Chàng Rể Phế Vật

Chương 715




CHƯƠNG 715


Tô Loan Loan gật đầu rồi nói: “Tôi biết, vừa nãy tôi qua đó điều tra một chút rồi.”


“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Lê Kim Huyên hỏi.


“Có thể là có sát thủ tập kích, chẳng qua thì cũng đã có người ngăn lại rồi, điều kỳ lạ là… không có một ai tử vong cả, tình cảnh nhìn rất máu tanh, Sếp Lê, tối nay cô vẫn là kéo rèm cửa sổ lại, đừng nhìn nữa.” Tô Loan Loan nói.


Lê Kim Huyên gật đầu, thở một hơi thật sâu, đột nhiên, dường như cô nghĩ tới điều gì đó mà chợt giẫm lên giày cao gót xông thẳng về phía cửa…


“Sếp Lê…” Đợi Tô Loan Loan kịp phản ứng lại thì Lê Kim Huyên đã vọt ra khỏi phòng rồi.


Tô Loan Loan nhanh chóng đi theo, rất nhanh là đã phát hiện Lê Kim Huyên xuất hiện ở trước cửa phòng của Trần Xuân Độ mà cốc cốc cốc gõ cửa kịch liệt.


“Sếp Lê, nhẹ một chút.” Tô Loan Loan có lòng tốt nhắc nhở, giờ phút này Lê Kim Huyên đã hoàn toàn thất thố rồi, không hề có dáng vẻ thục nữ đoan trang như ngày thường một chút nào, vội vội vàng vàng cứ tựa như đang có chuyện gấp gì đó khiến cô hoàn toàn không để ý đến hình tượng của bản thân nữa.


“Lúc đó tôi có nhìn thấy một người hình như mặc áo sơ mi trắng và áo gi lê.” Lê Kim Huyên lên tiếng giải thích.


Tô Loan Loan ngẩn ra, cô ấy nhìn Lê Kim Huyên mà hỏi: “Sếp Lê, cô xác định sao? Ý của cô là, chính Trần Xuân Độ là người đã ngăn cản đám sát thủ kia.” Tô Loan Loan nói rất bình tĩnh.


“Xa quá, không nhìn thấy rõ, cho nên tôi mới đến gõ cửa phòng anh ta, nếu như thật sự là anh ta thì tất nhiên sẽ không ở trong phòng.” Lê Kim Huyên nhíu chặt mày lại mà nói.


Mặc dù chính bản thân cô cũng không tin Trần Xuân Độ có bản lãnh lớn như vậy, nhưng thử một lần cũng sẽ không sai đâu.


Tô Loan Loan nhìn Lê Kim Huyên, nội tâm cô thở dài một hơi, cô biết rõ, thời gian qua đi, có che giấu tốt đến mức nào đi nữa cũng sẽ xuất hiện lỗ hỏng thôi, cho dù Trần Xuân Độ có che giấu đến trời đất không hay thì cũng sẽ dần dần để lộ sơ hở.


Mà đoạn thời gian gần đây Lê Kim Huyên lại vô cùng hoài nghi, không phải một lần cô bảo Tô Loan Loan nhìn chằm chằm mỗi một hành động của Trần Xuân Độ rồi, trong lúc không để ý, Trần Xuân Độ đã để lộ thân thủ, mặc dù không làm Lê Kim Huyên kinh hãi nhưng cũng đã khiến cô sinh lòng nghi ngờ.


Coi như Trần Xuân Độ giải thích mình chỉ là đang đối phó với đám lưu manh du côn, nhưng Lê Kim Huyên chưa từng thật sự tìm hiểu bối cảnh của Trần Xuân Độ, tất nhiên cô cũng sẽ không tin chiêu trò này.


“Sếp Lê, cô nghi ngờ anh ta? Tôi cảm thấy không quá có khả năng đâu.” Tô Loan Loan cười mà nói.


Mà Lê Kim Huyên gõ cửa nửa ngày, vẻ mặt cô toát ra vẻ khó hiểu: “Tôi cũng đã gõ lâu vậy rồi, sao còn không có phản ứng gì hết vậy?”


“Sếp Lê, cần tôi giúp không?” Tô Loan Loan hỏi.


Lê Kim Huyên suy tư một lát rồi gật nhẹ đầu, đợi Lê Kim Huyên lui qua một bên thì Tô Loan Loan đứng ở cửa phòng hít sâu một hơi, chuẩn bị một cước đá văng cửa phòng.


Vào ngay khoảnh khắc này, cửa phòng đột nhiên được mở ra một cái khe hở nhỏ, Trần Xuân Độ ló đầu từ bên trong phòng ra, nhìn thoáng qua Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan, anh có hơi sửng sốt mà hỏi với vẻ khó hiểu: “Kim Huyên, cũng đã khuya rồi, hai người còn đến đây là gì thế?”


“Đừng nói nhảm nữa, để bọn tôi vào.” Lê Kim Huyên lạnh mặt nói.


Trần Xuân Độ sửng sốt, vẻ mặt anh có hơi khó xử: “Chuyện này… Làm vậy không tốt lắm đâu.”


“Không có gì không tốt hết, tránh ra.” Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, một tay cô đẩy cửa phòng ra, chuẩn bị cưỡng ép đi vào cùng với Tô Loan Loan.


Mà cửa phòng vừa mở ra, đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên chợt cứng đờ lại, lập tức sững sờ ngay tại chỗ.


Ánh mắt Lê Kim Huyên rơi lên trên người Trần Xuân Độ, liếc thấy Trần Xuân Độ cả người không mảnh vải che thân mà đứng ngay cửa, thậm chí còn không lấy tay che lại, cứ như vậy mà rơi không sót cái gì vào trong mắt Lê Kim Huyên.


“A!” Tiếng kêu kinh hãi của Lê Kim Huyên vang lên, cho dù cô có tính cách lạnh lùng mà nhìn thấy thân thể cường tráng cùng với vô số vết sẹo trên người Trần Xuân Độ cũng không nhịn được mà giật mình kêu lên thành tiếng.


Mà trong khoảnh khắc khi đôi mắt xinh đẹp của cô đảo qua cơ thể Trần Xuân Độ, nhìn thấy rõ ràng những thứ không nên nhìn, cô lập tức nhắm mắt lại, gương mặt xinh đẹp xoạt một cái đã đỏ bừng lên.


Khuôn mặt tinh xảo của Lê Kim Huyên cũng lập tức trở nên vô cùng nóng bừng, ửng hồng lên, nữ thần tổng giám đốc trong sáng như ngọc mà lại trở nên không có đất dung thân ngay giờ phút này.


“Xoạt!”


Lê Kim Huyên vừa thẹn lại vừa giận, cô bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác mà quát lên đầy nghiêm nghị: “Mặc đồ vào cho tôi! Ngay lập tức!”


Tô Loan Loan đứng bên cạnh Lê Kim Huyên, tất nhiên cũng nhìn thấy mọi thứ mà Lê Kim Huyên thấy, thân là phụ nữ, tất nhiên cô cũng không quá thoải mái, vẻ mặt cũng rất ngượng ngùng.