CHƯƠNG 683
Ánh mắt Lê Thần Vũ sắc như kiếm, đôi mắt sâu thẳm nhìn chòng chọc Trần Xuân Độ, một lúc lâu sau mới dời mắt đi, chỉ là trong mắt mang theo vẻ u ám và sát khí.
“Kim Huyên, bữa tiệc hôm nay là để báo trước cho việc quay về nhà họ Lê. Nào, cạn ly.” Lê Thần Vũ nâng ly rượu, phong thái ưu nhã, tỏ ý bảo nâng ly.
Lê Kim Huyên lắc nhẹ ly rượu, nhấp một ngụm Lafite, từ chối khéo: “Uống rượu thì uống rượu, anh ấy là chồng của tôi, chồng được pháp luật bảo vệ, không thể bắt tôi cắt đứt quan hệ với anh ấy được.”
Sắc mặt Lê Thần Vũ hơi thay đổi, chậm rãi cười nói: “Kim Huyên, chắc hẳn cô chắn ghét thứ như anh ta lâu lắm rồi đúng không? Cậu hai nhà họ Trương là người chúng tôi đã lựa chọn kỹ lưỡng, đẹp trai ngời ngời, từng lới nói hay hành động đều vô cùng chuẩn mực, ít nhất cũng phải hơn anh ta gấp trăm lần.”
“Vậy sao?” Lê Kim Huyên nhìn Lê Thần Vũ, giọng điệu vẫn toát lên vẻ lạnh lùng từ chối.
“Kim Huyên, cô phải tin tôi và ông nội cô chứ. Hai nhà Trương Lê liên hôn, chắc chắn là một chuyện rất tốt.” Lê Thần Vũ lại nâng ly rượu lên nhấp một ngụm.
“Vẫn nên bỏ đi.” Lê Kim Huyên nhẹ giọng từ chối: “Tôi đã nghe nói từ trước, cậu hai nhà họ Trương giỏi ăn lười làm, ham mê sắc đẹp.”
Lê Thần Vũ nhướng mắt, lộ ra vẻ lạnh lùng, giọng điệu cũng hơi không vui: “Kim Huyên, tôi tận tình khuyên nhủ, nói hết nước hết cái, sao cô không nghe chứ?”
Lê Kim Huyên không nói gì, im lặng nhìn anh ta: “Tôi nói rồi, không đồng ý là không đồng ý. Ngay từ đầu tôi đã nói là ba tôi quay về nhà họ lê không liên quan gì đến tôi hết.”
“Cạch!” Lê Thần Vũ đặt mạnh ly rượu trong tay lên bàn, lạnh lùng nhìn Lê Kim Huyên!
Bầu không khí như đông cứng lại, cực kỳ lạnh lẽo!
Trần Xuân Độ ở bên cạnh năng nổ đưa đũa gắp thức ăn, ăn đến nỗi miệng đầu dầu mỡ, sau đó lên tiếng không đúng lúc: “Sao món này mặn vậy? Phục vụ, chuyện gì đây? Mau lên món khác cho tôi!”
Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên liếc nhìn Trần Xuân Độ, khóe miệng nở nụ cười mỉm. Hình như tên này rất biết phá đám…
“Kim Huyên, đừng ngẩn ra nữa, mau ăn đi, đói bụng rồi nhỉ?” Trần Xuân Độ nói xong thì thân mật gắp một miếng thịt cho vào bát của cô.
Lê Kim Huyên nhìn anh.
“Em yên tâm, món này anh ăn rồi, không có độc.” Trần Xuân Độ cười hì hì.
Lúc này Lê Kim Huyên mới gắp thức ăn lên, cắn nhẹ một miếng.
Lê Thần Vũ nheo mắt, chậm rãi nói: “Kim Huyên, gần đây gia chủ nhà họ Trương rất được trọng dụng, thế lực đang mạnh lên, đã nhiều lần đe dọa đến địa vị của gia chủ rồi. Nếu hai nhà chúng ta không thể liên hôn, vậy thì không khó mà tưởng tượng được hậu quả. Rất có thể vì chuyện này mà nhà họ Lê bị tiêu diệt, tia hi vọng của ba cô cũng không còn gì!”
“Hậu quả?” Tay cầm bộ đồ ăn của Lê Kim Huyên hơi khựng lại, cô nhìn Lê Thần Vũ, khóe miệng hơi nhếch lên, giễu cợt nói: “Chuyện của nhà họ Trương liên quan gì đến tôi? Chính vì nhà họ Trương uy hiếp đến vị trí của Lê Hồng cho nên ông ta mới đồng ý cho anh làm thế này nhỉ?”
Lê Kim Huyên vừa nói vừa quay đầu nhìn Lê Hồng, hai mắt Lê Hồng nhắm chặt không mở ra.
“Liên hôn với nhà họ Trương liên quan gì đến tôi? Tôi nghĩ có lẽ nhà họ Lê không thiếu phụ nữ có thể gả đi đâu, cần gì phải là tôi?” Lê Kim Huyên hỏi.
“Vì cô là chi chính của nhà họ Lê, là con gái của Lê Duy Dương.” Lê Thần Vũ nhìn Lê Kim Huyên rồi đáp.
“Chẳng phải các người đều nói tôi đã không còn là người của nhà họ Lê sao? Đã bị xóa tên lâu rồi, không còn chút quan hệ nào với nhà họ Lê cả, sao bây giờ gặp phải chuyện liên hôn thì lại nhớ đến tôi?” Lê Kim Huyên lên tiếng, giọng điệu đầy mỉa mai.
Lê Thần Vũ lập tức câm nín, không nói nên lời.
“Để tôi nói cho các người nhé, vì các người hoàn toàn không xem tôi là người nhà họ Lê, thế nên để tôi quay về nhà họ Lê rồi gả tôi đi, dường như làm thế này chả có tổn hại gì cho các người hết.” Lê Kim Huyên lạnh lùng nói.
Trên bàn ăn, mọi người đều rơi vào im lặng. Đúng vậy, Lê Kim Huyên nói không sai chữ nào, Lê Thần Vũ và Lê Hồng cũng không thốt nên lời, vì đúng là bọn họ nghĩ như vậy. Lê Kim Huyên từng là cô chiêu của nhà họ Lê, hi sinh Lê Kim Huyên thì đủ để thể hiện rằng nhà họ Lê xem trọng nhà họ Trương, còn có thể khiến nhà họ Lê giữ vững được địa vị của mình mà không mất mát gì!
Từ đầu tới cuối Lê Kim Huyên chính là vật hi sinh, một thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao!
“Kim Huyên, lẽ nào ý cô là cô muốn nuốt lời vừa nãy mới đồng ý? Cô đừng quên, trước giờ nhà họ Lê ghét nhất là trở mặt, hơn nữa chắc chắn sẽ không bỏ qua…” Lê Thần Vũ mỉm cười nói, giọng điệu thản nhiên nhưng lại mang theo sự lạnh lùng.
Lê Kim Huyên chớp mắt, nhìn thẳng vào anh ta: “Uy hiếp tôi?”
“Không dám không dám, sao tôi dám uy hiếp cô chứ. Cô là Tổng giám đốc tập đoàn Lê thị tiếng tăm lừng lẫy, tôi nào dám uy hiếp cô.” Lê Thần Vũ như cười như không, nói.
“Vậy sao? Tôi có một đề nghị, chắc bên cạnh anh Lê đây có không ít người đẹp nhỉ, chi bằng cho họ một danh phận rồi gả họ đi, như vậy cũng có thể thu được hiệu quả tương tự.” Lê Kim Huyên hờ hững nói.