: “Tôi gõ cửa cả nửa ngày mà anh vẫn luôn không trả lời, anh đang làm cái gì?”


Trần Xuân Độ sửng sốt, anh lập tức nhìn về phía Lê Kim Huyên, rất nhanh là đã phản ứng lại mà cười hì hì giải thích: “Anh đây không phải đang nằm mơ hay sao, trong mơ làm một trận mây mưa với em, nếu em muốn biết, anh cũng có thể nói chi tiết một chút cho em nghe.”


“Ngậm miệng!” Lê Kim Huyên hung hăng trừng Trần Xuân Độ một cái, cô có chút phát điên, Trần Xuân Độ không giữ mồm giữ miệng chút nào, sao không khiến Lê Kim Huyên xấu hổ được chứ!


Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên mang theo hàn ý chết chóc mãnh liệt, cuối cùng cũng khiến Trần Xuân Độ ngoan ngoãn ngậm miệng lại.


“Trần Xuân Độ, anh nói đi, vì sao lâu như vậy mà không trả lời lại, rốt cuộc anh ở trong phòng làm cái gì?”


Tô Loan Loan phụ họa.


“Cái này…” Trần Xuân Độ chột dạ mà nhìn thoáng qua bên trong phòng, Lê Kim Huyên nhạy cảm phát giác được điểm này đã hừ lạnh một tiếng, trực tiếp giẫm lên giày cao gót, mang theo khí thế hung hăng mà xông thẳng vào phòng.


Mà sau khi Lê Kim Huyên xông vào trong phòng, nhìn chung quanh một hồi đã lập tức nhìn thấy chiếc laptop được đặt trên bàn trà, mà khi nữ thần tổng giám đốc chú ý tới hình ảnh phía trên màn hình laptop kia, vẻ mặt cô để lộ ra sự ngạc nhiên khó có thể tin được.


Bên trên laptop đang chiếu cảnh một đôi nam nữ đang đại chiến kịch liệt… hình ảnh khó coi kia khiến cho Lê Kim Huyên lập tức choáng váng, thậm chí cô còn có thể nghe thấy từng tiếng động làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào truyền ra kia… Lê Kim Huyên cực kỳ thông minh, ngay lập tức đã phản ứng lại vì sao lúc trước Trần Xuân Độ lại trần truồng cả người, trong nháy mắt cô càng hiểu ra, vì sao mình gõ cửa mà tên đàn ông này lại chết sống không chịu mở cửa, đây rõ ràng là xem đến xuất thần, âm thân trong máy tính đã hoàn toàn lấn áp tiếng gõ cửa của cô rồi mà!


“Vô sỉ… khốn khiếp!” Lê Kim Huyên nghiến răng nghiến lợi, rất nhanh, ánh mắt cô rời khỏi màn hình laptop mà quay đầu nhìn về phía Trần Xuân Độ với vẻ vừa thẹn vừa giận, trong đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa sự lạnh lùng và phẫn nộ!


Trần Xuân Độ lúng túng gãi đầu một cái, anh ngượng ngùng cười một tiếng: “Kim Huyên, ban đầu anh cũng không biết là hai người, anh…”


“Câm miệng, cho anh nói chuyện rồi à!” Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên đầy lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ gần như có thể chém tên này ra thành trăm ngàn mảnh luôn!


“Đi thôi.” Lê Kim Huyên nhìn về phía Tô Loan Loan mà căm giận nói một câu, sau đó đi ra ngoài.


Mà cho dù Lê Kim Huyên có đi ra khỏi cửa rồi, đột nhiên, Trần Xuân Độ tựa người lên trên khung cửa mà nói: “Hai vị, đêm dài đằng đẵng, đến cũng đã đến rồi, anh còn tưởng hai người muốn trao đổi sâu hơn một chút với anh chứ…”


Trần Xuân Độ lên tiếng đầy hàm ý, nhất là còn nhấn mạnh “trao đổi sâu hơn” kia rất nhiều, khiến cho bước chân của Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan khựng lại.


“Tô Loan Loan, đi dạy dỗ cho anh ta một trận đi, càng mạnh tay càng tốt!” Rất nhanh, Lê Kim Huyên đã nghiến răng mà lên tiếng đầy lạnh lùng, mỗi một chữ đều mang theo sát khí vô cùng đáng sợ.


Mà Trần Xuân Độ tựa ở trên khung cửa nghe thấy lời nói đó của Lê Kim Huyên, dường như cảm nhận được ý lạnh ẩn chứa trong lời nói của Lê Kim Huyên, anh không khống chế được mà run rẩy toàn thân, nội tâm cũng dâng lên một cỗ dự cảm không lành.


Quả nhiên, Tô Loan Loan nhìn Lê Kim Huyên một cái, vẻ mặt cũng hiện lên một sự bất đắc dĩ.


Bảo cô đi dạy dỗ Trần Xuân Độ? Điều này sao có thể được? Người khác không biết Trần Xuân Độ là ai, nhưng Tô Loan Loan còn không rõ sao? Đó chính là Long Vương đó!


Tô Loan Loan nhìn về phía Trần Xuân Độ, vẻ mặt cô có hơi ngượng ngùng không biết phải làm sao, nhưng nghĩ đến là Lê Kim Huyên bảo cô làm vậy, mà Trần Xuân Độ lại sợ Lê Kim Huyên, Tô Loan Loan lập tức cảm thấy có sức lực hơn không ít.


Mà khi Tô Loan Loan đi về phía Trần Xuân Độ, Long Vương còn khí phách ngang ngược mấy phút trước đó, giờ phút này lại bày ra vẻ sợ hãi mà lui về phía sau.