Chàng Rể Phế Vật

Chương 677




CHƯƠNG 677





Không nói tới Lê Hồng bôn ba bận rộn khắp nước C, Lê Phong chưa gặp mấy lần, cho nên trên bàn cơm, ở trước mặt Lê Hồng người thoải mái nhất chắc chỉ có Trần Xuân Độ và Lê Phong.





Cho nên, ngay cả Lê Thần Vũ còn khó chịu Lê Phong, chứ đừng nói là Lê Hồng.





Nhìn thấy Lê Phong phách lối như vậy, không chút kiêng kỵ bắt chuyện với Lê Kim Huyên, Lê Hồng ngồi yên, vẻ mặt âm u, như ngồi bàn chông.





Mỗi một câu Lê Phong nói, đều như một cái tát mạnh vào mặt Lê Hồng.





Dì cả thận trọng nhìn sắc mặt Lê Hồng, luôn kéo kéo ống tay áo Lê Phong, ra hiệu cho anh ta, ai ngờ Lê Phong đần độn hoàn toàn không hiểu ý, dì cả ánh mắt nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên thậm chí dứt khoát mở miệng nói: “Người đẹp, có thể lấy thêm một ghế cạnh cô không, tôi cách xa như vậy không tiện gắp thức ăn cho cô.”





Lê Phong cười ha hả, hoàn toàn không thấy nhiệt độ không khí trên bàn cơm và sắc mặt của mọi người giảm xuống nhanh chóng.





“Không cần, thưa anh đây, tôi là phụ nữ đã có chồng, cám ơn ý tốt của anh.” Lê Kim Huyên rốt cuộc không chịu nổi sự quấy rầy của Lê Phong, buông đũa xuống, từng chữ từng câu, nghiêm túc nói.





“Phụ nữ có chồng, vậy cũng chẳng liên quan, chúng ta không cần nghiêm túc, chơi bời cũng được.” Lê Phong cười càng phát ra vẻ mập mờ.





Ngay khi Lê Kim Huyên nói chuyện với Lê Phong, Trần Xuân Độ bên cạnh Lê Kim Huyên, đang cầm con tôm hùm Úc, không phong độ chút nào cứ thế ngấu nghiến, làm cho miệng đầy mỡ và phô mai.





Đột nhiên, Trần Xuân Độ ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Lê Phong một cái, không nhịn được mắng: “Con mẹ nó cậu không thấy phiền à, người ta cũng nói là người của tôi, còn nói nhảm như ruồi là muốn tôi lấy vỉ đánh ruồi hay thuốc diệt côn trùng?”





Trần Xuân Độ thô lỗ mở miệng, khiến Lê Kim Huyên bên cạnh sửng sốt, đôi mắt xinh đẹp mở to, nhìn về phía Trần Xuân Độ, mặt đầy vẻ ngạc nhiên khó tin.





Trần Xuân Độ nói thế này, ngay lập tức làm cô bất mãn, mình nói mình là người của tên khốn này lúc nào. . . Đây rõ ràng là trợn mắt nói mò!





“Anh là ai, dựa vào cái gì ngồi bên cạnh cô lấy, tôi con mẹ nó chưa thấy anh bao giờ?” Lê Phong sắc mặt cứng đờ, quan sát Trần Xuân Độ một chút, hỏi.





“Cô ấy là người phụ nữ của tôi, cậu nói xem tôi là ai?” Trần Xuân Độ hừ một tiếng, đắc ý ngẩng đầu lên, tựa như cưới Lê Kim Huyên là quyết định chính xác và tự hào nhất đời anh vậy.





“Anh?” Lê Phong nhìn lướt qua Trần Xuân Độ, lại có chút không dám tin nhìn về phía Lê Kim Huyên, đương nhiên anh ta không tin, Trần Xuân Độ loại hàng nông thôi này, lại xứng với Lê Kim Huyên mỹ nữ tuyệt sắc.





“Cô ấy là Lê Kim Huyên, con đừng để ý tới đi, bên cạnh là chồng ở rể của Lê Kim Huyên, mấy ngày trước muốn giải quyết bọn họ.” Đột nhiên, dì cả kéo ống tay áo Lê Phong một cái, thấp giọng nói.





“Lê Kim Huyên?” Lê Phong cả người run lên, nhìn về phía Lê Kim Huyên trong con ngươi bỗng nhiên thoáng qua ngọn lửa, không chỉ không tỉnh táo lại, ngược lại thì ánh mắt càng phát ra tràn đầy vẻ nghiền ngẫm: “Cô chính là Lê Kim Huyên?”





Lê Kim Huyên đã không muốn để ý Lê Phong, không ngẩng đầu, cầm dao nĩa trong tay, đang cúi đầu cắt thịt bò bít tết, gật đầu một cái: “Là tôi.”





“Không ngờ cô là nữ thần thương giới của thành phố T, năm ngoái lúc tôi tới thành phố T muốn gặp cô thử, nhưng không gặp được, không ngờ hôm nay cô còn tới đây ăn cơm.” Lê Phong haha cười một tiếng, anh ta nhìn Lê Kim Huyên, khóe miệng cong lên nụ cười quỷ dị: “Nếu cô là Lê Kim Huyên vậy thì dễ, vừa rồi tôi còn nghĩ cô là người nhà họ Lê vậy thì nhiều phiền phức, không ngờ cô là Lê Kim Huyên. . .”





Lê Phong khẽ mỉm cười: “Xem ra tối nay quan hệ chúng ta có thể đi sâu một chút, tiết kiệm đi một ít quá trình không cần thiết.”





“Lê Phong, trưởng họ còn ở đây mà, nói chuyện chú ý một chút.” Ngay tại lúc này, Lê Thần Vũ đột nhiên mở miệng nói.





Lê Phong nghiêng đầu, nhìn Lê Hồng một cái, cười một tiếng, nhìn về phía Lê Thần Vũ nói: “Anh là cậu chủ, anh và trưởng họ hẳn cũng rõ, ba Lê Kim Huyên là Lê Duy Dương ban đầu mang cho nhà họ Lê bao nhiêu ảnh hưởng, tôi đang vì nhà họ Lê trừ hại, huống chi. . . Một người phụ nữ, cậu chủ Lê đây không tranh với tôi chứ?”





Lê Thần Vũ nhìn Lê Hồng một cái, thời khắc này không biết Lê Hồng đã để bát đũa xuống lúc nào, hai mắt nhắm nghiền, không biết đang suy nghĩ gì.





Mà không chờ Lê Thần Vũ mở miệng, Lê Phong nhìn về phía Lê Kim Huyên, trên cao nhìn xuống tiếp tục nói: “Tối nay để cô ấy đến phòng hầu hạ tôi đi, cô phục vụ trước cũng hơi mệt, dù sao cô ấy cũng bị xóa tên, coi như là sự trừng phạt của gia tộc với bố con cô.”





Lê Phong nhìn Lê Kim Huyên, ánh mắt khinh miệt, giống như Lê Kim Huyên chẳng là ai trong mắt anh ta, mà chỉ là món đồ chơi có cảm giác mới mẻ.





Cũng ngay lúc này, đột nhiên, Trần Xuân Độ vươn tay ra, đột nhiên vỗ lên bàn!