Chàng Rể Phế Vật

Chương 690




CHƯƠNG 690


Sáng sớm hôm sau, Trần Xuân Độ chạy bộ bên ngoài rồi quay về khách sạn, sau khi tập thể dục sáng xong, anh vừa về đến phòng thì có tiếng gõ cửa vang lên.


Trần Xuân Độ mởi cửa thì thấy Lê Kim Huyên xuất hiện.


Hôm nay cô ăn mặc rất bảo thủ, một bộ đồ công sở tiêu chuẩn, áo sơ mi trắng, bên ngoài là vest đen, bên dưới là một chiếc váy đen bình thường, chân mang đôi giày thể thao màu đen bình thường, phong cách hoàn toàn khác với mọi khi.


Trần Xuân Độ ngờ vực không thôi, Lê Kim Huyên làm sao thế này?


“Không còn sớm nữa, tôi đến công ty trước đây.” Lê Kim Huyên nói, đưa một túi bánh bao và sữa đậu nành đến trước mặt Trần Xuân Độ: “Vừa rồi xuống lầu, tiện thể mang bữa sáng cho anh.”


Trần Xuân Độ nhìn túi bánh bao và sữa, trong lòng thấy ấm áp, cảm động nói: “Kim Huyên, em tốt với anh quá.”


Không ngờ Lê Kim Huyên chỉ lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng, không vui nói: “Tôi nói cho anh biết, sau này nếu anh còn dàm dùng ánh mắt bỉ ổi đó nhìn tôi nữa thì chắc chắn tôi sẽ móc mắt anh ra, tuyệt đối không tha cho anh đâu!”


Lê Kim Huyên tức giận uy hiếp, cảnh cáo xong mới xoay người rời đi.


Trần Xuân Độ ngơ ngác, một lúc lâu sau mới thầm mắng một tiếng. Lúc này anh mới hiểu… Mẹ nó chứ…


sáng nay Lê Kim Huyên mặc bảo thủ như vậy, thì ra là vì không để cho mình nhìn… mẹ kiếp…





Yên Kinh, Chi nhánh Yên Kinh – tập đoàn Lê thị.


Một nhân viên chuyển phát nhanh đưa một gói hàng đến quầy lễ tân, nói với lễ tân: “Người nhận là Lê Kim Huyên, mời ký tên.”


Cô lễ tân sững sờ: “Hàng của Tổng Giám đốc Lê? Cô ấy không dặn nhận chuyển phát nhanh mà.”


Nhân viên giao hàng lắc đầu: “Vậy tôi không biết…”


Lễ tân vô thức nhìn địa chỉ gửi hàng… để trống.


“Sao chỗ này để trống?” Lễ tân tỏ vẻ ngạc nhiên.


Nhân viên giao hàng cũng ngờ vực lắc đầu: “Trước khi tôi giao thì hàng đã có rồi.”


Nhân viên lễ tân nghi ngờ, gọi cho Lê Kim Huyên.


Phòng làm việc Tổng Giám đốc, Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm vào dự án hợp tác trên màn hình máy tính, đôi mắt xinh đẹp lóe sáng.


Lúc cô đang chăm chú thì đột nhiên nhận được điện thoại của lễ tân: “Tổng Giám đốc Lê, ở đây có chuyển phát nhanh của cô.”


Lê Kim Huyên ngạc nhiên: “Ai gửi?” Cô nhớ hôm nay đâu có ai gửi hàng cho cô.


“Tôi không biết, không đề tên người gửi…” Lễ tân nói.


Lê Kim Huyên tỏ vẻ nghi ngờ: “Cô ký nhận trước rồi gửi đồ lên phòng làm việc cho tôi.”


Lễ tân ký nhận hàng, vốn định tự mang đồ lên phòng làm việc Tổng Giám đốc, nhưng hàng này nặng quá, cô ta hoàn toàn không bê nổi, chỉ có thể gọi hai đồng nghiệp nam mang đến phòng làm việc của Tổng Giám đốc.


Lê Kim Huyên đứng lên, ngạc nhiên nhìn thùng chuyển phát nhanh, ánh mắt càng thêm nghi ngờ… Mấy hôm nay cô không thể ký nhận chuyển phát nhanh à? Cái này không có địa chỉ người gửi, rốt cuộc là ai gửi?


“Tổng Giám đốc Lê, có cần mở ra cho cô không?” Đồng nghiệp nam hỏi.


Lê Kim Huyên gật đầu: “Mở ra đi.”


Cô rất tò mò trong thùng hàng này là gì?


Đồng nghiệm nam cẩn thân mở bao bọc bên ngoài ra, không ngờ bên trong có một gói màu đen được quấn rất chặt.


Lê Kim Huyên đứng một bên, vẻ mặt nghi ngờ.


Tốn rất nhiều sức mới mở xong gói hàng màu đen kia, bên trong là một hộp sắt.


“Mở tiếp đi.” Lê Kim Huyên ra lệnh.


Đồng nghiệp nam lại dốc sức, lần này không mở ra được.


Sắc mặt Lê Kim Huyên càng thêm ngờ vực, rốt cuộc đây là thứ gì, ngay cả mấy người đàn ông mà cũng không mở ra được.


“Đây là gì vậy?” Trần Xuân Độ đang ngồi ở sofa kế bên tò mò sáp lại, duỗi tay, tiện tay cạy thử, mở hộp sắt ra.