CHƯƠNG 672
Luồng sát khí dày đặc trong không trung, nhưng sắc mặt Trần Xuân Độ lại vẫn bình tĩnh như thường, anh còn cầm lấy chén nước nhấp một ngụm.
Cô lớn dì nhỏ này thoạt đầu hơi ngây ra, một hồi lâu sau ai nấy đều đứng lên, nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, khuôn mặt già nua vặn vẹo hết cả!
“Cái thằng vô dụng bám váy vợ nhà mày, mày làm cái gì đấy!” Mặt mũi dì cả vặn vẹo, giọng nói bén nhọn mang theo phẫn hận tột cùng.
Lê Kim Huyên ở bên cạnh Trần Xuân Độ cũng không khỏi choáng váng, cô hoàn toàn không ngờ hành vi của Trần Xuân Độ lại kịch liệt như vậy, làm cho cô cũng chưa kịp phản ứng!
“Tôi làm gì? Tôi không làm gì mà?” Trần Xuân Độ ngẩng đầu nhìn về phía gì cả, anh bình tĩnh đáng sợ, giống như người vừa hắt nước ra không có chút quan hệ gì với mình.
“Chanel tao vừa mới mua hai ngày trước!” Dì cả cúi đầu nhìn thấy quần áo mình bị ướt thì hét lớn.
Lê Kim Huyên ở bên cạnh hoàn toàn ngây người, cô liếc nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng khó giữ bình tĩnh.
Dù thế nào cô cũng không thể ngờ Trần Xuân Độ lại ra tay thô bạo như thế, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô!
“Hai đứa gian phu dâm phụ chúng mày, hôm nay nếu bà đây để cho chúng mày sống sót ra hỏi Nhà họ Lê thì tao sẽ viết ngược chữ Lê này!” Dì cả đứt từng khúc ruột kêu gào, bà ta mang theo oán hận vô tận nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, gằn từng tiếng.
“Nói với tôi lời này sao cũng được, nhưng nói với Kim Huyên là không được.” Trần Xuân Độ thản nhiên nói.
Trần Xuân Độ vừa nói, lập tức khiến mấy người kia ngạc nhiên liếc nhìn nhau, sau đó châm chọc cười ha ha.
Dì cả nhìn Trần Xuân Độ, nói mát: “Hơ, bám váy con ranh kia còn giả mô dả dạng bảo vệ nó, cũng không đi đến WC soi gương xem mình là loại mặt hàng gì, thế mà dám dùng khẩu khí này nói chuyện ở Nhà họ Lê, thật uy phong đấy!”
“Vợ chồng mày đã ân ái như vậy thì ngày mai mang bọn mày đi nhấn xuống sông đi.” Lúc này, cô nhỏ của Lê Thần Vũ cũng lên tiếng.
Lê Kim Huyên khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn nhóm người này, sắc mặt lạnh lẽo như sương, những người này, theo như lời Lê Duy Dương, khi Lê Duy Dương vẫn chưa quyết liệt với nhà họ Lê, quan hệ của họ với Lê Duy Dương vô cùng thân thiết, không ngờ bây giờ họ lại châm chọc nói móc ba người Lê Kim Huyên đủ mọi cách.
Lúc này, Trần Xuân Độ cầm ly nước vừa mới hắn đi kia, bình tĩnh nhìn đám người họ hàng của Lê Kim Huyên, đôi mắt bình tĩnh ẩn chứa lạnh lẽo dày đặc, anh chậm rãi nói: “Tôi chỉ nói một lần cuối cùng, có thể nói tôi, không được nói Kim Huyên.”
Lúc này, giọng điệu của Trần Xuân Độ càng lạnh lẽo sâu xa hơn, khí chất cả người cũng thay đổi từ lúc nào không hay, nhiệt độ không khí như dần hạ xuống… “Mày tính là thứ gì, ngay cả người giúp việc của nhà họ Lê cũng hơn mày, không đuổi mày ra khỏi nhà họ Lê đã là cho cậu Lê thể diện.” Lúc này, một người phụ nữ trang điểm đậm lên tiếng, người này chính là cô hai của Lê Thần Vũ.
Trần Xuân Độ nhìn lướt qua, ánh mắt lạnh nhạt, bàn tay đang cầm ly thủy tinh của anh đột nhiên dùng lực, nắm chặt một cái!
“Rắc!”
Ly thủy tinh trong tay Trần Xuân Độ bất chờ nứt ra, vết nứt lan tràn khắp cả ly thủy tinh!
“Rắc rắc rắc…”
Bỗng chốc, vết nứt trải rộng thân ly, giống như có thể vỡ tung bất cứ lúc nào, khoảnh khắc kia, ly thủy tinh nhìn vô cùng mong manh dễ vỡ!
Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên cứng đờ lại, cô nhìn chằm chằm ly thủy tinh trong tay Trần Xuân Độ.
Không khí đột nhiên im lặng, tiếng vang thanh thúy này làm cho khách khứa nhà họ Lê trên các bàn cơm xung quanh cũng nhìn lại đâu.
Sau một lúc lâu, Trần Xuân Độ đột nhiên đặt ly thủy tinh xuống bàn, điều khiến người khác kinh ngạc khiếp sợ chính là ly thủy tinh có vô số vết nứt nhưng lại không bị vỡ ra, trái lại nó bị giữ ở giai đoạn sắp vỡ thành mảnh nhỏ, nhìn kỹ càng giống như tác phẩm nghệ thuật lộng lẫy hơn.
Tô Loan Loan nhìn ly thủy tinh, ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ càng thêm phần kinh hãi, người ngoài nghề chỉ xem nói nhiệt, người trong nghề nhìn vào sẽ nhìn ra điều đáng sợ trong đó, người nhà họ Lê xung quanh và cô lớn dì nhỏ sợ hãi than vãn kỳ tích…
Còn Tô Loan Loan lại nhìn ra kỳ lạ ở sâu bên trong!
“Nếu tôi không cho anh ta thể diện thì từ lúc anh ta còn ở thành phố T, tôi đã không để anh ta trốn về Yên Kinh được.” Trần Xuân Độ thản nhiên nói.
Đám cô lớn dì nhỏ lúc trước còn kiêu ngạo không gì sánh bằng, lúc này sắc mặt đã tái nhợt khó coi, bà ta nhìn chằm chằm cái ly thủy tinh có thể vỡ tan bất cứ lúc nào kia, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, bà ta không rõ, rốt cuộc Trần Xuân Độ làm như thế nào… Ly thủy tinh này, thế mà lại không vỡ… “Thì ra là mày… Là mày vẫn luôn đối nghịch với Thần Vũ, thật sự là chán sống, đối nghịch với Thần Vũ chính là đối nghịch với nhà họ Lê, hôm nay còn dám đến dự tiệc, không biết sống chết như vậy, e rằng mày sẽ không thấy được mặt trời ngày mai!” Cô nhỏ của Lê Thần Vũ lên tiếng, giọng nói bà ta run rẩy mãnh liệt.