CHƯƠNG 623
Đây là sức mạnh khủng bố biết bao, ngay cả Hộ, có lẽ cũng phải dốc hết sức lực toàn thân mới có thể làm được.
“Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày lại xông tới… Hôm nay tao sẽ thỏa mãn mày!”
Trần Xuân Độ gằn từng tiếng, tiếng nói lạnh lẽo như Tu La quanh quẩn ở không trung, dường như đến cả không khí cũng phải bị đóng băng!
“Đây mới là Long Vương.” Đột nhiên, Kinh cởi bỏ âu phục trên người, gấp chỉnh tề lại, kéo một thân sơ mi trắng dẫm từng bước đi về phía Trần Xuân Độ!
Ánh mắt Kinh nhìn Trần Xuân Độ trở nên cực kỳ chăm chú nghiêm túc… Khoảnh khắc khi Trần Xuân Độ bùng nổ sát ý, Kinh như gặp phải đại địch!
Trần Xuân Độ của giờ phút này mới là Long Vương, kẻ làm cho nước ngoài chấn động, phá vỡ thế giới ngầm!
Đây mới là sự tồn tại cần anh ta và Hộ bắt tay đấu lại!
“Chúng mày cùng lên đi.” Trần Xuân Độ lạnh lùng nhìn lướt qua Kinh và Hộ, anh chậm rãi lên tiếng.
Hộ hừ lạnh một tiếng, tuy rằng mặt ngoài anh ta vẫn không coi trọng Trần Xuân Độ như trước, nhưng trong lòng anh ta đã bớt không ít tự đại cuồng ngạo từ sớm.
Khí thế bá đạo cuồng ngạo trên người Trần Xuân Độ khiến đến cả anh ta cũng không tránh khỏi kính sợ.
Lúc này, trong một phòng ngủ của Lê Kim Huyên ở khách sạn, cô ngồi trên giường, đôi mày thanh tú chau lại, sắc mặt tái nhợt khó coi, cô uống nhiều, từ sau khi được Tô Loan Loan cho uống một chén nước tỉnh rượu, cho tới bây giờ, sắc mặt nữ thần Tổng giám đốc vẫn còn sót lại vài phần hồng hào chưa kịp tan hết, có vẻ rất hấp dẫn.
Nếu để Trần Xuân Độ nhìn thấy Lê Kim Huyên của lúc này thì anh chắc chắn khó mà kìm nén nổi, báu vật phong tình vô hạn làm cho anh không cách nào khống chế được dã thú trong lòng mình!
Hai người Trương Bảo Thành lại run người trong góc, tất cả những chuyện vừa xảy ra làm cho bọn họ khó mà trở lại bình thường ngay được.
Bọn họ nhìn về phía Lê Kim Huyên, ánh mắt đã trở nên sùng bái, Lê Kim Huyên chỉ là một cô gái mềm yếu, vậy mà lúc này vẫn có thể giữ vững bình tĩnh, ý chí này làm cho bọn họ không thể không bội phục.
Đương nhiên bọn họ không biết, loại tình huống như bây giờ, Lê Kim Huyên đã trải qua không chỉ một lần.
Chẳng mấy chốc, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Tô Loan Loan bước vào từ bên ngoài, nói với ba người: “Hai người ngoài cửa đã bị giải quyết.”
“Vậy chúng tôi, có phải có thể rời khỏi đây rồi không?” Trương Bảo Thành hỏi thử.
Tô Loan Loan lắc đầu, nhìn xung quanh một lát rồi đưa một thanh chủy thủ cho Trương Bảo Thành, lại nói: “Tôi đi điều tra tình huống khách sạn một chút, hai người khóa trái cửa khách sạn lại, nếu có sát thủ đến thì Tổng Giám đốc Lê, cô nhớ gọi điện thoại cho tôi ngay.”
Lê Kim Huyên gật đầu, hỏi Tô Loan Loan: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Loan Loan cứu Lê Kim Huyên ra, lúc đó Lê Kim Huyên đã uống đến bất tỉnh nhân sự, sau khi tỉnh lại đã ở trong phòng ngủ, đương nhiên không biết vì sao lại biến thành như vậy.
Tô Loan Loan liếc nhìn Lê Kim Huyên, lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết, lúc chúng ta ăn cơm thì bị một sát thủ chuyên nghiệp tấn công, bây giờ vẫn chưa biết tình huống thế nào.”
“Sát thủ chuyên nghiệp?” Trương Bảo Thành vừa nghe bốn chữ này, sắc mặt lập tức trắng bệch ra.
Tuy rằng ông ta là hội trưởng Hiệp hội Đổ thạch, nhưng chưa bao giờ gặp sát thủ chuyên nghiêp, ông ta rất ít hiểu biết về những người này, họ không ngờ rằng thế mà lại có một ngày mình bị sát thủ chuyên nghiệp đuổi giết!
Lúc trước ông ta nhìn thấy Tô Loan Loan chỉ đánh vài cái là giải quyết được, càng không ngờ rằng thực lực của Tô Loan Loan lại khủng bố như thế!
“Hai người gác cửa vừa rồi có lẽ là người trông coi, Tcổng giám đố Lê, mấy người ở lại đây sẽ không quá nguy hiểm, tôi đi ra ngoài kiểm tra trước một chút.” Tô Loan Loan nói, vừa mới xoay người đi thì Lê Kim Huyên đột nhiên đứng lên, gọi Tô Loan Loan lại.
Tô Loan Loan xoay người, ngờ vực hỏi Lê Kim Huyên: “Tổng Giám đốc Lê, còn chuyện gì sao?”
Lê Kim Huyên lắc đầu, cô nhìn Tô Loan Loan, do dự hồi lâu mới lấy dũng khí mở miệng: “Lúc đi ra ngoài kiểm tra, cô cố thể tìm tên kia chút không, tôi sợ anh ấy gặp chuyện chẳng may…”
Tô Loan Loan hơi ngạc nhiên khi nghe được lời này của Lê Kim Huyên, nhưng cô ta nhanh chóng phản ứng lại, thời điểm nguy nan, Lê Kim Huyên vẫn nghĩ đến Trần Xuân Độ.
Tô Loan Loan gật đầu, đi ra khỏi phòng ngủ, cửa phòng ngủ đóng sầm một tiếng, Trương Bảo Thành vội vàng khóa trái cửa lại, tay cầm chủy thủ, hàm răng tun bần bật.
Lê Kim Huyên lại khẽ thở dài một tiếng, cô ngồi lại giường một lần nữa, trong đầu cô không tự chủ được mà hiện ra khuôn mặt của Trần Xuân Độ.
CHƯƠNG 624
Tô Loan Loan cứu cô ra, vậy Trần Xuân Độ đâu? Tên lưu manh kia, không phải… Suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, Lê Kim Huyên lập tức vội vàng gạt đi, trước giờ Trần Xuân Độ luôn mạng lớn, lần nào cũng có thể mang kinh ngạc đến cho cô, bây giờ sống chết chưa rõ, Lê Kim Huyên tin tưởng vững chắc anh nhất định có thể sống sót.
Sau khi đi ra khỏi phòng, Tô Loan Loan lặng lẽ đi trên hành lang, hai bên hành lang dài có vô số phòng đang mở cửa, trong phòng hỗn loạn, nhìn ra được sau khi sát thủ nhảy vào khách sạn đã làm một ít khách hoảng sợ, vội thu dọn đồ đạc rời khỏi khách sạn này.
Trên hành lang có rất ít vết máu, có thể nói là gần như không có, Tô Loan Loan đi vào đại sảnh khách sạn và khu vực hành chứng mới phát hiện có một thi thể lạnh băng, chết không nhắm mắt trong vũng máu, nghiễm nhiên trở thành một địa ngục nhỏ.
Đi suốt một đường, Tô Loan Loan càng cau mày chặt hơn, thương vong thật sự không nhiều, phần lớn người bỏ mạng là nhân viên công tác của khách sạn.
Những sát thủ này chỉ ám sát nhân viên công tác, về phần khách ở trong khách sạn thì không có mấy thi thể… Đột nhiên, lòng Tô Loan Loan run lên, từng đi lính đặc chủng, cô ta có được năng lực quan sát nhạy bén, gần chưa lập tức nhận ra rõ ràng những sát thủ này đến là vì bọn họ! Nhân viên công tác ở khách sạn sợ bọn họ báo cảnh sát nên mới giệt khẩu toàn bộ!
Bỗng nhiên, Tô Loan Loan quay đầu, nhìn về phương hướng nào đó ngoài khách sạn, thính lực của cô ta hơn xa người thường, làm cho cô ta nghe được tiếng chém giết rõ ràng ở ngoài khách sạn.
Chờ khi Tô Loan Loan cẩn thận đi đến cửa sổ khách sạn, nhìn xuyên qua cửa sổ, chỉ liếc mắt một cái là nhìn thấy bóng dáng Trần Xuân Độ ngay!
Ngoài khách sạn, tại vị trái bên cạnh đài phun nước, đang có ba bóng người chém giết kịch liệt!
Mặt đất nứt toác, lúc này hai người Kinh và Hộ đang bắt tay nhau, điên cuồng triển khai thế công sắc bén!
Khi nhìn thấy cảnh này, trái tim Tô Loan Loan như sắp nghẹt thở!
Trần Xuân Độ lấy thực lực của một người, mạnh mẽ chống lại sự tấn công của chủ nhân hai thành phố!
Kinh cầm đoản kiếm trong tay, quấn quýt bên người Trần Xuân Độ, Hộ lại dùng trường kiếm, anh ta giống như một con rắn độc quỷ dị, mỗi khi Kinh cuốn lấy Trần Xuân Độ, anh ta lại lợi dụng góc độ quỷ dị, thùng kình đâm về phía trái tim Trần Xuân Độ, mỗi một kiếm đều đâm về phía bộ phận quan trọng!
“Keng keng keng!”
Trần Xuân Độ cầm Long Nha trong tay, sức mạnh toàn thân bùng nổ, đối mặt với thế công ùn ùn của Kinh và Hộ thế mà anh lại không rơi xuống thế hạ phong!
Tô Loan Loan quan sát cảnh này từ xa, ánh mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ lộ ra vẻ phức tạp… Đây là Long Vương sao? Thế mà anh ta lại có được thực lực khủng bố như thế! Tốc độ của Trần Xuân Độ cực nhanh, sức mạnh tựa súng, hoàn toàn khiến Tô Loan Loan không thể tưởng nổi!
“Long Vương…” Tô Loan Loan thì thào tự nói, Trần Xuân Độ vài hai người kia chiến đầu cường cộ cao, thấm thoát đã giằng co hơn mười phút rồi! Thời gian nhanh chóng trôi đi, Tô Loan Loan càng cảm thấy kinh hãi! Cho dù Tô Loan Loan dùng thuốc hai lần, sức mạnh tăng lên thì cô ta cũng hiểu rõ, nếu chiến đấu cường độ cao, cô ta chỉ duy trì cùng lắm là năm phút đồng hồ.
Mà ba người kia đã vượt qua mười phút không biết mệt! Rốt cuộc thực lực của bọn họ khủng bố tới mức nào mới có được thể lực nghịch thiên như vậy?
Những người này là ai? Đều là yêu ma quỷ quái đúng không?!
Đối với người thường, chiến đấu cường độ cao như thế chẳng khác nào một loại bòn rút thực lực điên cuồng!
Chạy nước rút năm mươi mét, người thường không có khả năng luôn duy trì ở tốc độ nhanh nhất, e rằng chỉ mấy chục giây sau đã không còn thể lực như lúc trước.
Chiến đấu cường độ cao cũng như thế, Tô Loan Loan từng ở trong đội đặc chủng, đánh nhau kịch liệt với đội trưởng của mình, bản thân được đội trưởng công nhận là đội viên cực mạnh trong quân, chính đội trưởng cũng thừa nhận chỉ có thể duy trì được hai phút, hai phút sau, anh ta khó có thể duy trì sức chiến đấu như trước được.
Mà ba người trước mặt này, thời gian nhoáng cái trôi qua, chỉ trong chớp mắt đã đi qua hơn mười phút, nhưng tốc độ và sức lực của bọn họ không yếu đi chút nào, Tô Loan Loan khiếp sợ như nhìn thấy quỷ!
Nhưng Tô Loan Loan cũng nhanh chóng tiếp nhận, có thể giao chiến với người đường đường là Long Vương, há có thể là người bình thường?
Chiến đấu ở cường độ cao như thế cũng dễ hiểu.
Ngay khi Tô Loan Loan đang nghi ngờ thân phận hai người kia, cô ta bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Kinh, cơ thể mềm mại tức khắc run rẩy kịch liệt!
Tô Loan Loan lập tức nghĩ tới! Sắc mặt cô ra vừa khiếp sợ vừa phức tạp, trong lòng nhưng biển cuộn sóng trào!
Sao có thể như vậy! Tô Loan Loan nhìn chằm chằm khuôn mặt Kinh, cô ta lập tức nhớ tới Kinh, người danh tiếng lừng lẫy, người đã trao giải cho đội đội đặc công của cô ta sau khi họ thắng lợi trở về từ nhiệm vụ tiêu diệt ổ buôn thuốc phiện ở Tam Giác Vàng!
CHƯƠNG 625
Tô Loan Loan căn bản không thể quên anh ta! Khuôn mặt anh tuấn kia, khí chất thần bí thâm thúy kia, cho dù ai, chỉ cần từng gặp một lần cũng không thể quên sự tồn tại của anh ta!
Vậy mà lại là anh ta!
Lòng Tô Loan Loan khó có thể bình tĩnh, dù thế nào cô ta cũng không dám tin tưởng, người giao đấu với Trần Xuân Độ lại là người khủng bố như thế!
Người kia chính là sự tồn tại mà trước kia đội trưởng của mình nói anh ta quyền khuynh Yên Kinh, bây giờ anh ta lại đang bắt tay với tên còn lại chiến đấu ác liệt với Trần Xuân Độ!
Vậy e rằng người còn lại cũng không kém Kinh bao nhiêu?
Tô Loan Loan nhìn về phía Hộ, người trẻ hơn Kinh đôi chút, cùng là khí chất độc đáo, khí chất độc đáo kia rõ ràng là được dưỡng thành bởi việc đứng ở địa vị cao lâu dài, khó có thể bắt chước.
Tô Loan Loan lập tức đoán ra Hộ và Kinh hiển nhiên cũng là những người có địa vị cực cao, nhưng bây giờ bọn họ không xuất hiện trước mặt truyền thông, không làm cho mọi người sùng bái, thế mà lại đi giao chiến với Trần Xuân Độ!
Tô Loan Loan nhìn về phía khuôn mặt của Hộ, vết máu trên mặt Hộ càng ngày càng nhiều, làm cho anh ta nhìn vô cùng dữ tợn, cũng làm cho trong lòng Tô Loan Loan run rẩy không ngừng, ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ có thêm vài phần kinh hãi.
Thế mà lại bị thương… Hai người bắt tay, không chỉ không đánh bại Trần Xuân Độ, chiếm thế thượng phong, trái lại một người trong đó còn bị thương đến hủy dung!
Rốt cuộc Trần Xuân Độ mạnh tới mức nào? Đây là thực lực của Long Vương sao? Hai người kia mạnh như vậy mà còn bị Trần Xuân Độ áp chế!
“Hai người chỉ có chút thực lực ấy thôi à?” Đột nhiên, Trần Xuân Độ tránh được tập kích của Kinh và Hộ, anh lạnh lùng đáp lại, trong giọng nói còn mang theo cảm xúc châm chọc lờ mờ.
“Long Vương, là mày kiệt sức.” Hộ hừ lạnh một tiếng, kiếm dài bỗng nhiên đâm ra liên tục, từng luồn tàn ảnh kiếm quang lao về phía Trần Xuân Độ!
“Tao kiệt sức?” Trần Xuân Độ cười nhạo một tiếng, ánh mắt anh nhìn Kinh và Hộ có thêm vài phần trào phúng: “Là chúng mày kiệt sức.”
Tô Loan Loan nhìn về phía Kinh và Hộ, quả nhiên, hai người đã bắt đầu thở mạnh, tuy rằng rất nhẹ nhưng đã bị Trần Xuân Độ phát hiện.
“Không hổ là Long Vương, là tao xem thường mày.” Kinh nhìn về phía Trần Xuân Độ, đôi mắt thâm thúy vô tận, anh ta gật đầu, Trần Xuân Độ đứng yên một chỗ, hơi thở đều đều, hoàn toàn không thảm hại như Kinh và Hộ.
“Năm đó có nhiều người giết tao như vậy, nhưng chỉ có hai người là vẫn đeo bám quá khứ, tao không quan tâm đến chuyện đó nữa, các người lại vẫn quan tâm.” Giọng nói của Trần Xuân Độ đầy lạnh lùng.
Hộ cười dữ tợn: “Mày đương nhiên không quan tâm, nhưng mày không quan tâm người nhà của mày à?”
“Mày nói cái gì?”
Đột nhiên, Trần Xuân Độ nghe được lời này, sắc mặt anh lập tức thay đổi, khí thế sắc bén như kiếm bộc phát từ người anh!
“Là Long Vương thì sao, ngay cả người thân của mình mà cũng tìm khắp nơi đều không tìm được, mày còn mặt mũi sống trên đời à.” Hộ cười châm chọc, giờ phút này, mặt anh ta tràn đầu máu tươi, khi cười lên không khác gì ma quỷ!
“Rầm!”
Rốt cuộc, sắc mặt Trần Xuân Độ hoàn toàn thay đổi, Trần Xuân Độ bước một bước, tiếng nổ vang lên, mặt đất lập tức nổ tung!
Đồng thời Trần Xuân Độ cũng lập tức xuất hiện trước mặt Hộ, nắm lấy cổ áo anh ta, nhấc bổng anh ta lên: “Bọn họ… Ở đâu?”
Trần Xuân Độ chậm rãi hỏi, giọng điệu nghiêm túc không được phép nghi ngờ: “Nói cho tao biết, nếu không tao chắc chắn làm cho mày để lại hối hận vô tận!”
Hộ nhìn Trần Xuân Độ, ha ha cười hỏi: “Nói cho mày? Mày cảm thấy tao sẽ nói à?”
“Rầm!”
Trần Xuân Độ một quyền đấm bay Hộ, anh chợt nắm chặt Long Nha trong tay, ánh mắt quét qua Kinh và Hộ, đôi đồng tử phóng ra máu me ngập trời trắng trợn không thèm che dấu!
Đây là cơn giận của Long Vương!
Cuối cùng Trần Xuân Độ cũng động sát khí!
Tô Loan Loan đứng ở xa nhìn thấy tất cả, cô ta đương nhiên không rõ vì sao Trần Xuân Độ lại phản ứng mạnh như vậy, vì sao anh lại kích động như vậy?
Trong lòng Hộ càng nghi ngờ hơn, ánh mắt Kinh nhìn Trần Xuân Độ lại càng trở nên thâm thúy, thậm chí đáy mắt anh ta có thêm chút kiêng kị sau khi Trần Xuân Độ động sát khí.
CHƯƠNG 626
“Chúng mày không nói, tao sẽ cho chúng mày nói khi nhìn thấy thi thể của gia tộc chúng mày!” Trần Xuân Độ gằn từng tiếng thét to, cơ bắp cả người cuồn cuộn, từng thớ thịt trên người phồng lên, gân xanh nổi lên như rắn lục, giống như sắp nổ tung phá vỡ lớp da trói buộc!
Hộ thảm hại đứng lên, rốt cuộc Trần Xuân Độ lúc này đã làm lòng anh ta run rẩy!
Trần Xuân Độ nắm chủy thủ trong tay, anh nhìn chằm chằm Kinh và Hộ, giống như ác ma Tu La bước từng bước đi ra!
“Long!” Trần Xuân Độ hét lớn, một luồng khí thế vô hình điên cuồng tụ tập lại!
“Lên!” Ngay khi Trần Xuân Độ hét lớn, cảm giác nguy cơ sống chết mãnh liệt bùng lên trong lòng Kinh, đó là cảm giác trước giờ chưa từng có!
Trần Xuân Độ của lúc này quá đáng sợ! Làm cho anh ta kiêng dè vô cùng! Nếu anh ta không ngăn cản, rất có thể kết cục của anh ta chính là mất mạng!
Hộ cầm thanh trường kiếm trong tay, anh ta cũng đã chém về phía Trần Xuân Độ, Kinh cảm thấy Hộ cũng có cảm giác như mình.
“Trảm!” Trần Xuân Độ đạp một chân xuống mặt đất, mặt đất ầm ầm chấn động, giống như xảy ra động đất, cả người Trần Xuân Độ có một luồng khí thế vô hình hội tụ, Long Nha trong tay, lưỡi đao mỏng như cánh ve đầu đang chấn động, giống như đang cực hưng phấn!
“Bảy!” Trần Xuân Độ đột nhiên biến mất tại chỗ, một bóng tàn ảnh lướt qua không trung, lao nhanh đánh tới vị trí của Hộ!
“Đạp!”
Hai chân Trần Xuân Độ đạp xuống đất, mặt đất dưới chân lập tức xuất hiện một hố sâu rộng, Hộ dĩ nhiên vẫn đánh một kiếm tới, anh ta hoàn toàn không đoán được Trần Xuân Độ sẽ biến mất tại chỗ, một kiếm kia cũng thất bại trong gang tấc!
“Không ổn!”
Sắc mặt Kinh đột nhiên tái nhợt, mặt như giấy vàng, trái tim chợt đập nhanh bùng nổ ở trong lòng anh ta!
Nhưng chờ Kinh kịp phản ứng lại, thời gian cũng đã muộn rồi!
Tô Loan Loan nhìn về phía trời cao, mặt mũi cô ta đã dại ra từ khi nào, hô hấp cũng vô cùng dồn dập!
Một bóng người bay xuống hừ không trung, mang theo sức mạnh vô cùng khủng bố ầm ầm lao tới!
“A…” Hộ cắn chặt răng, anh ta bổ một kiếm ra nhưng căn bản vô dụng!
Bóng hình kia nổ tung trên trường kiếm! Một luồng lực lực khủng bố bùng nổ quét qua! Vài tiếng vang thanh thúy theo đó xuất hiện!
Trường kiếm trong tay Hộ nứt ra từng khúc!
“Điều này sao có khả năng!” Hộ nhìn chằm chằm thanh trường kiếm, cả người đều choáng váng, đây là thanh trường kiếm anh ta yêu quý nhất, là ba anh ta tự mình đi mời một lão tông sư trong thâm sơn cùng cốc ra, dùng tài nghệ truyền từ lâu đời để rèn kiếm bằng sắt có độ tinh khiết cực cao cho anh ta… Ông cụ kia còn nói cho anh ta, trên đời này gần như không có thứ gì của hủy diệt được thanh trường kiếm này!
Về giá trị, nó đã là vật vô giá!
Nhưng hiện tại, thanh trường kiếm này của anh ta lại bị Trần Xuân Độ nổ tung ngay tại chỗ!
Mà giây tiếp theo, một mũi nhọn đen chợt lóe qua, vô số máu tươi bắn lên ngay trước mặt Hộ!
Kinh nhìn thấy cảnh kia, toàn thân anh ta run rẩy kịch liệt!
Mũi nhọn đen kia điên cuồng xoay tròn trên cánh tay Hộ, khiến gân bắp thịt trên cánh tay trái của Hộ bị chặt đứt toàn bộ, giống như một gió xoáy màu đen, đi qua chỗ nào là máu văng khắp nơi chỗ đó!
Chỉ một giây ngắn ngủi trôi qua, cánh tay Hộ đã mất lực rơi rũ xuống, vô lực đung đưa trong không trung, mặt mũi trắng bệch, cả người đang run rẩy, không phân rõ là vì sợ hãi hay vì không thể tin nổi!
“Còn mày nữa!”
Đột nhiên, Trần Xuân Độ lạnh giọng quá, anh rơi ầm ầm xuống đất, nhìn về phía Kinh!
Trong lòng Kinh run lên, anh ta lùi về phía sau theo bản năng! Hoàn toàn không có do dự!
Cảm giác mà Trần Xuân Độ mang lại cho anh ta quá khủng khiếp, lần đầu tiên anh ta cảm thấy vô lực, loại cảm giác chính mình vô cùng nhỏ bé, làm cho tinh thần anh ta kinh hãi!
Chính mình tuyệt đối không có lực chống trả! Nếu không mình chắc chắn rơi vào kết cục như Hộ!
Cuối cùng Kinh hiểu được, mình chọc không phải người, mà là một con rồng đang giận dữ! Anh ta chắc chắn là chịu đựng cơn giận của Long Vương!
“Vù!”
Tiếng xé gió vang lên, lòng Kinh cũng hung hăng run theo, anh ta… Đúng là vẫn chậm một bước!
“Phụt!”
Kinh tuyệt vọng nhắm mắt, nhưng lại không cảm nhận được sự đau đớn kia, trái lại dưới người đột nhiên mát mẽ vô cùng.
CHƯƠNG 627
Kinh cúi đầu, phát hiện mũi nhọn đen kia đã cắt rách quần mình, lộ ra quần cộc hoa bên trong… Kinh vừa sợ vừa thẹn, nhưng giờ phút này, trong lòng anh ta lại nhẹ nhàng thở ra, anh ta đã mất hết ý chí chiến đấu, không kịp quay đầu, mang theo hoảng sợ kéo quần tây của mình bỏ chạy về phía khách sạn ở xa xa!
“Đi, đi thôi!”
Kinh lao qua chỗ Hộ, hung hăng kéo Hộ, lớn tiếng quát mới quát tỉnh Hộ đang ngây ngốc, hai người Kinh hãi hùng vội vàng chạy đi… Tất cả thay đổi quá nhanh, bọn họ thậm chí còn chưa dự đoán được kết cục của mình sẽ thế này, kết cục sẽ thế này!
Bọn họ chính là chủ nhân hai thành phố đó… Ai có thể nghĩ đến, bọn họ hùng hổ khí thế đi đến, tràn ngập tự tin, nhưng lúc đến rồi, lại hoảng sợ đến mức… Như một con chó hoang!
Bên ngoài khách sạn có một dãy xe đậu bên đường, đám tay sai của Hộ và Kinh đang tụ tập sôi nổi, bọn họ rãnh rỗi không có gì làm nên chém gió rất giỏi.
“Mọi người nghĩ sau trận chiến đấu kịch liệt này thì ai bị thương ít nhất?”
“Đương nhiên là Kinh đại nhân của chúng ta rồi.”
“Sao có thể là Kinh được? Sức mạnh của đại nhân chúng ta thâm sâu khó lường, nghe đâu đến tận bây giờ vẫn chưa có ai có thể làm cho anh ta phát huy toàn bộ sức mạnh của mình.” Một tay sai khác nói.
Mấy tên tay sai này đang nói chuyện phiếm thì bỗng có một tên tay sai nhìn về hướng lối vào khách sạn với vẻ mặt ngơ ngác, anh ta chỉ về khách sạn rồi hét lên: “Mọi người mau nhìn xem!”
Mấy tên tay sai lần lượt nhìn về phía kia, tất cả bọn họ đều trợn tròn đôi mắt.
“Hai bóng dáng đó là…”
“Tôi không nhìn sai phải không? Chẳng alẽ là hai đại nhân?”
Màn đêm tối tăm và sâu thẳm bao trùm nơi đây, hai bóng dáng cùng dìu đỡ nhau từ trong khách sạn đi ra với vẻ nhếch nhác không gì sánh bằng.
Bởi vì trời quá tối nên những tay sai này hoàn toàn không thấy rõ mặt, bọn họ chỉ có thể lờ mờ đoán là hai đại nhân Kinh và Hộ thông qua dáng vẻ của họ.
Đợi đến khi hai bóng dáng ấy chạy đến thì bọn họ mới nhận ra, bọn họ run rẩy toàn thân lao đến chỗ Kinh và Hộ.
“Đại nhân không sao chứ?”
Rất nhiều thuộc hạ chạy đến vây quanh Kinh và Hộ, nhìn thấy dáng vẻ của Kinh và Hộ thì trong lòng bọn họ càng dâng lên cuồn cuộn cơn sóng sợ hãi.
Kinh và Hộ hoàn toàn không còn bộ dạng phóng khoáng và kiêu ngạo như khi chưa vào khách sạn nữa, giờ nhìn họ thảm hại biết bao.
Hai người được một tay sai dìu đến ngồi vào chiếc xe sang trọng, từ đầu đến cuối mấy tên tay sai đó không dám hít thở.
Bởi vì dáng vẻ của Kinh và Hộ lúc này quá khủng khiếp, khuôn mặt của Kinh lạnh như băng, đôi mắt sâu thẳm chợt biến mất, chỉ còn lại sự khó tin vô tận.
Hộ được tay sai dìu vào trong xe, lúc này có vẻ anh ta còn thảm hơn cả Kinh. Gân cánh tay trái của Hộ đã bị dao găm cắt đứt, toàn bộ cánh tay bị cắt bỏ hoàn toàn. Anh ta đang ngồi trên ghế sau của chiếc xe sang trọng, toàn thân bê bết máu, đôi môi run rẩy, trong ánh mắt lóe lên nỗi sợ hãi và kinh ngạc tột độ.
“Đại nhân, giờ chúng ta đi khỏi đây sao?” Kinh ở trong xe của mình, tay sai lái xe kia quay đầu lại hỏi.
“Đi! Mau lên! Càng nhanh càng tốt, mau tời khỏi đây thôi.” Kinh không chút do dự nói, anh ta trước giờ luôn điềm tĩnh nhưng lúc này hoàn toàn mất kiểm soát như một kẻ điên rồi.
Kinh thông thể chấp nhận tất cả những gì mới vừa tận mắt nhìn thấy và sự thất bại, giờ anh ta chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi rắc rối này. Ở đây còn khủng khiếp hơn là địa ngục nhiều.
“Ầm!”
Một hàng dài xe sang trọng dừng bên đường, trước sự thúc giục của Kinh và Hộ, mấy tên tay sai vội vàng nổ máy xe, động cơ ầm ầm, chở theo Hộ và Kinh đi xa khuất dần.
…
Sau khi Kinh và Hộ đi khỏi, Tô Loan Loan đã quan sát từ đầu đến cuối. Cuối cùng cô ta đã có thể thở phào nhẹ nhõm và rồi khách sạn lại trở nên im ắng một lần nữa.
Tô Loan Loan dựa vào tường, hít một hơi thật sâu, mới vừa nãy trong lòng cô ta còn run rẩy điên cuồng, cô ta hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi đại ca như Kinh, hai người hợp lại vẫn không thể đánh bại Trần Xuân Độ.
Bọn họ đã bị Trần Xuân Độ đánh bại ngay tức khắc.
Khoảnh khắc cuối cùng Trần Xuân Độ bùng nổ, ngay cả khi Tô Loan Loan đứng nhìn từ xa, trái tim cũng như ngừng đập.
Đó là sức mạnh cỡ nào, sức mạnh đó… Dường như có thể phá hủy tất cả.
Cuối cùng Trần Xuân Độ mạnh đến mức nào?
Tô Loan Loan hoảng sợ, căng thẳng tột độ.