Ngay lúc này, đột nhiên cửa phòng bị ai đó đẩy ra!
Trần Xuân Độ vội vàng cúp video, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Khuôn mặt xinh đẹp của nữ thần tổng giám đốc đầy vẻ nghi ngờ, đôi mắt đẹp nhìn anh chăm chú.
"Vừa rồi anh nói chuyện với ai đó?"
Trần Xuân Độ mỉm cười lúng túng, giải thích: "Không có ai...!chỉ là một người bạn cũ..." Anh đương nhiên sẽ không nói cho Lê Kim Huyên biết...!Con cọp cái này quá ghen tuông, Trần Xuân Độ sợ mình sẽ gặp họa...
Lê Kim Huyên nghi ngờ liếc nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ dò xét sâu sắc, nhìn đến mức Trần Xuân Độ cũng có chút bối rối.
Qua một lúc lâu, nữ thần tổng giám đốc từ tính hỏi: "Tin tức nói, sáng nay...!ngài Chu của Đàn Cung đã dẫn người đến đập phá một công ty của gia tộc Richard.
Có phải là anh làm không?"
Trần Xuân Độ hơi sững sờ...!Không ngờ tốc độ của ngài Chu cũng nhanh thật? Liền nói: "Chuyện này sao có thể liên quan đến anh được."
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên đảo nhìn anh, kỳ thật Lê Kim Huyên cũng cho là vậy.
…
Bên trong một trụ sở cao ốc nào đó.
“Thưa ngài, kế hoạch đã thất bại.” Sau khi bước vào phòng, thư ký đeo kính gọng vàng, nhìn về phía bóng người đang đứng trước cửa sổ đang lặng lẽ ngắm nhìn phong cảnh, nói.
“Tôi biết.” Bóng người đó quay lại, trên người băng bó rất nhiều băng gạc, trông giống như một xác ướp.
Chỉ có đôi mắt lộ ra vô cùng thâm thúy.
“Vậy tại sao ngài còn phải làm thêm chuyện dư thừa?” Thư ký đeo kính gọng vàng tỏ vẻ thắc mắc và khó hiểu.
“Bởi vì như vậy sẽ có cái cớ, cái cớ và ngọn nguồn của mọi hành động.” Hộ cười quái dị, trong nụ cười đột nhiên có thêm chút lạnh lùng, thâm thúy.
Mấy chục chiếc Lexus chậm rãi rời đi, hòa vào đường phố đông nghịt người và xe của thành phố T...
…
Sáng sớm, xe con dừng ở cửa nhà họ Lê, nữ thần Lê Kim Huyên bước lên xe, kèm theo một làn gió thơm xông vào mũi...!Mùi hương trên người nữ thần luôn khiến người ta lưu luyến..
Trần Xuân Độ ra sức hít vào mấy hơi rồi lái chiếc Mercedes chậm rãi rời đi...
Chiếc Mercedes chạy đến tòa cao ốc Lê thị, Trần Xuân Độ cùng nữ thần tổng giám đốc bước xuống xe, sau đó cùng nhau bước vào tòa cao ốc như một cặp tình nhân.
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên khẽ liếc nhìn anh: "Mệt mỏi suy nhược, chắc không phải bị HIV đó chứ?"
Trần Xuân Độ nghe vậy thì đột nhiên nổi lên vạch đen: "Kim Huyên...!em nói bậy gì vậy...!sao anh có thể mắc HIV được...!Tác phong của cá nhân anh rất sạch sẽ..."
Lê Kim Huyên liếc nhìn anh xem thường, không thèm để ý tới anh, trực tiếp đạp trên đôi giày cao gót đi vào văn phòng tổng giám đốc.
Trần Xuân Độ bĩu môi, đi theo sau vào phòng làm việc của cô.
“Anh vào đây làm gì?” Lê Kim Huyên quát hỏi.
“Vào ăn chút gì đó không được à, em cũng đâu chuẩn bị bữa sáng cho anh, anh đói bụng.” Trần Xuân Độ trực tiếp liều mạng theo vào phòng làm việc, thản nhiên ngồi xuống ghế sô pha, sau đó không kiêng dè mà ăn đồ ăn thức uống trên bàn cà phê.
Lê Kim Huyên trừng mắt nhìn anh, nhưng cũng không làm gì được anh..