CHƯƠNG 678
“Ầm!”
Bàn cơm bỗng nhiên chấn động một cái, thức ăn trên bàn đều nảy lên, mà cái ly trước đó bị Trần Xuân Độ bóp như muốn vỡ tan, đột nhiên nổ tung, hóa thành vô số mảnh vụn, bắn về bốn phía!
“Xoảng!”
Ly thủy tinh đột nhiên vỡ toang, vô số mảnh thủy tinh giống như đạn mang theo một sức lực kinh khủng, nổ tung ra xung quanh! Một loạt âm thanh vù vù vang lên khiến da đầu nhóm người Lê Phong tê rần, trong lòng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh!
Đặc biệt là Lê Phong và dì cả , có hai mảnh thủy tinh gần như sượt qua da đầu hai người họ, chỉ cần hai mảnh thủy tinh kia thấp hơn một cm thì có thể cạo sạch tóc của Lê Phong và Lê Hiền Thục!
Vẻ mặt Tô Loan Loan đầy ngưng trọng, cô ta không ngờ ly thủy tinh bị Trần Xuân Độ bóp vỡ trước đó lại có thể bộc phát ra một uy lực kinh người như vậy, bản lĩnh này hoàn toàn khiến mọi người không ngờ tới, thậm chí không thể phòng ngự kịp!
Nếu vừa rồi Trần Xuân Độ muốn Lê Thần Vũ và Lý Hồng chết, e rằng sẽ không tốn công sức!
“Rầm rầm rầm…”
Những mảnh thủy tinh phát nổ nhanh chóng đâm thẳng vào tường, sàn nhà và những nơi khác, khiến cho sự ầm ĩ trên toàn bộ bàn ăn đột ngột dừng lại, da đầu Lê Phong tê dại, thân thể run lên, hoàn toàn bị bản lĩnh vừa lộ ra của Trần Xuân Độ làm cho kinh ngạc.
Lê Phong là một tên công tử bột, anh ta dành thời gian ở hộp đêm và hiếm khi kết bạn với những người có năng lực và dị thường. Đương nhiên, anh ta không thể nghĩ đến một tên quê mùa như Trần Xuân Độ, không thể lọt nổi vào mắt anh ta lại suýt chút nữa đã giết chết anh ta!
Lê Phong thở gấp, mà dì cả kia, sau khi trải qua một trận kinh sợ, liếc mắt nhìn Lê Hồng, thấy Lê Hồng không có phản ứng gì, cuối cùng không nhịn được trừng mắt nhìn Lê Kim Huyên, hét lên: “Lê Kim Huyên, mày là đồ khốn nạn, mày xem con chó của mày vừa làm chuyện tốt gì kìa, cậu ta rõ ràng là muốn giết người!”
“Thần Vũ, mau gọi toàn bộ vệ sĩ vào đây, cái thứ ở rể rác rưởi này suýt nữa đã lấy mạng chúng ta rồi!”
Dì cả nhanh chóng đứng lên, một lúc sau, thím và cô của Lê Thần Vũ sau khi phản ứng trở lại thì bắt đầu khiển trách Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ.
Lê Kim Huyên ngồi nguyên tại chỗ, lông mày cau lại, cô chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, hiện tại có chút lúng túng không biết nên giải quyết như thế nào.
Lê Thần Vũ vẫn luôn ngồi ở vị trí cũ, không nói gì, giống như hoàn toàn không nghe thấy lời dì cả nói.
“Khốn kiếp, dám ra tay ở nhà họ Lê, mày thật sự chán sống rồi, ông đây phải xử con tiện nhân nhà mày!”
Lê Phong đột nhiên chỉ vào Lê Kim Huyên và lạnh lùng nói.
“Không biết vô liêm sỉ, tôi không ngờ lại có người dám ra tay ở nhà họ Lê!”
“Đúng vậy, vườn sau của nhà ta gần như bị thiêu rụi, gia chủ, ông phân xử giúp chúng tôi đi!”
“Người đâu, bắt con tiện nhân và tên ở rể vô dụng kia cho tôi, chúng nó làm hỏng thanh danh của nhà họ Lê tôi. Lột sạch quần áo của con tiện nhân kia rồi treo trước cửa biệt thự họ Lê cho tôi!”
Đúng lúc này, dì cả của Lê Thần Vũ là Lê Hiền Thục đột nhiên hét lớn, nhìn chằm chằm vào Lê Kim Huyên, ánh mắt đầy giễu cợt và lạnh lùng!
Đám thuộc hạ của nhà họ Lê lao nhanh về phía Lê Kim Huyên!
Lê Kim Huyên cau mày, Lê Thần Vũ và Lê Hồng ở bên cạnh đang im lặng, đây có lẽ là mưu kế của Lê Thần Vũ!
Lột sạch quần áo của cô, trần truồng trước mặt mọi người quả thực là hình phạt tàn khốc và sỉ nhục nhất, còn tàn nhẫn hơn so với hành hình!
Lê Hiền Thục có lẽ muốn báo thù ở thành phố T! Tiêu diệt tận gốc Lê Kim Huyên!
Lê Kim Huyên cắn chặt răng, nhìn chằm chằm bác cả, bà ta cười lạnh, ra lệnh một tiếng: “Ra tay đi!”
Thuộc hạ nhà họ Lê vừa lao về phía Lê Kim Huyên, đột nhiên, một bóng người đứng trước mặt cô, mà hai tên thuộc hạ nhà họ Lê xông tới hai bên người của Lê Kim Huyên!
“Rầm rầm!”
Đột nhiên, bóng người kia lao ra nhanh như chớp, đá văng mấy tên thuộc hạ họ Lê bay lên không trung, giống như hai quả đạn thần công bay ngược, đâm thẳng vào bức tường chạm trổ tinh xảo xung quanh, xuất hiện hai vết lõm hình người!
Khi Lê Kim Huyên nhìn rõ người đang che trước mặt, đôi mắt xinh đẹp của cô mở to, người này không phải ai khác, chính là Trần Xuân Độ!
“Điếc không sợ súng! Bắt tên vô dụng kia cho tôi trước!” Lê Hiền Thục hừ lạnh một tiếng, sắc bén ra lệnh.
“Vâng!”