Chàng Rể Phế Vật

Chương 682




CHƯƠNG 682





Giọng điệu Lê Kim Huyên trở nên lạnh lùng, thấp giọng hỏi: “Anh nói thế là có ý gì?”





“Ý trên mặt chữ, cô không cần phải giữ lại tên vô dụng này, chúng tôi tìm cho cô một người tốt hơn.” Lê Thần Vũ hờ hững nói rồi nhấp một ngụm sâm panh.





Trần Xuân Độ ngẩng đầu, chạm mắt với Lê Thần Vũ. Anh nhìn thấy rõ vẻ mỉa mai và khiêu khích trần trụi trong ánh mắt Lê Thần Vũ.





“Bảo tôi cút?” Trần Xuân Độ nhìn Lê Thần Vũ, khóe môi cong lên, ánh mắt anh như cười như không.





“Tôi khuyên anh tốt nhất là tự mình cút đi, đừng để tôi gọi người.” Lê Thần Vũ nhìn chòng chọc Trần Xuân Độ với đôi mắt sắc bén, như thể muốn đâm xuyên qua anh.





“Hà, tôi vẫn không đi đấy, tôi muốn xem xem anh bảo tôi cút bằng cách nào, anh có thể làm gì tôi?” Trần Xuân Độ nhìn anh ta đầy ẩn ý, ánh mắt hai người giằng co nhau trong không trung.





“Kim Huyên, anh ta là người ở rể, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của nhà họ Lê. Cô cũng nên biết, để anh ta đi thì sẽ có lợi cho cô chứ chẳng hại gì.” Lê Thần Vũ ngẩng đầu, nhìn Lê Kim Huyên bằng ánh mắt thản nhiên.





“Anh ấy là người đàn ông của tôi, tôi không thể để anh ấy đi.” Lê Kim Huyên nhẹ giọng nói, cô lúc này vô cùng quyến rũ.





Mặc dù trông cô rất yếu đuối, nhưng người hiểu cô đều biết, trên một số vấn đề mang tính nguyên tắc, Lê Kim Huyên tuân thủ quy tắc hơn ai hết.





Đôi mắt sâu thẳm của Lê Thần Vũ nhìn chăm chú vào Lê Kim Huyên một lúc lâu, anh ta bỗng đưa tay ra búng một cái.





Một người phục vụ đi tới, lại rót đầy sâm panh từ trong chai sâm panh bọc màu vàng kim cho Lê Thần Vũ và những người khác.





“Biết đây là gì không?” Lê Thần Vũ ngoảnh đầu nhìn Trần Xuân Độ.





Trần Xuân Độ nhìn thân chai sâm panh, nói: “Bọc vàng kim, quả nhiên là gia tộc giàu có.”





Trần Xuân Độ nhìn chai sâm panh, đôi mắt phát sáng, hệt như nhà quê lên phố.





Lê Thần Vũ ẩn ý nhìn anh, hờ hững nói: “Trang trại rượu Romanti của Pháp.”





“Phải mấy triệu nhỉ?” Trần Xuân Độ sáng mắt, ngạc nhiên hỏi.





“Sáu tỉ.” Giọng Lê Thần Vũ dửng dưng, như thể anh ta chỉ đang nói đến hai trăm tệ mà thôi.





“Ôi vãi, sáu tỉ? Thật hay giỡn thế, anh nói khoác đúng không?” Trần Xuân Độ mở lớn mắt, bộ dạng y hệt người dưới quê…





Lê Thần Vũ khinh khỉnh nhìn anh, trong mắt lóe lên vẻ âm u lạnh lẽo.





Nếu là trước đây, chắc chắn anh ta sẽ khinh thường Trần Xuân Độ, nhưng lúc này anh ta đã biết thân phận của Trần Xuân Độ rồi… Long Vương, sao có thể là thằng nhà quê được?





Song, các bà cô bà thím của Lê Thần Vũ không biết lai lịch của Trần Xuân Độ, bọn họ đều nhìn Trần Xuân Độ với ánh mắt mỉa mai và giễu cợt.





“Đây là sáu tỉ, không phải loại bia sáu chục nghìn của cậu.”





“Quả nhiên là thẳng nhà quê chưa thấy sự đời, chúng ta chẳng có gì để nói với cậu ta.”





“Chẳng phải trước đó rất đắc ý à, giờ thấy một chai rượu chỉ sáu tỉ mà đã bị dọa thành cái thế này rồi.”





Ngay cả Lê Kim Huyên cũng không kiềm được mà liếc nhìn Trần Xuân Độ, cảm thấy Trần Xuân Độ làm cô mất mặt quá.





Bề ngoài Trần Xuân Độ tỏ vẻ nghèo túng, nhưng trong lòng bình tĩnh vô cùng… Một chai rượu sáu tỉ, anh thật sự bị dọa sao? Một chai Lafite trị giá ba mươi triệu đô la của trong hầm rượu ở Đức của anh còn chưa từng được lấy ra khoe khoang bao giờ, đã phủ bụi luôn rồi…





Từng món ăn cao cấp lần lượt được dọn lên bàn… Mỗi món đều rất xa xỉ, đĩa được làm từ bạch kim nguyên chất, bữa tiệc riêng tư này quả thực là đang ăn tiền mà.





Phục vụ kính cẩn rót vang đỏ cho mọi người, mùi rượu thoang thoảng phả ra.





Lê Kim Huyên đưa đũa ra, gắp một miếng thịt bỏ vào bát của mình.





Bỗng nhiên, tốc độ của Trần Xuân Độ nhanh hơn, gắp miếng thịt trong bát Lê Kim Huyên bỏ vào miệng mình.





“Anh làm gì thế?” Lê Kim Huyên nhận thấy động tác này của Trần Xuân Độ, cô phản ứng lại, vẻ mặt lộ vẻ nghi ngờ.





“Không có gì, lỡ như có độc thì có thể ngăn em ăn nó.” Trần Xuân Độ giải thích.





“Có độc?” Lê Kim Huyên hơi sửng sốt.





Tất nhiên Lê Thần Vũ cũng nghe thấy, anh ta nhìn Trần Xuân Độ, khẽ cười: “Anh Trần, ý của anh là tôi hạ độc trong này sao?”





Trần Xuân Độ trề môi: “Không có độc, anh Lê có tiền có thế, sao có thể làm ra thủ đoạn đê tiện như hạ độc thế này được.”