Chàng Rể Phế Vật

Chương 676




CHƯƠNG 676





Lê Hồng gật đầu một cái, với trí thông minh cảm xúc của mình, đương nhiên phát hiện sự hời hợt trong giọng Lê Kim Huyên, ông lại thở dài trong lòng nhưng ông không thể thay đổi những việc đó.





Năm đó, Lê Hồng cũng là bất đắc dĩ đuổi Lê Duy Dương đi, đây là nhà họ Lê, chỉ có thể hy sinh Lê Duy Dương để xoa dịu cơn giận, ổn định nhà họ Lê, không thể để khối tài sản này bị chia cắt.





“Trưởng họ trước đây đã nói với, nhà họ Lê phát triển tới hôm nay, người đông nghiệp lớn, chia thành nhiều nhánh, người nhà họ Lê đông đảo, thậm chí đa phần không ghi hết được vào gia phả, nhưng trưởng họ và tôi những năm này dần mất liên lạc với nhiều người. Vì vậy tổ chức bữa tiệc này để giao lưu với người quen cũ, kết nối tình cảm.” Lê Thần Vũ chậm rãi nói.





Lê Kim Huyên nhìn Lê Thần Vũ, sắc mặt cô rất lạnh nhạt, Lê Thần Vũ vì sao tổ chức tiệc này, cô hiểu rõ hơn ai hết.





Bữa tiệc tối này rõ ràng là Lê Thần Vũ nhắm vào cô nên làm, nhưng bây giờ nhưng từ trong miệng Lê Thần Vũ lại thành một lí do đường đường chính chính.





“Mẹ.” Ngay tại lúc này, một thân hình lao tới, đi tới bên cạnh dì cả, gọi: “Sao mẹ lại ở đây, con tìm mẹ nửa ngày trời.”





Dì cả nghiêng đầu, nhìn thấy người đàn ông kia, hơi sững sờ, nói: “Tiểu Phong, sao con tới đây?”





“Mẹ, con không có tiền.” Người đàn ông mặc bộ đồ thể thao Armani đắt tiền liếc nhìn khách khứa trên bàn, cười nói: “Ô, đều ở đây cả à?”





“Trưởng họ ở đây, mau chào trưởng họ đi.” Dì cả nói.





Lê Phong liếc mắt một cái, Lê Hồng, ánh mắt hết sức khinh thường, nhưng vẫn gật đầu một cái, lên tiếng chào hỏi: “Chào trưởng họ.”





Lê Hồng quan sát vậy Lê Phong, thấy Lê Phong dáng vẻ cà lơ phất phơ, trong mắt sáng lên vẻ không bui, gật đầu một cái: “Nếu tới đã tới rồi, ngồi xuống cùng ăn đi.”





“Không được, bạn cháu vẫn chờ ở bar rồi.” Lê Phong cầm tiền làm bộ phải đi.





Dì cả vội vàng kéo lại Lê Phong, tức giận nói: “Lời trưởng họ nói như thánh chỉ, ngay cả trưởng họ con cũng không nghe? Ngồi xuống ăn cơm đàng hoàng cho mẹ.”





Dì cả giả vờ nổi giận, Lê Phong chỉ có thể không vui ngồi xuống.





“Đứa con của em hư từ bé không hiểu chuyện, trưởng họ, làm anh giận rồi.” Dì cả Lê Thần Vũ mặc dù ở trước mặt Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ phách lối, nhưng trước mặt Lê Hồng không dám tỏ ra khoe khoang chút nào, vô cùng cẩn trọng.





Sau khi Lê Phong ngồi ở bên cạnh dì cả, thuận tay cầm đũa lên, vừa mới chuẩn bị động đũa lại bị dì cả mắng: “Dừng tay, trưởng họ con chưa động đũa đầu tiên, ai bảo con động vào!”





“Mẹ, chỉ là ăn một bữa cơm, ở đâu ra nhiều quy củ như vậy.” Lê Phong mặt dửng dưng, cho dù một bên Lê Thần Vũ chân mày cũng nhíu lại một cái, Lê Phong quá kiêu ngạo, khiến Lê Thần Vũ cũng nhìn không nổi.





“Hiền Thục, người nhà họ Lê ở Yên Kinh, người nhà họ Lê trong thiên hạ, cần phải được dạy dỗ.” Lê Hồng chậm rãi mở miệng, ngay sau đó cầm đũa lên, nói: “Ăn cơm đi.”





Thấy Lê Hồng chấp nhận động đũa, Lê Kim Huyên mới thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ kéo kéo ống tay áo Trần Xuân Độ, nháy mắt với anh, để anh cúi đầu ăn nhiều cơm, chớ lên tiếng.





Mới vừa động đũa không bao lâu, rất nhanh, Lê Phong đã chú ý tới sự tồn tại của Lê Kim Huyên, nhất thời mọi sự chú ý đều bị khuôn mặt đẹp như tạc của Lê Kim Huyên hấp dẫn.





Đột nhiên, Lê Phong đứng dậy, gắp một miếng thịt, cười đùa với tay, đặt thịt trong bát Lê Kim Huyên.





Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên dừng lại một lát, ngẩng đầu nhìn về phía Lê Phong, Lê Phong nhìn về phía Lê Kim Huyên, cười nói: “Người đẹp, có thể ngồi trên bàn cơm này, vậy cô cũng là con cháu dòng nhà Lê, sao trước đây ở phủ nhà Lê chưa thấy cô.”





Lê Kim Huyên nhàn nhạt liếc Lê Phong một cái, cũng không để ý tới Lê Phong, tiếp tục cúi đầu xuống gắp thức ăn, dì cả Lê Hiền Thục bên cạnh mặt cứng đờ, vội vàng kéo Lê Phong một cái, để anh ta mau chóng ngồi xuống, tránh rắc rối.





Mà Lê Phong hoàn toàn bị sức hấp dẫn bốn phía của Lê Kim Huyên hấp dẫn, ánh mắt dán trên người Lê Kim Huyên, hoàn toàn không để ý lời dì cả dặn dò, nhìn thẳng chằm chằm vào khuôn mặt đẹp của Lê Kim Huyên, khóe miệng cong lên một nụ cười nghiền ngẫm.





“Người đẹp, người lớn nhà cô là ai thế, làm quen chút, để lại thông tin liên lạc cũng được.” Lê Phong cười haha nói, không khí trên bàn cơm bỗng nhiên trở nên vô cùng lúng túng, khóe miệng Lê Thần Vũ co giật liên hồi, anh ta dù thế nào cũng không ngờ, cái tên công tử Lê Phong vô dụng này hôm nay lại ở đây, lại ngay trước mặt của nhiều người như vậy, không chút kiêng kỵ bắt chuyện với Lê Kim Huyên.





Không, đây cũng không phải là bắt chuyện, đây là quấy rối, Lê Phong là con trai dì cả, ngày thường luôn được bà chiều chuộng, muốn cái gì cho cái đó, ngày thường là một tên tư duy bằng nửa thân dưới, hôm nay thấy Lê Kim Huyên nhan sắc siêu đẹp, đương nhiên không nhịn được mà rục rịch.





Hơn nữa dì cả cưng chiều như vậy, để cho Lê Phong dần dần trở nên coi thường mọi người, bình thường Lê Phong luôn ngâm mình trong quán bar, rất ít khi có cơ hội gặp Lê Thần Vũ, thỉnh thoảng mấy lần Lê Phong ở trước mặt Lê Thần Vũ, cũng không che giấu sự ngang ngược liều lĩnh của mình.