Chàng Rể Phế Vật

Chương 667




CHƯƠNG 667





Mấy quý bà này nhìn mấy người đàn ông đó rồi khịt mũi, vẫy tay với họ quát lớn: “Lại đây.”





Mấy tên đàn ông run lên, vội vàng run lẩy bẩy chạy tới bên các quý bà.





Mà khi họ đứng cạnh các quý bà thì trông lại càng buồn cười hơn, bọn họ thấp hơn vợ rất nhiều, thoạt nhìn cứ như người lùn.





Mấy quý bà nhẹ nhàng nâng lên dễ dàng như đại bàng bắt gà con.





“Đám vô dụng, nếu không phải nể mặt nhà họ Lê, mấy người xứng với chị em chúng tôi sao?”





Các quý bà hung dữ xách mấy tên đàn ông lên, vẻ mặt hung ác, dữ tợn, nhìn cực kỳ đáng sợ!





“Lê Thần Vũ, anh cứ nhìn người của mình bị bắt nạt trước đám đông như vậy à?” Tô Loan Loan đứng cạnh Lê Kim Huyên nhìn thấy cảnh tượng này cũng ngạc nhiên, ngờ vực.





Lê Thần Vũ đứng im tại chỗ, thậm chí còn nhìn mấy người đàn ông gầy còm của nhà họ Lê bị bắt nạt với vẻ hứng thú, không chỉ không khó chịu mà còn tỏ ra rất thích thú.





“Cô nghĩ những gia đình này cũng đoàn kết như cô nghĩ sao?” Lê Kim Huyên nhìn cảnh tượng này với vẻ mặt phức tạp, như thể gợi lại ký ức trong cô vậy.





Tô Loan Loan giật mình, Lê Kim Huyên nói tiếp: “Cô sai rồi, gia tộc càng có thế lực thì tranh chấp nội bộ càng nghiêm trọng… Nhất là gia tộc có quy mô như nhà họ Lê, mặc dù đều mang trong mình dòng máu của nhà họ Lê, nhưng chiến tranh giữa các chi thậm chí còn tàn khốc hơn chiến tranh của một số gia tộc. Mỗi chi thứ của nhà họ Lê đều nghĩ cách nâng cao địa vị trong gia tộc. Mặc dù địa vị của dòng chính ổn định, nhưng những chi thứ chỉ cần lơi là một chút, rất có thể sẽ bị đào thải, bị các chi thứ khác ăn sạch không còn một mẩu xương.”





Lê Kim Huyên chậm rãi nói, trong giọng điệu còn mạng theo sự buồn bã và phức tạp không giải thích được: “Bề ngoài thì nhà họ Lê nhà lớn sự nghiệp lớn, là cây nhiều cành, nhưng nếu không có khủng hoảng lớn thì các nhánh trong gia tộc sẽ không đồng tâm hiệp lực đâu.”





Tô Loan Loan ở bên cạnh nghe Lê Kim Huyên nói những lời này xong, vẻ mặt hoảng hốt hồi lâu không hoàn hồn.





Tô Loan Loan không xuất thân từ gia tộc như nhà họ Lê, đương nhiên không biết những chuyện đấu đá nội bộ, không ngờ đấu đá lại khốc liệt như vậy.





“Không ngờ trong gia tộc còn có chuyện thế này.” Một lúc sau, Tô Loan Loan mới nặng nề thở ra rồi cảm thán.





Lê Kim Huyên cười khổ: “Ban đầu ba tôi lựa chọn rời khỏi gia tộc cũng có rất nhiều yếu tố, đương nhiên điều này cũng là một trong số đó.”





“Những người gầy gò kia đa phần đều là những người thấp kém, có thế lực yếu nhất trong nhà họ Lê, thậm chí còn không được người lớn trong gia tộc ủng hộ và giúp đỡ, thông thường sẽ trở thành vật hy sinh trong các cuộc liên hôn. Những người cô nhìn thấy chỉ là số ít đàn ông thôi, còn có một số người con gái sau khi xuất giá bị chơi đùa rồi bị ghẻ lạnh, thậm chí có người còn bị bán đến những nơi không trong sạch, trở thành gái bán hoa…” Lê Kim Huyên nói mãi nói mãi rồi không nói nữa. Kết cục của những người con gái ấy càng khiến người khác phẫn nộ, mà cô cũng biết rõ, nếu cô rơi vào tay Lê Thần Vũ có lẽ anh ta cũng sẽ làm vậy!





Chưa biết chừng kết cục của cô còn tệ hơn những người đó, sao Lê Thần Vũ có thể bán cô đi, dễ dàng tha cho cô như vậy được?





Đúng lúc này, đột nhiên Lê Thần Vũ bước chân ra, lên tiếng.





“Tất cả im miệng cho tôi.” Sau tiếng giày da bước đi của Lê Thần Vũ, toàn bộ mọi người đều im lặng, không gian lặng ngắt như tờ, trong mắt mọi người nhìn anh ta đều hiện lên vẻ kính sợ.





Vẻ mặt Lê Thần Vũ bình tĩnh, lãnh đạm, không nhìn ra một chút tức giận, nhưng trên người anh ta lại có vẻ uy nghiêm khiến những người nhà họ Lê đều phải cúi đầu.





Khi anh ta nói ra lời này, thậm chí có người đã run lên, mà sự uy nghiêm này cho dù Lê Thần Yên cũng không có, chỉ có trên người Lê Hồng.





Vậy nên nội bộ nhà họ Lê, nhất là trong dòng chính đã lan truyền từ lâu rằng Lê Thần Vũ được Lê Hồng đích thân dạy bảo, nhà họ Lê sớm muộn gì cũng là của anh ta.





Cũng chính vì vậy mà các dòng khác, nhánh khác của nhà họ Lê đều tôn trọng Lê Thần Vũ, khiến địa vị của anh ta trong nhà họ Lê ngày một cao hơn.





“Đủ rồi.” Lê Thần Vũ bình tĩnh nhìn mấy quý bà rồi đột nhiên lên tiếng: “Làm loạn đủ rồi chứ? Dừng lại đi. Bao nhiêu người ở đây, muốn làm trò cười cho ai xem?”





Lê Thần Vũ vừa cất lời, sắc mặt mấy quý bà đều sửng sốt, họ nhìn anh ta nhưng không chút sợ hãi: “Mày là cái thá gì? Chị em chúng tao đang dạy dỗ người nhà họ Lê chúng mày, tới lượt bề dưới như mày xen vào à?”





“Cút về, gọi người bề trên của mày ra đây!”





Hiển nhiên đám người này không hề sợ Lê Thần Vũ, giống như không biết anh ta nên họ ăn nói rất ngông cuồng, không chút kiêng kỵ.





“Bề trên?” Vẻ mặt Lê Thần Vũ khựng lại, sau đó anh ta chợt nở nụ cười, bình tĩnh nhìn mấy quý bà, trong mắt hiện lên vẻ mỉa mai, anh ta hờ hững hỏi: “Các người biết tôi là ai không?”





“Tao cần gì quan tâm mày là ai? Chúng mày để mấy tên còn chửng bằng chó bằng lợn này cưới chúng tao mà còn có mặt mũi vênh váo trước mặt chúng tao à? Ai cho chúng mày tự tin đó?” Đột nhiên một bà đứng ra chửi như mụ đàn bà đanh đá, hoàn toàn không nói lý.