CHƯƠNG 687
Nếu một giây sau Trần Xuân Độ không ra, cô sẽ không chút do dự mà lao tới!
Lúc Lê Kim Huyên đang thấp thỏm lo lắng, một dáng người từ dưới gầm xe ô tô chui ra.
Lúc này Trần Xuân Độ đã mặt đầy vết bẩn, nhưng dường như anh không hề để ý, còn cười rạng rỡ với Lê Kim Huyên ở phía sau.
Trái tim treo lơ lửng của Lê Kim Huyên cuối cùng cũng thả xuống, đôi mắt xinh đẹp hiện lên cảm xúc phức tạp mà ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra.
“Xe nào là xe của Lê Thần Vũ?” Trần Xuân Độ tóm lấy một phục vụ ở cổng nhà họ Lê, hỏi.
Phục vụ đó giật mình: “Ai là Lê Thần Vũ?”
Trần Xuân Độ vươn tay, dứt khoát túm lấy cổ anh ta rồi nhấc cả người lên: “Con mẹ nó cậu không biết Lê Thần Vũ là ai sao? Lúc Lê Thần Vũ cho người gắn bom bên xe tôi, cậu không biết sao?”
Người phục vụ dường như sắp không thở được, sắc mặt trắng bệch, run lẩy bẩy chỉ về chiếc McLaren cách đó không xa.
Trần Xuân Độ ném anh ta ra xa mấy mét, tay cầm quả bom đi thẳng đến trước chiếc McLaren đó.
Trần Xuân Độ dứt khoát đập vỡ cửa kính xe, ném quả bom điện tử vào chiếc xe thể thao.
“Chuyện gì vậy? Vừa rồi anh ném gì vào đó?” Lê Kim Huyên đi tới, ngạc nhiên hỏi.
“Không có gì, Lê Thần Vũ tặng quà cho chúng ta, anh trả lại thôi.” Trần Xuân Độ cười thản nhiên, dẫn Tô Loan Loan ngồi vào xe, chở nữ thần Tổng giám đốc rời đi.
Không lâu sau, Lê Thần Vũ mặt mày lạnh tanh ra khỏi khách sạn Hilton.
Anh ta quay đầu, nhìn thấy hướng Trần Xuân Độ lái đi, khóe miệng nhếch lên nụ cười u ám hung tợn: “Các người đã không phối hợp, vậy tôi cũng không cần giữ lại các người nữa.”
Nói xong, Lê Thần Vũ lấy một thiết bị nút bấm điều khiển từ xa trong túi ra, sắc mặt tối tăm lạnh lẽo, phảng phất hơi thở chết chóc.
“Tít.” Lê Thần Vũ cười khẩu, ấn nút điều khiển từ xa.
“Bùm!” Một tiếng động lớn vang lên!
Chiếc McLaren cạnh đó lập tức phát nổ, lửa bùng lên.
Lê Thần Vũ bị sóng xung kích nổ đánh bay ra ngoài! Như thể một con diều đứt dây, bay xa hàng trăm mét.
Lối vào của nhà họ Lê hoàn toàn lộn xộn, rất nhiều người của nhà họ Lê hoảng sợ bỏ chạy tán loạn ra ngoài.
Lê Thần Vũ ngã trên đất, cả người nhếch nhác… Ngực bị chấn động trào một ngụm máu! Anh ta kinh ngạc nhìn ngọn lửa bùng lên, chiếc McLaren biến thành biển lửa… là chiếc xe anh ta thích!
Sắc mặt Lê Thần Vũ trắng bệch, cả người run rẩy… Cơn tức nén vào tim, anh ta bỗng phun ra một ngụm máu nữa!
…
Xe chậm rãi chạy trong màn đêm của thành phố T, trong xe rất yên tĩnh, không khí tràn ngập mùi thơm trên người Lê Kim Huyên, rất mê hoặc lòng người.
Lê Kim Huyên ngồi ở ghế sau, cô dựa vào lưng ghế, mặt lộ vẻ mệt mỏi.
Trần Xuân Độ ngồi ở ghế phụ lái thấy thế thì mở nhạc, tiếng nhạc nhẹ vang lên.
“Cảm ơn.” Lê Kim Huyên khẽ nói, giọng nói êm tại lộ tia mệt mỏi.
Trần Xuân Độ hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn cô: “Làm gì mà cảm ơn anh?”
Lê Kim Huyên toát lên tia sáng không giải thích được: “Cảm ơn anh mở nhạc cho tôi.”
Trong lòng Trần Xuân Độ thất vọng: “Anh còn tưởng em muốn cảm ơn anh chuyện gì chứ…”
“Anh biết không? Tôi rất mệt.” Lê Kim Huyên nhìn ra ngoài cửa sổ, mệt mỏi nói.
“Nhà họ Lê, còn cả vô số gia tộc có thế lực ở Yên Kinh vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của tôi…”
Giọng Lê Kim Huyên mang theo sự mệt mỏi trước nay chưa từng có, một mình cô phải chịu quá nhiều, những thứ đó vốn không nên do một mình cô gánh.
Nếu cô là người trong gia tộc, có lẽ gia tộc có thể giúp cô gánh vác rất nhiều, nhưng tất cả chỉ có cô và Lê Duy Dương cùng gánh, áp lực rất lớn.
Trần Xuân Độ không nói gì, cứ thế im lặng lái xe, im lặng lắng nghe. Lúc này, anh sẵn lòng làm một người lắng nghe cô nói, nghe những cảm xúc đã dồn nén trong lòng cô từ rất lâu.
“Có đôi khi, tôi nghĩ… quyết định lúc đầu của ba tôi liệu có đúng không…?”
“Nếu ba tôi không rời khỏi nhà họ Lê, có lẽ tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra…” Lê Kim Huyên bỗng ngẩng đầu nhìn Trần Xuân Độ: “Anh nghĩ, có phải tôi sai rồi không?”