Chàng Rể Phế Vật

Chương 655




CHƯƠNG 655





Tô Loan Loan thoáng ngây người rồi trả lời: “Tôi không biết, tôi vừa thấy anh ta ra ngoài.”





“Anh ta ra ngoài rồi à?” Lê Kim Huyên khẽ gật đầu, tưởng Trần Xuân Độ còn tích cực, đi thẳng tới trung tâm thương mại mua quần áo.





Cô tất nhiên không biết, sau khi Trần Xuân Độ quay lại khách sạn, đi thẳng vào trong phòng VIP, mở tủ quần áo và lấy ra một bộ vest với vẻ trịnh trọng khác thường.





Nếu lúc này người thanh niên ở đây, chắc chắn sẽ vừa nhìn sẽ nhận ra bộ vest được đặt làm riêng này. Lúc đó, Trần Xuân Độ ở nước ngoài mới mặc qua mấy lần, số lần này có thể đếm được trên đầu ngón tay, đều là bữa tiệc do mấy người được anh kính trọng tổ chức, anh mới mặc bộ vest do chuyên gia thiết kế thời trang hàng đầu thế giới làm ra.





Mà bây giờ, không ngờ Trần Xuân Độ lại lấy nó ra!





Trần Xuân Độ rón rén đặt nó lên trên giường, sau đó lại kéo áo ghi-lê đầy vết đạn và vết vá xuống, dè dặt gấp lại, bỏ vào trong tủ quần áo.





Chiếc áo ghi-lê này đã làm bạn với anh trong rất nhiều hành trình, giống như người anh em tri kỷ nhất của anh vậy!





Mà bây giờ, anh sắp mặc bộ vest đó vào. Lúc này, trong lòng Trần Xuân Độ tự nhiên vô cùng kích động, bởi vì đây là lần đầu tiên anh đi tới biệt thự nhà họ Lê, cũng là một lần vô cùng quan trọng để giành lấy thiện cảm của Lê Kim Huyên!





Yên Kinh hôm nay cũng giống như mọi ngày, trước cửa biệt thự nhà họ Lê vẫn có tấp nập xe cộ ra vào không ngớt, vô cùng náo nhiệt.





Đột nhiên, cuối con đường có một bóng mờ giống như tia chớp màu xanh lam lao nhanh về phía biệt thự nhà họ Lê!





Đó là một chiếc xe sang Bugatti trị giá ba mươi tỷ, đủ để chứng minh chủ xe có thân phận không tầm thường và gia thế hiển hách!





Trong lúc chiếc xe Bugatti kia lao tới gần biệt thự họ Lê, nó đột nhiên giảm tốc độ và đánh tay lái, trượt đi một cách khoa trương về phía biệt thự nhà họ Lê!





“Két!”





Bánh xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng động chói tai làm cho người ta thấy ê răng!





Chiếc xe Bugatti đỗ vững vàng ở trong chỗ đậu xe tại cửa biệt thự nhà họ Lê, một người làm trong biệt thự nhà họ Lê cung kính bước tới, mở cửa xe ra.





Ngay sau đó, một bóng người bước ra. Đó là một người thanh niên còn đẹp trai hơn cả Lê Thần Vũ. Anh ta cúi đầu liếc nhìn chiếc Rolex trên cổ tay của mình, khóe miệng cong lên cười thản nhiên, lẩm bẩm: “Mình tới vẫn không tính là quá muộn.”





“Cậu chủ.” Người làm nhà họ Lê kia đột nhiên quỳ xuống, thái độ cung kính khiêm nhường.





“Dẫn đường.” Người thanh niên kia chậm rãi nói: “Tôi đang chơi vui vẻ ở Châu Âu, Lê Thần Vũ đột nhiên gọi nhiều người về như vậy, nếu không thể làm tôi thỏa mãn, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho Lê Thần Vũ!”





“Thưa cậu, cậu Thần Vũ thậm chí mời cả gia chủ tới.” Người làm nhà họ Lê kia nói.





Người thanh niên kia nhướng mày: “Gia chủ cũng tới à? Rốt cuộc anh ta định làm gì vậy?”





“Tôi nghe nói là tổ chức bữa tiệc riêng này vì chuyện của Lê Kim Huyên.” Người làm kia cung kính trả lời.





“Bữa tiệc riêng? Lê Kim Huyên à?” Sau khi người thanh niên kia nghe được tên của Lê Kim Huyên, vẻ mặt thoáng kinh ngạc: “Cô ta và ba cô ta đã bị nhà họ Lê xóa tên và đuổi ra khỏi nhà, sao còn có thể giở trò gì nữa?”





“Chuyện này… tôi cũng không rõ lắm.” Người làm nhà họ Lê dẫn người thanh niên vào biệt thự nhà họ Lê, cúi đầu trước người thanh niên rồi quay trở lại, tiếp tục trông cửa nhà họ Lê.





Mà người thanh niên đứng ở trong sân đình một lúc, đột nhiên có một giọng nói bình thản, thâm thúy vọng vào trong tai anh ta: “Lê Tu Văn, cậu là con cháu dòng chính của nhà họ Lê, còn thật sự biết cách hưởng phúc đấy. Từ trước tới nay, cậu chưa từng gánh vác trách nhiệm nên có của người dòng chính.”





Tiếng nói này vừa vang lên, cả người Lê Tu Văn lập tức run rẩy, chợt quay đầu nhìn về một phía.





“Bịch bịch bịch bịch…”





Người còn chưa tới nhưng thân đã tới trước, những tiếng bước chân vang dội chậm rãi vọng đến. Ngay sau đó, Lê Thần Vũ đi cùng một người làm và một cô người hầu xuất hiện ở trong tầm mắt của Lê Tu Văn.





“Anh họ.” Lê Tu Văn nhìn về phía Lê Thần Vũ, quan sát sơ qua, ánh mắt nhanh chóng nhìn ống tay áo trống rỗng của Lê Thần Vũ.





“Mấy tháng không thấy, sao anh họ lại thiếu một cánh tay vậy? Chẳng lẽ đây chính là trách nhiệm mà anh nói tới à?” Lê Tu Văn cười ha ha, đối mặt với sự châm chọc của Lê Thần Vũ lại đáp trả không hề thương tiếc.