“Tôi nói rồi, không ai ngăn được tôi.” Trần Xuân Độ bình tĩnh đi vào trong tòa nhà Thông Thiên, giọng nói của anh vang vọng khắp không trung, vững vàng chấn động giữa trời, giống như âm thanh từ tận địa ngục!
“Người mà tôi muốn giết chết, không ai có thể ngăn được!” Trần Xuân Độ vừa nói xong thì đột nhiên cơ thể anh biến mất ngay tại chỗ! Bóng dáng anh lập tức di chuyển nhanh, nhanh chóng lao về phía xa xa! Chỉ còn lại những bóng mờ!
Vô số vệ sĩ áo đen sắc mặt kinh hãi chấn động nhìn Trần Xuân Độ, bọn họ trơ mắt nhìn một tên ác ma mà không ai ngăn được đang đi tới thang máy, nhưng ngay cả lòng can đảm đi theo mà bọn họ cũng không có!
Trong lòng bọn họ chấn động sụp đổ!
. . .
Lúc này, trên đường có một chiếc Maybach màu đen lao nhanh ra khỏi nhà xe và phóng nhanh trên đường.
Kinh thấy sau xe không có một ai, trống trơn như không, không ai có thể đuổi theo kịp mới thấy yên tâm một chút.
Long Vương khả năng bị những vệ sĩ áo đen của anh ta quấn lấy rồi nhỉ.
May là anh ta phản ứng đủ nhanh, nếu anh ta phản ứng chậm một bước thì có khả năng bây giờ vẫn đang ở trong phòng làm việc, có trốn cũng không trốn nổi.
“Phù!” Kinh nặng nề thở ra, trong lòng cực kì hoảng sợ.
Tối hôm nay anh ta bị thiệt hại nặng nề!
Nhưng vào lúc này, trên đường phố đen kịt bên ngoài cửa xe, Kinh vô tình liếc nhìn gương chiếu hậu rồi lập tức cả người đều run rẩy!
Anh ta nhìn thấy rõ ở đằng xa sau chiếc xe, ở cửa nhà xe của tòa nhà Thông Thiên có một bóng người như ma quỷ xuất hiện ở đó!
Áo quần nhuốm máu, đứng đó như ác ma, lạnh lùng nhìn về chiếc Maybach của anh ta!
Long Vương!
Trong lòng Kinh hãi hùng chấn động, Long Vương giống như âm hồn mãi chẳng chịu tan biến, thế này mà anh ta vẫn không thoát được!
Chính vào lúc này, một bóng người đột nhiên nhanh chóng đánh tới, cuốn theo một lớp bụi bặm kinh khủng!
Ầm! Khi nhìn thấy Trần Xuân Độ đuổi theo! Kinh run bần bật, vì sợ hãi nên cơ thể run rẩy dữ dội, hai mắt co lại hết cỡ giống như đã nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin được!
“Lái nhanh một chút! Đừng có để anh ta đuổi kịp!” Hộ lớn tiếng hét lên.
Lúc này trong lòng Hộ vô cùng sốt ruột, bởi vì tốc độ của Trần Xuân Độ thật sự quá nhanh, mãnh liệt kéo gần khoảng cách giữa hai bên!
“Đại nhân, đây đã là tốc độ nhanh nhất rồi!” Cấp dưới run run nói.
“Long Vương…” Kinh nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng anh ta bỗng nảy ra một cảm giác đối mặt với sống chết, với sức chiến đấu của anh ta và Hộ lúc này mà rơi vào tay Trần Xuân Độ thì chắc chắn sẽ chết!
“Ầm!”
Nơi Trần Xuân Độ đi qua mặt đất ầm ầm nứt ra, còn dáng người của Trần Xuân Độ thì nhanh như chớp, một tốc độ kinh khủng hơn cả giới hạn của con người!
Bóng dáng Trần Xuân Độ giống như ngôi sao băng lao nhanh đến chỗ của chiếc Maybach!
“Tôi nói rồi… Hai người các anh chạy không thoát đâu!” Trần Xuân Độ lạnh lùng hét lên!
“Bởi vì… tôi là Long Vương!” Giọng nói của anh chấn động giữa trời, liên tục vang vọng!!
“Ầm.”
Trần Xuân Độ nhảy lên, chỉ thấy người anh thoắt ẩn, thoáng chốc đã bay lên không trung.
Dao găm Long Nha trong tay anh giơ cao, dưới màn đêm đen kịt, ánh trăng rời rạc chiếu lên dao găm, phát ra ánh sáng màu đen.
Bên ngoài ô cửa kính tối đen, chỉ thấy thân ảnh như ác ma của Trần Xuân Độ lao vụt đi trên con đường tối tăm. Tốc độ kinh hoàng như tia chớp, gần như đã sắp vượt qua cả chiếc Maybach.
“Nhanh. Tăng tốc đi.” Kinh ngồi trong xe lạnh giọng quát, trong lòng đã cực kỳ hoảng sợ.
“Vù.” Maybach tăng tốc, động cơ gầm rú điên cuồng, không ngừng cố gắng cắt đuôi Trần Xuân Độ.
CHƯƠNG 643
“Ầm.” Thân thể Trần Xuân Độ nhanh như chớp, nhanh chóng lao tới, dậm mạnh vào nóc chiếc xe Maybach.
Sức mạnh đáng sợ đột nhiên bùng phát, toàn bộ nóc xe đã bị giẫm nát, méo mó.
“Tự tìm đường chết.” Kinh sợ hãi nhưng sau đó vẫn cầm con dao dài bên cạnh lên, đột nhiên anh ta rút ra đâm về phía nóc xe.
“Vút.” Đột nhiên con dao dài phát ra ánh sáng màu bạc lạnh lẽo đâm vọt lên từ dưới nóc xe. Ý đồ đâm xuyên tim Trần Xuân Độ.
Con dao dài đó khí thế bừng bừng, gần như đâm trúng tim Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ nắm lấy lưỡi dao, rút nó ra bằng một lực đáng sợ.
“Uỳnh.” Toàn bộ cơ thể Kinh đều bị hất ra.
“Rầm.”
Kinh cắm con dao dài lên nóc xe, đứng trên con xe đang chạy với tốc độ cao, đối đầu với Trần Xuân Độ.
Sắc mặt Kinh như tờ giấy vàng, người anh ta chợt loé với tốc độ cực nhanh trên không trung, con dao dài trong tay điên cuồng đâm về phía Trần Xuân Độ.
“Hôm nay không phải mày chết thì là tao chết.”
“Trần Xuân Độ… Mày nghĩ tao sợ mày sao? Nếu mày muốn chết thì tao sẽ cho mày được như ý nguyện.” Kinh cắn chặt răng.
Ánh sáng sắc bén từ con dao lao vút về phía Trần Xuân Độ, sát khí nồng nặc như muốn châm chết anh.
Màn đêm chấn động, ánh sáng của con dao chớp loé liên tục. Ánh sáng lưỡi dao màu bạc chém vào khoảng không, dường như muốn chém hư không làm hai.
Vẻ mặt Trần Xuân Độ vô cùng bĩnh tĩnh, trong mắt anh phản chiếu vô số ánh sáng màu bạc của lưỡi dao… sát khí ngút trời.
Nhưng Trần Xuân Độ không hề rung động… anh đột nhiên duỗi tay ra, túm lấy huyền ảnh của con dao dài lạnh lẽo kia.
“Keng.” Tiếng kim loại vang lên… Huyền ảnh của con dao dài đáng sợ biến mất, huyền ảnh đã tan biến, còn bản thể đã bị Trần Xuân Độ giữ trong tay.
Mà con dao dài đó đang bị Trần Xuân Độ giữ chặt trong tay, không thể di chuyển, chỉ có thể rung lên phát ra tiếng kêu vù vù, bất lực.
“Ya.”
Thấy con dao dài trên tay mình bị Trần Xuân Độ giữ chặt, vẻ mặt Kinh đột nhiên khựng lại.
Khuôn mặt Kinh vặn vẽo dữ tợn, cơ tay anh ta đột nhiên căng lên, muôn bẽ gãy con dao để đâm nó vào tim Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ nhìn Kinh với con mắt lạnh lẽo, con dao dài được anh nắm trong tay như bị đông cứng trong không trung, không thể tới gần anh dù chỉ một tấc.
“Kinh, tao đã nói… mày không trốn được đâu.” Giọng Trần Xuân Độ lạnh như sương băng, đột nhiên cánh tay anh tăng sức, bàn tay đang cầm con dao dài đột nhiên tăng thêm sức mạnh.
“Keng!” Tiếng kim loại rung lên dữ dội và tiếng nứt vỡ vang lên. Con dao dài có ánh sáng bạc sắc bén bị anh bẻ gãy bằng tay không.
Giây tiếp theo, Trần Xuân Độ giơ chân lên đạp vào ngực Kinh.
Người Kinh bay ngược ra ngoài.
“Rầm.” Kinh ngã mạnh xuống đất, chật vật bò dậy, mà lúc này Trần Xuân Độ đã đi về phía anh ta.
Khoảnh khắc đó, đồng tử Kinh chợt co lại… Anh ta lợi dụng tư thế lùi lại của mình rồi đột nhiên xoay người, tăng tốc lẩn vào màn đêm cố gắng chạy trốn.
Lúc này, cậu chủ nhà họ Hoàng làm chấn động cả thành phố T lại như chó lạc chủ, điên cuồng chạy trốn.
Trong đêm đen, khoé miệng Trần Xuân Độ nhếch lên nụ cười lạnh lẽo… Chạy trốn?
Người anh cũng thoắt ẩn thoắt hiện, biến thành một đạo tàn ảnh, lao vụt đi công kích như một bóng ma.
“Kinh, kẻ giết người hàng loạt, sát hại người vô tội, coi mạng người như cỏ rác. Hôm nay, tội của mày sẽ do tao phán quyết!”
Giọng Trần Xuân Độ như tiếng gào thét của quỷ, quét ngang bầu trời đêm.
Phía sau bóng dáng đang nhanh chóng chạy trốn của Kinh, một quyền đáng sợ ập tới, một quyền của Trần Xuân Độ như một con quỷ gầm thét, không khí đột nhiên thu lại, vặn vẹo kịch liệt.
Đồng tử Kinh đột nhiên co rút, trong lòng dâng lên cảm giác khủng hoảng. Anh ta xoay người, cầm nửa con dao đã đứt chặn trước ngực.
“Coong!” Âm thanh kim loại vang lên. Nắm đấm của Trần Xuân Độ cực kỳ đáng sợ, đánh vào nửa con dao ấy, nửa con dao rung lên rồi lại bị đập vỡ.
Ánh mắt Trần Xuân Độ lạnh băng như ác ma, anh đột nhiên tăng tốc rồi nhảy vọt lên.