Chàng Rể Phế Vật

Chương 627: Chém Trần Xuân Độ






"Kim Huyên, đừng giận nữa, được không..." Trần Xuân Độ dịu dàng nói.
Lê Kim Huyên không nói gì, lại yên lặng dựa vào trong lòng Trần Xuân Độ...!Lúc này, trái tim cô đặc biệt loạn nhịp...
Trần Xuân Độ ôm cô.

Giờ khắc này, anh cảm thấy kiên định trước nay chưa từng có, cảm giác ôm người phụ nữ trong lòng vào ngực, liệu rằng điều này có thể nói là yêu hay không.
Trần Xuân Độ nhẹ nhàng cọ vào gò má của cô, hai người thân mật ở cùng một chỗ...
Dần dần, Lê Kim Huyên lại ngọ nguậy, trong giây lát cô ý thức được, dường như mình lại bị Trần Xuân Độ đùa giỡn.
Đã nói rõ sẽ không như vậy nữa, thế mà anh còn ôm cô chặt như vậy, anh muốn làm cái gì?
Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên co rụt lại, ngay sau đó gương mặt cô lạnh xuống lần thứ hai!

Cũng đúng lúc này...!Đột nhiên, Trần Xuân Độ nhẹ nhàng cắn vành tai của cô...
Thân thể mềm mại của Lê Kim Huyên run rẩy, giống như bị điện giật!
Lê Kim Huyên càng giãy dụa lợi hại hơn.

Thời khắc này Trần Xuân Độ như biến thành một tên ác ma, cô muốn chạy trốn khỏi bàn tay của anh!
Trần Xuân Độ ôm cô thật chặt, không cho cô giãy ra...
Lê Kim Huyên không thể động đậy, dưới tình huống lo lắng, cô mở miệng ngọc cắn mạnh một cái lên vai của Trần Xuân Độ!
"Aa..." Trần Xuân Độ hét thảm, lúc này mới bị ép phải buông Lê Kim Huyên ra.
"Lê Kim Huyên, em tuổi con cọp hả! Sao lại cắn người loạn xạ thế kia!" Trần Xuân Độ đau đến mức nhe răng trợn mắt, dùng sức xoa dấu răng trên bả vai mình.
"Tôi chính là tuổi con cọp, anh có thể làm gì được tôi?" Sắc mặt của Lê Kim Huyên băng lãnh, thở phì phò uy hiếp nói: “Nếu như anh còn dám đùa giỡn lưu manh với tôi như vậy, anh có tin tôi sẽ thiến anh hay không?"
Trần Xuân Độ bất đắc dĩ thở dài: “Đời này leo lên lưng con cọp mẹ như em, xem ra kiếp trước anh đã mắc nợ em..."
Trần Xuân Độ kéo tay của Lê Kim Huyên, cuối cùng cũng có thể khuyên cô tiến vào trong xe.

Trần Xuân Độ chủ động thay Lê Kim Huyên thắt dây an toàn, sau đó thừa dịp Lê Kim Huyên không chú ý, đột nhiên tiến đến sát mặt cô, không chút kiêng kỵ hôn một cái!
Lê Kim Huyên đầu tiên là dại ra, ngay sau đó cô lập tức phẫn nộ! Dáng vẻ như sắp liều mạng với Trần Xuân Độ tới nơi!
Cũng may Trần Xuân Độ chạy trốn rất nhanh...!anh trực tiếp leo lên ghế điều khiển, đạp mạnh chân ga lái xe đi...
Ngay khi xe Mercedes rời đi không lâu, một chiếc việt dã trắng đen cũng chậm rãi khởi động, không nhanh không chậm chạy theo...
Mercedes chầm chậm dừng ở trước cửa nhà họ Lê, Lê Kim Huyên xuống xe, đạp giày cao gót thong thả đi vào biệt thự.
...
Lúc này.

Thành phố T, trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của bệnh viện trung tâm.
Vương Vô Địch nằm trên ghế salon, lụa trắng quấn quanh người khiến anh ta trông như một cái xác ướp.

Một tên thuộc hạ cung kính đứng ở trước mặt Vương Vô Địch, cả người sợ run, cứ như thể trên người Vương Vô Địch có một cổ khí chất khủng bố vô hình khiến cho tên thuộc hạ này lạnh run, không dám mở miệng.
Thời khắc này, sắc mặt Vương Vô Địch âm trầm biến ảo, đã nhiều ngày rồi sắc mặt anh ta chưa bao giờ chuyển biến tốt đẹp, vẫn luôn bị vây trong trạng thái âm trầm đáng sợ này.

Anh ta không cam lòng, không phục! Làm sao anh ta có thể dễ dàng tha thứ khi Trần Xuân Độ làm nhục anh ta như vậy chứ? Anh ta là thiên kiêu hô mưa gọi gió của nhà họ Vương, cho tới tận bây giờ vẫn chưa có người nào dám làm nhục anh ta như vậy! Nhưng hôm nay...!ở cái Thành phố T nho nhỏ này, anh ta lại bị làm nhục như thế!
Rất khó có thể tưởng tượng, nếu để những người khác trong nhà họ Vương biết chuyện, nếu như tin tức truyền về dòng họ...!Chỉ sợ Vương Vô Địch anh ta sẽ thân bại danh liệt, anh ta sẽ trở thành trò chơi của đám thiên kiêu ở các dòng họ võ đạo khác!
Còn Trần Xuân Độ kia...!lúc này Vương Vô Địch chỉ có một mong muốn, cũng là phương pháp duy nhất có thể giải trừ mối hận trong lòng anh ta! Đó chính là Trần Xuân Độ phải chết!
Vương Vô Địch vô thức nắm chặt hai tay...!Giờ khắc này, cơn phẫn nộ trong lòng Vương Vô Địch khó có thể ngăn chặn! Anh ta nhất định...!nhất định phải chém! Không tiếc bất cứ giá nào cũng phải chém chết Trần Xuân Độ!
Hơi thở của Vương Vô Địch kéo theo hơi lạnh, trực tiếp gọi tới một dãy số!
"Cậu Vương, không phải cậu đến thành phố T sao, có việc gì cần phân phó?" Trong điện thoại, một âm thanh già nua chậm rãi truyền ra.

Tuy già nua không gì sánh được nhưng lại lộ vẻ thâm thúy.
"Bác Hai, tôi cần nhờ bác một việc!" Vương Vô Địch siết chặt nắm đấm, âm thanh khàn khàn cất lên, mang theo sát khí bén nhọn.
Bên kia điện thoại, bác Hai của Vương Vô Địch đầu tiên là yên lặng một lát, sau đó âm thanh kinh ngạc cất lên, chậm rãi hỏi: “Chuyện gì mà lại cần nhờ tôi? Lẽ nào cậu gặp phiền phức ở thành phố T sao?"
Sắc mặt Vương Vô Địch trở nên dữ tợn, anh ta chậm rãi nói: “Tôi muốn chém một người! Cần Liệp Ưng!"
"Cậu Hai, cậu muốn chém ai? Vậy mà lại cần Liệp Ưng xuất thủ?" Giọng điệu của bác Hai càng thêm khiếp sợ! Liệp Ưng chính là một trong những thủ đoạn ẩn giấu của của nhà họ Vương, nếu không có tình huống gì đặc biệt, tuyệt đối không thể điều động Liệp Ưng...!Đó là vũ khí bí mật đủ để cứu vớt cả dòng tộc!
Ánh mắt Vương Vô Địch chăm chú ngưng tụ, cả người mang theo sát cơ ngập trời, anh ta chậm rãi phun ra ba chữ: “Trần...!Xuân Độ!"
Đầu bên kia điện thoại hoàn toàn yên tĩnh! Bác Hai không nói gì, dường như ông ta đang rơi vào trầm tư!

Trong điện thoại, lần thứ hai bác Hai rơi vào trầm tư! Điều động Liệp Ưng...!Đây cũng không phải hành động bình thường! Thân phận của Liệp Ưng quá mức nhạy cảm! Nếu như giữa chừng có chuyện không may xảy ra, hậu quả thật sự là không thể tưởng tượng nổi!
"Bác Hai, lúc này, bác phải giúp tôi!" Vương Vô Địch siết chặt nắm đấm khẩn cầu! Cậu Hai của nhà họ Vương...!chưa bao giờ khẩn cầu trước mặt trưởng bối như! Chẳng bao lâu sau, anh ta sẽ hô mưa gọi gió ở Yên Kinh, sao lại phải cầu tình làm gì? Cũng đâu cần mượn nhờ lực lượng của gia tộc? Chỉ dựa vào một mình anh ta, chỉ cần mưu lược của anh ta là đã có thể chém được Càn Khôn, không ai địch nổi!
Thế mà hôm nay...!đường đường là cậu hai của nhà họ Vương...!lại phải vội vàng bấm số điện thoại của dòng tộc, khẩn cầu bác Hai...!Vả lại, lỡ như anh ta không thể trả nổi cái giá khi điều động Liệp Ưng xuất kích thì sao? Đây...!là một con đường không thể quay đầu! Vương Vô Địch thực sự bị ép!
"Cậu Hai, cậu nói vậy là đang làm khó tôi rồi..." Giọng nói của bác Hai hết sức bất đắc dĩ: “Liệp Ưng là thủ đoạn sát phạt lánh đời của nhà họ Vương, cậu Hai hẳn là còn hiểu rõ mặt lợi và mặt hại trong chuyện này hơn tôi...!Nếu xuất hiện điều gì bất trắc, hậu quả..."
Vương Vô Địch siết chặt nắm tay, sắc mặt biến đổi nhiều lần, trịnh trọng nói: “Bác Hai, việc này...!tôi tự có tính toán, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay của tôi! Tuyệt đối sẽ không xuất hiện sai lầm! Liệp Ưng vừa xuất động, Nhĩ Đông Trần sẽ chết! Tất cả...!đều sẽ kết thúc!"
Trong điện thoại, bác Hai trầm mặc lần thứ ba! Ngay cả vị bác Hai đã trải qua biết bao mưa bão của Nhà họ Vương cũng không thể tùy tiện định đoạt chuyện này...!ảnh hưởng của Liệp Ưng thực sự quá mức nhạy cảm!
"Hồi lâu sau, bác Hai chậm rãi thở dài một tiếng!
"Cậu Hai, cậu đã cố ý muốn gọi...!vậy thì tôi sẽ liều mạng giúp cậu một lần!" Trong giọng nói già nua thâm thuý của bác Hai mang theo vẻ bất đắc dĩ.
Điều động Liệp Ưng, một khi bị phát hiện, sẽ là tội nặng trong dòng họ! Nếu bị lão tổ của nhà họ Vương trách cứ, có lẽ...!tính mạng của ông ta cũng sẽ khó mà giữ nổi! Nhưng...!bác Hai có cách nào đây? Cậu Hai chẳng bao giờ mở miệng khẩn cầu vậy mà hôm nay lại làm như thế, ông còn có thể làm sao? Chỉ có thể cả gan liều mạng, giúp cậu Hai một lần!
Vương Vô Địch nghe thấy bác Hai đồng ý, sắc mặt lập tức thay đổi, nắm đấm càng siết chặt hơn! Đó là sự kích động! Kích động trước nay chưa từng có! Cậu hai của nhà họ Vương chưa bao giờ kích động như ngày hôm nay, ngay cả hô hấp cũng đều có chút dồn dập! Liệp Ưng… cuối cùng cũng sắp xuất thủ!
Liệp Ưng vừa ra, đồ sát tứ phương!
Liệp Ưng là một trong những thủ đoạn sát phạt ẩn giấu của nhà họ Vương! Sở dĩ quy ẩn ở hậu thế là bởi vì sức ảnh hưởng dính dáng quá mức sâu sắc!
Lần trước Liệp Ưng xuất thủ đã là hơn mười năm trước… Trận đồ sát máu tanh năm đó, đến nay Vương Vô Địch vẫn còn khắc sâu ấn tượng!
Hơn mười năm trước, nhà họ Vương và kẻ thù truyền kiếp phân tranh...!Sau khi lão tổ của nhà họ Vương hạ lệnh, điều động Liệp Ưng xuất kích...!Đêm hôm đó...!máu tanh nhuốm lên khắp nơi! Toàn thể dòng họ của phe địch...!đều bị diệt khẩu!
Kể từ đó, Liệp Ưng chưa bao giờ xuất thủ lần nào!.