Chàng Rể Phế Vật

Chương 665




CHƯƠNG 665





Câu này của Lê Thần Vũ như quả bom hạng nặng đột nhiên phát nổ, lập tức dấy lên vô số lời chỉ trích!





Thân phận con gái của Lê Duy Dương bỗng khiến cho vô số người nhà họ Lê nhìn Lê Kim Huyên bằng ánh mắt khác.





“Không ngờ cô ta lại là con gái của Lê Duy Dương!”





“Sinh ra được cái xác xinh đẹp nhưng lại là đời con làm ô uế thanh danh của gia tộc!”





“Con của ông ta đến đây làm gì, xứng bước chân vào cổng nhà họ Lê sao?” Vô số người nhà họ Lê bàn tán xôn xao về Lê Kim Huyên, ánh mắt trở nên vô cùng kỳ dị và chế nhạo.





Sắc mặt Lê Kim Huyên bỗng chốc trắng bệch, cô ngoảnh đầu nhìn những người họ Lê đó, chỉ cảm thấy hơi mỉa mai, trong lòng thầm nói: “Ba, đây chính là nhà họ Lê mà ba mong nhớ luôn muốn quay về, đây chính là ước nguyện của ba mỗi dịp sinh nhật sao?”





Lúc này, Trần Xuân Độ nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Lê Kim Huyên. Đột nhiên anh bước ra, quét mắt nhìn người họ Lê ở có mặt ở đó, chậm rãi lên tiếng: “Chúng tôi nhận được lời mời của Lê Thần Vũ, đến tham dự tiệc riêng tư của nhà họ Lê. Các người chặn đường của chúng tôi ở trước mặt Lê Thần Vũ, thế là không nể mặt chúng tôi hay là không nể mặt anh Lê đây?”





Trần Xuân Độ vừa dứt lời, ánh mắt của rất nhiều người nhà họ Lê lập tức rơi trên người anh. Một người nhà họ Lê không phục, quét mắt quan sát Trần Xuân Độ từ trên xuống dưới, hỏi: “Vậy anh là ai?”





“Tôi là người đàn ông của cô ấy.” Trần Xuân Độ quay đầu nhìn Lê Kim Huyên, khóe miệng cong lên nụ cười ngọt ngào, thản nhiên nói.





Lê Kim Huyên đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp mở lớn, như thể rất không hài lòng với câu giải thích này của Trần Xuân Độ. Vầng trán mịn màng trắng ngần của cô nổi lên gân xanh, may mà Tô Loan Loan ở bên cạnh kéo vạt váy của cô nên cô mới nhịn xuống.





“Anh hoàn toàn không phải người họ Lê, chúng tôi không bảo anh cút khỏi nhà họ Lê đã là tốt lắm rôi, ở đây không có cửa cho anh lên tiếng.” Đột nhiên, có một người họ Lê lên tiếng.





Trần Xuân Độ liếc nhìn người đó, nhếch khóe môi lạnh lùng, giọng điệu thêm phần giễu cợt, bỗng chỉ về một hướng: “Vậy những con lợn béo này có tư cách vào?”





Mọi người nhìn theo hướng Trần Xuân Độ chỉ, chỉ thấy hướng đó có một nhóm phụ nữ dáng người béo phệ, ăn vận trang điểm xinh đẹp. Bị Trần Xuân Độ chỉ như vậy, mặt của mấy người phụ nữ trông như lợn đó đỏ bừng, không khác gì lợn quay, tức đến nỗi thịt trên người rung bần bật.





Đột nhiên, sắc mặt của rất nhiều người nhà họ Lê trở nên khó coi, tất nhiên những người phụ nữ này là vợ của bọn họ, hơn phân nửa đều có xuất thân hiển hách, người thân đều là người có thủ đoạn không tầm thường. Tất nhiên bọn họ liên hôn vì sự phát triển của nhà họ Lê, mượn mối quan hệ ràng buộc này để địa vị của nhà họ Lê trong gia tộc ở Yên Kinh càng thêm vững chắc.





Nếu nói rằng không thể đắc tội với người nhà họ Lê, vậy thì kết hợp với gia thế phía sau của những người phụ nữ này, e là ngay cả nhà họ Lê cũng phải cân nhắc vài phần!





Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, Lê Thần Vũ đứng đó nhìn cảnh này với vẻ mặt bình tĩnh, khoé miệng anh ta chậm rãi nở nụ cười, ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên đầy vẻ đùa bỡn.





Dường như anh ta rất mong chờ điều này xảy ra.





“Mày là ai chứ, còn chẳng bằng con chó mà cũng dám tới đây hô to gọi nhỏ!”





“Đúng vậy, bảo vệ đâu, còn không mau đuổi con chó điên cắn người này ra ngoài!”





“Nếu còn không đuổi đi, cẩn thận buổi tiệc hôm nay không tổ chức được nữa!”





Những quý bà bị Trần Xuân Độ chỉ vào lập tức nổi khùng, người ai cũng phình lên như quả bóng lớn, đặt hết đồ ăn trong tay xuống, khí thế hừng hực lao về phía Trần Xuân Độ!





“Tiêu rồi!”





Vô số người nhà họ Lê thấy các quý bà này làm vậy, sắc mặt họ thoáng chốc trở nên trắng bệch!





Ánh mắt họ nhìn những người phụ nữ ấy mang theo vẻ sợ hãi và run rẩy!





Thậm chí người họ cũng khẽ run lên, hiển nhiên là những quý bà này khiến họ vô cùng sợ hãi!





“Mau giải tán!”





Người nhà họ Lê nhốn nháo chạy tán loạn sang hai bên, những người phụ nữ này xông lên như xe tăng, đây không phải điều mà họ có thể chịu được!





“Kim Huyên, em sang một bên nghỉ ngơi đi, việc ở đây cứ giao cho anh.” Lúc này, Trần Xuân Độ quay đầu sang nhìn Lê Kim Huyên, dịu dàng nói.





Mặt Lê Kim Huyên nghiêm lại, cô trầm tư giây lát mới gật đầu, nhìn Trần Xuân Độ với vẻ lo lắng và ngờ vực.





Cô không biết Trần Xuân Độ định làm gì, thậm chí còn rất nghi ngờ anh, nhưng không biết vì sao, thấy anh nói với vẻ chắc chắn như vậy, cô lại không kìm được lựa chọn tin tưởng.





Mà sau khi Lê Kim Huyên kéo Tô Loan Loan đứng sang một bên, Trần Xuân Độ thở ra một hơi, nhìn từng người đang lao về phía mình.