Chàng Rể Phế Vật

Chương 659




CHƯƠNG 659





Lê Thần Vũ ở trong phòng khách yến hội, đang chiêu đãi người thân và bạn bè, một thuộc hạ của nhà họ Lê mặc đồ phục vụ, bưng rượu Lafite cực phẩm đi xuyên qua giữa đám người, có khách mời lấy một ly rượu từ trong khay của phục vụ, nhẹ giọng nói chuyện với nhau, đắm chìm trong âm nhạc tao nhã, hoàn cảnh rất náo nhiệt.





Đột nhiên, ngay khi Lê Thần Vũ đang tán gẫu cực kỳ hợp ý với một vị chú bác nhà họ Lê thì một cấp dưới vội vàng đi tới bên người Lê Thần Vũ, nói vào tai Lê Thần Vũ vài câu.





Vẻ ôn hòa lạnh nhạt trên mặt Lê Thần Vũ không chút thay đổi, chỉ quá bên trong đôi mắt bỗng nhiên xuất hiện chút sâu xa.





“Các vị, Thần Vũ có chút việc gấp cần xử lý, xin lỗi không tiếp chuyện tiếp được.” Lê Thần Vũ mỉm cười nói, sau đó xoay người đi vào hậu trường.





“Thế nào?” Lê Thần Vũ hỏi cấp dưới.





“Lê Kim Huyên đã rời công ty, cô ta đến khách sạn trước, sau đó thay một bộ đồ, bây giờ đang đi đến đây.” Cấp dưới kia nói.





Lê Thần Vũ cong môi, anh ta chậm rãi gật đầu, cười lạnh nói: “Tiếp tục bám sát.”





“Vâng.”





Chờ cấp dưới đi rồi, Lê Thần Vũ mới đến bên cửa sổ, lắc nhẹ ly rượu trong tay, anh ta nhấp một ngụm Lafite, nhìn về phía xa, ánh mắt sâu thẳm.





Lê Kim Huyên quả nhiên bị lừa, tất cả những điều này hiển nhiên là ở trong kế hoạch của Lê Thần Vũ.





Đây là dương mưu trắng trợn của Lê Thần Vũ, anh ta đã liệu trước rằng Lê Kim Huyên nhất định sẽ đến tham gia bữa tiệc Hồng Môn này.





Lê Thần Vũ uống hết ly Lafite, đột nhiên, bàn tay đang nắm ly rượu Lafite của anh ta chợt dùng lực!





“Choang!”





Ly rượu Lafite trong suốt tinh xảo kia bỗng nhiên bị bóp nát nát vụn!





Lê Thần Vũ chậm rãi buông tay, vô số bột phấn thủy tinh tuôn rơi xuống đất, trên tay Lê Thần Vũ lại không có một vết máu tươi nào.





Khả năng kiểm soát sức mạnh của anh ta đã tới cảnh giới khủng bố như vậy.





Lê Thần Vũ lấy khăn tay bên hông nhẹ nhàng lau bột thủy tinh, lau xong mới chậm rãi lấy một chiếc điện thoại gọi ra ngoài: “Mai phục tốt cả rồi chứ?”





“Mai phục tốt cả rồi, chỉ chờ một mệnh lệnh của anh Lê thôi. Hai trăm người đang ẩn núp bên ngoài nhà họ Lê.” Một cấp dưới cung kính trả lời, những người này đều là tay đấm tinh anh nhất của nhà họ Lê, chỉ cần ra lệnh một tiếng, hai trăm người này sẽ đồng thười ra tay, ngay cả một nhánh quân đội cũng phải run rẩy!





“Được, chờ lệnh của tôi.” Lê Thần Vũ cúp điện thoại, đôi mắt chợt trở lạnh, anh ta đã chuẩn bị đủ cho yến hội riêng lần này, đối mặt với Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, anh ta đã thiết kế vô số phương án để đề phòng bất trắc.





Về phần Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, chỉ cần họ bước vào Nhà họ Lê , cho dù Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên có làm ra bao nhiêu thiêu thân, anh ta cũng có dư dả biện pháp ứng phó!





Có thể nói, vì để đẩy Lê Kim Huyên vào chỗ chết, anh ta đã vắt hết cả đầu óc!





Lúc này đây, anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho một mạch này của Lê Kim Huyên, cho dù Trần Xuân Độ là Long Vương cũng vô ích, chỉ có thể trơ mắt nhìn, thừa nhận đau đớn vô cùng!





Nghĩ đến đây, khóe miệng Lê Thần Vũ gợn lên nụ cười lạnh băng quỷ dị.





Bên ngoài nhà họ Lê lúc này, Trần Xuân Độ lái xe có rèm che, chậm rãi dừng ở cửa nhà họ Lê.





Một cấp dưới nhà họ Lê ân cần tiến lên, mở cửa cho Lê Kim Huyên, lại dùng tay bảo vệ đoàn xe.





Sau khi nhìn thấy dung nhan tuyệt đẹp của Lê Kim Huyên, tên cấp dưới của nhà họ Lê ngây ra vài giây, sau đó càng ân cần hơn.





“Này, đừng động tay động chân với vợ của tôi.” Trần Xuân Độ thấy gã cấp dưới này ân cần nắm tay Lê Kim Huyên xuống xe thì lập tức không vui hét lên.





Gã cấp dưới kia liếc nhìn Trần Xuân Độ một cái, thấy Trần Xuân Độ ngồi ở ghế lái thì nở nụ cười châm chọc khinh thường.





“Câm mồm, có chút tố chất nào hay không!” Lê Kim Huyên quát khẽ.





Trần Xuân Độ sửng sốt, rồi chỉ có thể phẫn nộ liếc nhìn gã cấp dưới kia, chính mình lại nghẹn hết những lời muốn nói vào bụng.





“Đi thôi.” Lê Kim Huyên nói, gã cấp dưới kia cúi đầu khom lưng đồng ý, đưa Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan đi vào Nhà họ Lê.





Khi Trần Xuân Độ đỗ xe xong, chuẩn bị đi vào thì gã cấp dưới đứng ở cửa bỗng nhiên nâng tay ngăn Trần Xuân Độ lại, quét ánh mắt đánh giá Trần Xuân Độ, gã nhận ra anh: “Là mày à.”





“Để tôi đi vào.” Trần Xuân Độ nói.