Chàng Rể Phế Vật

Chương 601-608




Chương 601



Vị hội trưởng kia khiến Trương Bảo Thành càng thêm thoải mái, ngay lập tức lại uống một ly sâm panh nữa.



Lê Kim Huyên và vị hội trưởng Yên Kinh kia thay phiên nhau mời rượu Trương Bảo Thành, điều này khiến Trần Xuân Độ đứng bên cạnh nhìn cũng đỏ cả mắt lên!



So với Lê Kim Huyên và Trương Bảo Thành đang không ngừng uống sâm panh nói lời tâng bốc nhau, Trần Xuân Độ và Tô Loan Loan yên tĩnh hơn rất nhiều.



Tô Loan Loan cũng không ngẩng đầu lên, chỉ mải mê ăn thức ăn, khiêm tốn từ đầu đến cuối không nói một câu nào, một bàn ăn ở đây toàn những món ăn tinh tế, giá trị lên đến hàng vài chục triệu, Tô Loan Loan không nỡ lãng phí.



Trần Xuân Độ lại còn hơn như vậy, vốn có nguyên tắc không ăn thì uổng phí, từ lúc bắt đầu Trần Xuân Độ đã ăn uống cùng Tô Loan Loan, quét sạch một loạt những món ăn tinh tế với tốc độ nhanh hơn vũ bão.



Chỉ là, điểm khác nhau giữa anh và Tô Loan Loan là, tay trái anh cầm một miếng thịt lợn quay, tay phải cầm một chiếc đùi vịt quay, rồi nhìn chằm chằm Trương Bảo Thành với đôi mắt vừa ghen tuông vừa đố kị, liên tục gặm những miếng thịt đùi lớn, dường như chỉ có vậy mới có thể phát tiết được cơn giận trong lòng anh!



“Mẹ nó, đúng là đen đủi tám đời, người phụ nữ của mình lại uống rượu cùng người đàn ông khác, mẹ nó!” Trần Xuân Độ lẩm bẩm thầm chửi một câu.



Tô Loan Loan ở bên cạnh nhìn Trần Xuân Độ, thấy dáng vẻ u uất của Trần Xuân Độ, cô ta không khỏi mỉm cười rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn.



“Nói ra thì, công lao lớn nhất không thể tính là của tôi được.” Trương Bảo Thành đang say hơi men, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía Trần Xuân Độ.



Lê Kim Huyên thuận theo ánh mắt của Trương Bảo Thành nhìn qua, lúc thấy ánh mắt của Trương Bảo Thành hướng về phía Trần Xuân Độ, sắc mặt cô lập tức trở nên không quá dễ nhìn.



Lê Kim Huyên “hừ” một tiếng, mà Trương Bảo Thành lại lắc lư đứng dậy, cầm ly sâm panh đi đến trước mặt Trần Xuân Độ, ông ta đã say mèm, cười ngây ngốc với Trần Xuân Độ, nói: “Long, tôi kính cậu một ly.”



Ánh mắt Lê Kim Huyên sáng lên, hiển nhiên cô không ngờ tới Trương Bảo Thành đứng dậy, đi đến trước mặt Trần Xuân Độ là để kính rượu anh!



Trần Xuân Độ đặt đùi gà xuống, bàn tay đầy mỡ tùy tiện lau qua bằng khăn bông, tùy ý lấy một chai sâm panh còn chưa mở trên bàn, dùng miệng mở nút chai ra, chạm ly với Trương Bảo Thành, sau đó uống ừng ực mấy ngụm lớn, khiến Lê Kim Huyên và những người khác đều trở nên ngơ ngác!



“Thô lỗ, thô bỉ… mất mặt!” Lê Kim Huyên lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, những đường gân xanh hiện rõ ràng trên chiếc trán trắng mịn căng tròn của cô, hiển nhiên là động tác này của Trần Xuân Độ khiến cô cảm thấy rất mất mặt, nhất thời, tổng giám đốc nữ thần tức đến mức suýt nói hết những lời thậm tệ mà cô có thể nói ra được ra, dường như chỉ có như vậy mới khiến cơn giận của cô giảm bớt đôi chút!



Tô Loan Loan ngồi bên cạnh nhìn Lê Kim Huyên, sắc mặt có chút ngỡ ngàng, cô ta không biết tại sao Lê Kim Huyên lại nổi giận đến như vậy, cô ta cũng không biết, cơn giận mà Lê Kim Huyên không dễ gì đè nén xuống lại bị Trần Xuân Độ kích động một lần nữa!



Lê Kim Huyên vừa nghĩ đến thân phận là Long thật sự của Trần Xuân Độ thì gương mặt lập tức đỏ bừng, xấu hổ không thôi, hận không thể tìm một cái lỗ để lập tức chui xuống!



Cô lại bị tên này lừa lâu đến như vậy, gan anh to bằng trời rồi!



Mà Trần Xuân Độ lại hoàn toàn làm ngơ cơn giận của Lê Kim Huyên, thấy Trương Bảo Thành say mèm bước tới, anh đặt chai rượu đã trống rỗng xuống, khoác vai Trương Bảo Thành, cười một cách lưu manh nói: “Hội trưởng Trương, chúc mừng nhé, lần này danh tiếng của ông bùng nổ trong giới đổ thạch, e là sau này khó có người có thể lay động địa vị của ông rồi nhỉ?”



Trương Bảo Thành bị Trần Xuân Độ khoác vai như vậy, ngay lập tức, chút say mèm trước đó như đã biến mất.



Trương Bảo Thành ngay lập tức tỉnh rượu, cơ thể run rẩy mạnh mẽ, trong đầu ông ta hiện lên từng cảnh tượng một ở Chung Cực Tam Đao!



Ánh mắt ông ta nhìn Trần Xuân Độ cũng ngay lập tức thay đổi, trở nên cẩn thận dè dặt hơn, còn để lộ ra sự kiêng nể và sợ hãi!



Ban nãy ông ta chưa tỉnh rượu, đương nhiên là không đặt Trần Xuân Độ vào trong mắt, nhưng sau khi tỉnh rượu, đương nhiên ông ta sẽ nhớ ra mọi thứ xảy ra ở Chung Cực Tam Đao trước đó!



Người đàn ông đang khoác vai ông ta này che giấu quá kín đáo, là thần thoại bất bại của giới đổ thạch mà trước đó ông ta lại không hề nhận ra!



Loại người này, sao ông ta dây vào nổi chứ! Không có anh, ông ta hoàn toàn không thể nào giành được vị trí quán quân của Chung Cực Tam Đao!



Thay vì nói anh đã giúp ông ta giành được hạng nhất, thì thà nói rằng có sự sắp xếp, thao túng của anh thì ông ta mới có thể giành được mọi thứ!
Chương 602



Trương Bảo Thành chấn động trong lòng, cười với Trần Xuân Độ cũng ngay lập tức có thêm chút nịnh bợ.



Lê Kim Huyên ở bên cạnh thấy vậy không khỏi nhíu mày, Trương Bảo Thành sợ Trần Xuân Độ như vậy hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của cô.



Cũng chính lúc này, đột nhiên có người gõ cửa phòng bao!



Sắc mặt Trần Xuân Độ chợt nghiêm lại, anh chậm rãi quay đầu ra nhìn cửa phòng bao, ánh mắt chợt trở nên sâu xa khó lường.



Cuối cùng cũng đến rồi sao?



“Tôi đi mở cửa.” Lê Kim Huyên đứng dậy, bước trên đôi giày cao gót, đi trên tấm thảm mềm mại về phía cửa phòng bao.



“Không cần, để Tô Loan Loan đi đi.” Trần Xuân Độ đột nhiên lên tiếng, giọng điệu vô cùng quả đoán và ngang ngược, không cho phép người khác được chất vấn.



Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, khẽ nhướng mày, trong lòng lập tức có chút không vui, tên này dựa vào đâu mà ra lệnh cho cô, anh có tư cách gì?



Lê Kim Huyên giận dữ bất bình đứng ở đó nhìn Trần Xuân Độ, trong ánh mắt xinh đẹp không có chút thiện ý.



Thái độ của Lê Kim Huyên với Trần Xuân Độ tốt đẹp không được mấy giờ, đừng nói trước kia Trần Xuân Độ còn lừa dối Lê Kim Huyên lâu đến vậy, chuyện này sao có thể bảo không giận cho được.



Mà bây giờ, cô lại bị Trần Xuân Độ gọi lại, cô dường như đã sắp ở bên bờ vực chuẩn bị bùng nổ.



Trần Xuân Độ nhìn cửa phòng bao, ánh mắt sâu xa khó lường không thể nói rõ, anh chậm rãi nói: “Tô Loan Loan là vệ sĩ của em, loại chuyện này nên để cô ấy làm.”



Lê Kim Huyên nhìn Tô Loan Loan, chỉ thấy lúc này Tô Loan Loan cũng đứng lên, gật đầu với Lê Kim Huyên.



Lúc này sắc mặt của tổng giám đốc nữ thần mới dịu đi không ít, cô “hừ” một tiếng, quay đầu sang một bên, không nhìn Trần Xuân Độ nữa.



Tô Loan Loan chậm rãi đi đến cửa phòng bao, sau khi cô ta mở cửa phòng ra, thấy người đứng bên ngoài phòng, sắc mặt có chút ngơ ra.



Sau đó, Tô Loan Loan quay đầu lại nhìn Trần Xuân Độ, nói: “Đến tìm anh đó.”



“Tìm tôi?”



Trần Xuân Độ đứng dậy cất bước đi ra, đến chỗ cách không xa với cửa phòng bao, anh đã nhìn thấy người đứng ngoài cửa.



“Là ông à.” Trần Xuân Độ thấy người tới không phải ai khác mà chính là Ngọc Thành Vọng.



Ánh mắt Ngọc Thành Vọng nhìn Trần Xuân Độ đã hoàn toàn thay đổi, thật ra ở Chung Cực Tam Đao Ngọc Thành Vọng chủ động rút lui là bị Trần Xuân Độ uy hiếp, ông ta cũng hết cách, sau khi biết được thân phận của Trần Xuân Độ, thái độ của Ngọc Thành Vọng đối với Trần Xuân Độ thay đổi một trăm tám mươi độ.



“Tôi có thể đi vào nói chuyện không?” Ngọc Thành Vọng cẩn thận dè dặt nhìn vào trong, hỏi.



“Đương nhiên có thể.”



Lê Kim Huyên biết là Ngọc Thành Vọng, sắc mặt liền trở nên vui mừng, vội qua chào hỏi.



Suy nghĩ của Lê Kim Huyên rất đơn giản, nếu như có thể kết giao với Ngọc Thành Vọng, tập đoàn Lê thị sở hữu hai vị đại tướng là Trương Bảo Thành và Ngọc Thành Vọng, rất có thể sẽ có thể chân chính bước chân vào ngành đổ thạch, tập đoàn Lê thị cũng sẽ phát triển thuận lợi hơn ở Yên Kinh.



“Cô Lê.” Ngọc Thành Vọng tuy đang tuổi trung niên, nhưng vẫn còn một sức quyến rũ kì lạ không thể diễn tả bằng lời, tạo hình râu quai nón có thể mê hoặc được hàng triệu thiếu nữ.



Chỉ là bây giờ nhìn Ngọc Thành Vọng có vẻ tiều tụy, âu sầu, như đang lo lắng chuyện gì đó.



Sau khi Ngọc Thành Vọng đi vào thì ngồi trên một chiếc ghế sofa trong căn phòng bao rộng lớn.



“Rót nước cho ông Ngọc đi.” Lê Kim Huyên ra lệnh cho Trần Xuân Độ.



Trần Xuân Độ ngơ ra, sau đó nhìn thấy ánh mắt đầy uy nghiêm của Lê Kim Huyên, đành thầm thở dài một câu, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, trong lòng thầm nói, nếu không phải là Lê Kim Huyên, Ngọc Thành Vọng sẽ nhận nổi cốc trà do đích thân anh rót sao?



Chỉ riêng việc Ngọc Thành Vọng biết anh là Long của giới đổ thạch thôi đã suýt chút nữa sợ hãi đến mất mật rồi, nếu biết được thân phận cao hơn nữa của anh, e rằng ông ta sẽ sợ hãi đến mức ngốc đi luôn mất.



Trần Xuân Độ rót cho Ngọc Thành Vọng cốc trà nóng, nở một nụ cười tươi rói: “Ông Ngọc, mời.”
Chương 603



Ngọc Thành Vọng nhìn Trần Xuân Độ, vội sợ hãi đứng dậy, lắc đầu nói: “Không, tôi không nhận nổi, xin cậu đừng nói vậy, sẽ phá hoại quy tắc của giới đổ thạch mất.”



“Quy tắc của giới đổ thạch quan trọng như vậy sao?”



“Nếu như là một số người chơi đổ thạch bình thường thì đương nhiên không quan trọng đến vậy, nhưng với địa vị như của Ngọc Thành Vọng, hơn nữa còn là người của gia tộc lớn, một người mà cả địa vị lẫn thực lực đều vượt xa ông ta cung kính như vậy thì sẽ trở thành trò cười của rất nhiều người trong giới đổ thạch.” Trương Bảo Thành ngồi bên cạnh giải thích, khiến Lê Kim Huyên có chút không biết phải làm sao.



“Hay là ông Ngọc cùng chúng tôi tham gia tiệc chúc mừng đi.” Lê Kim Huyên nhìn Ngọc Thành Vọng, dịu dàng nói, cô nở nụ cười nhạt, giọng nói vô cùng quyến rũ.



Ông Ngọc nhìn Lê Kim Huyên, trên người tổng giám đốc nữ thần tỏa ra sức quyến rũ vô tận, khiến một người tự nhận đã thưởng thức qua hết vô số người đẹp cũng không kiềm lòng được mà phải nói rằng sức quyến rũ của Lê Kim Huyên quá lớn, cho dù là ông ta thì cũng không khỏi rung động.



“Không cần đâu…” Ngọc Thành Vọng bình tĩnh lại, lắc đầu nói với Lê Kim Huyên: “Lần này tôi đến đây quấy rầy mọi người, mục đích là để tìm cậu Trần.”



Một người đức cao vọng trọng như Ngọc Thành Vọng mà giờ đây lại cung kính gọi một tiếng cậu Trần, sắc mặt Lê Kim Huyên khẽ cứng đờ lại, không khỏi nhìn Trần Xuân Độ một cái, cái tên này ở trong lòng những nhân vật lớn như Trương Bảo Thành và Ngọc Thành Vọng rốt cuộc chiếm địa vị quan trọng đến mức nào?



“Mấy người tìm anh ấy có chuyện gì?” Lê Kim Huyên cười hỏi.



Ngọc Thành Vọng quay sang nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp, ngay sau đó thì khách sáo nói: “Cậu Trần, tôi đã thực hiện thỏa thuận ban đầu rút lui khỏi Chung Cực Tam Đao, bây giờ có phải cậu cũng nên thực hiện thỏa thuận của mình rồi không?”



Lê Kim Huyên và Trương Bảo Thành nghe lời này của Trương Ngọc Vọng thì đều ngơ ra nhìn Trần Xuân Độ, sắc mặt nghi hoặc, bọn họ không hiểu nổi rốt cuộc là thỏa thuận như thế nào mà Trần Xuân Độ lại có thể khiến Ngọc Thành Vọng chủ động rút lui?



Trần Xuân Độ nhìn Ngọc Thành Vọng gật đầu: “Đồng ý với ông rồi thì đương nhiên tôi sẽ không quên.”



Ngay sau đó, Trần Xuân Độ quay người, đi về một gian phòng nhỏ trong phòng bao, nói với Ngọc Thành Vọng: “Theo tôi vào đây đi.”



Sau khi Trần Xuân Độ và Ngọc Thành Vọng vào gian phòng nhỏ đó, còn lại Lê Kim Huyên và Trương Bảo Thành nhìn nhau với vẻ mặt nghi hoặc, một lúc sau, Lê Kim Huyên mới lên tiếng hỏi Trương Bảo Thành: “Ông biết hai người họ có thỏa thuận gì không?”



Trương Bảo Thành lắc đầu, Lê Kim Huyên nhìn cửa gian phòng nhỏ kia như có điều suy tư.



Bên cạnh phòng bao có một gian phòng nhỏ, bên trong có sofa, TV và một vài bàn mạt chược, để cung cấp dịch vụ giải trí cho khách hàng khi ăn no cần tiêu hóa.



Sau khi Trần Xuân Độ bước vào gian phòng, anh không chút khách khí ngồi xuống sofa, lấy ra một điếu thuốc rồi ngậm trong miệng, dùng chiếc bật lửa Zippo thuần vàng 24K châm lửa, hít sâu một hơi rồi nhả khói ra.



Sau khi Ngọc Thành Vọng bước vào, Trần Xuân Độ ngồi vắt chân, nhìn Ngọc Thành Vọng, vẫy tay nói: “Ngồi đi.”



Sau khi Ngọc Thành Vọng ngồi xuống, ông ta liền nhìn thấy cái bật lửa kia được đặt trên bàn thủy tinh, hai mắt ông ta ngưng đọng lại, lập tức cầm nó lên, nắm trong lòng bàn tay nghịch một chút, ánh mắt ông ta sáng lên: “Đồ tốt!”



“Ông cũng biết xem hàng phết nhỉ.” Trần Xuân Độ ngậm điếu thuốc, nhìn Ngọc Thành Vọng với vẻ mặt như lưu manh nói.



Ngọc Thành Vọng cười: “Nhà họ Ngọc tuy là có truyền thống đổ thạch lâu đời, nhưng đổ thạch và giám định ngọc lại có cái hay khác nhau của chúng, nhất là người của nhà họ Ngọc còn biết rõ lịch sử hơn so với những người khác trong giới đổ thạch, năng lực trên việc giám định ngọc cũng mạnh hơn đôi chút.”



“Vậy ông có thể nhìn ra được lai lịch của chiếc bật lửa này không?” Trần Xuân Độ nhàn nhạt hỏi.



Ngọc Thành Vọng trầm ngâm chốc lát, xoay ngang dọc chiếc bật lửa trong tay, một lúc sau, ánh mắt Ngọc Thành Vọng tập trung vào phần đáy của chiếc bật lửa, vừa nhìn đã thấy được một hàng chữ nhỏ được khắc trên đó.



Đó là một chuỗi kí tự tiếng Anh, Ngọc Thành Vọng học sâu hiểu rộng không chút do dự phiên dịch nó rồi đọc ra: “Tặng cho người đàn ông em yêu nhất, Daisy Irving.”



“Đây không phải là đồ của nữ tổng giám đốc khu vực toàn cầu của công ty Zippo sao… Không ngờ lại là quà của cô ấy!” Sắc mặt Ngọc Thành Vọng khẽ thay đổi, ánh mắt ông ta hiện lên vẻ kinh ngạc, ở xã hội thượng lưu, rất nhiều người đều biết đến công ty Zippo, người nắm giữ khu vực toàn cầu chính là tổng giám đốc của công ty, Daisy!



Công ty Zippo trước nay chỉ làm những đồ dùng cao cấp cho các những người quý tộc, rất có danh tiếng trong giới thượng lưu, Trần Xuân Độ ở trước mặt ông ta lại sở hữu món quà của nữ tổng giám đốc Zippo tặng! Sao có thể chứ!
Chương 604



Nếu là trước kia, có nghĩ Ngọc Thành Vọng cũng không dám nghĩ, nhưng bây giờ, trong lòng Ngọc Thành Vọng nổi lên một cơn sóng lớn!



Chẳng lẽ cái này là giả sao?



Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Ngọc Thành Vọng đã ngay lập tức bị xóa bỏ, giả sao? Đây là chất liệu 24K, công nghệ tinh tế như vậy, cùng với hàng chữ vô cùng đẹp đẽ kia, hàng giả sao có thể làm được đến mức này chứ, đây chắc chắn là hàng thật!



Ánh mắt Ngọc Thành Vọng nhìn Trần Xuân Độ không ngừng thay đổi, người đàn ông trước mặt này rốt cuộc có thân phận như thế nào mà lại có thể khiến Daisy Irving đích thân tặng quà, đây mới là lần đầu tiên Ngọc Thành Vọng nghe thấy chuyện như thế này.



Hai tay Ngọc Thành Vọng run rẩy đưa chiếc bật lửa cho Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ tùy tiện nhận lại, sắc mặt thản nhiên không hề để ý đến, như là không coi đây là một món đồ xa xỉ quý trọng.



“Nói đi, rốt cuộc ông muốn biết những gì?” Trần Xuân Độ chậm rãi nhả khói ra, nói.



“Toàn bộ…” Ngọc Thành Vọng nhìn Trần Xuân Độ, giọng nói mang theo cả sự run rẩy, sốt sắng hỏi: “Tại sao? sao lửa mặt trời, bạc chìm ngàn năm cậu đều biết hết, thứ này chỉ có chủ nhà mỗi đời của nhà họ Ngọc mới biết được thôi!”



“Ba tôi, chủ nhà đời trước bây giờ đang ở đâu?”



“Cậu biết ông ấy không? Cậu có quan hệ gì với ông ấy…”



Ngọc Thành Vọng nhìn Trần Xuân Độ, người trước nay luôn thận trọng như ông ta lúc hỏi những câu này sắc mặt cũng không giấu được vẻ kích động.



Trần Xuân Độ thản nhiên nhìn Ngọc Thành Vọng đang vô cùng kích động, sắc mặt bình tĩnh, không có chút dao động.



Một lúc sau, đột nhiên Trần Xuân Độ nhả một hơi khói về phía Ngọc Thành Vọng, chậm rãi nói: “Bao nhiêu câu hỏi như vậy, ông muốn tôi trả lời cái nào?”



“Cậu mau nói đi, ba tôi vẫn còn sống chứ?” Ngọc Thành Vọng nhìn Trần Xuân Độ, sắc mặt dần hiện vẻ mất kiên nhẫn.



“Ông ấy còn sống hay chết thì tôi không biết…” Trần Xuân Độ nhếch miệng, nói: “Chỉ là năm đó, là tôi sắp xếp cho ông ấy, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”



“Cậu sắp xếp cho ông ấy?” Trái tim Ngọc Thành Vọng như chậm mất một nhịp đập, ông ta nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt tỏa ra ánh sáng vô cùng mạnh mẽ.



Trần Xuân Độ thở dài một hơi: “Tôi cũng không chắc chắn ông ấy có muốn gặp ông hay không, nên tôi đề nghị tốt nhất là ông đừng đi tìm ông ấy.”



Ngọc Thành Vọng nhíu mày: “Tại sao, ba tôi lưu lạc bên ngoài, mất tích bao nhiêu năm như vậy, nhất định là đã chịu không ít khổ sở, cậu nói cho tôi biết ông ấy đang ở đâu, tôi sẽ lập tức đón ông ấy về nhà họ Ngọc, bù đắp thật tốt cho ông ấy.”



“Ba ông tự nguyện ra đi.” Trần Xuân Độ thốt ra một câu khiến Ngọc Thành Vọng run rẩy toàn thân, đứng đờ tại chỗ.



Ngọc Thành Vọng trừng lớn mắt, ông ta khó mà tin nổi với những gì mà Trần Xuân Độ vừa nói!



Ba của ông ta lại tự lựa chọn việc mất tích?! Không thể nào! Tại sao lại như vậy được!



“Tự nguyện ra đi? Là sao chứ? Cậu nói rõ hơn đi.” Ngọc Thành Vọng nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, ngay lập tức trở nên rất khó coi.



“Ba ông sớm đã chán ghét cảnh tranh chấp quyền lực trong gia đình nhà họ Ngọc rồi, trách móc bản thân, thân là chủ nhà mà lại không thể nào thay đổi mọi thứ, nên đã lựa chọn ra đi, ẩn cư trong rừng, chuyên tâm nghiên cứu đổ thạch, không bị thế giới bên ngoài làm phiền.” Trần Xuân Độ nói.



Cơ thể Ngọc Thành Vọng run rẩy, sắc mặt lập tức trở nên phức tạp, ông ta nhìn Trần Xuân Độ: “Ba tôi, ông ấy thật sự nói như vậy sao?”



Trần Xuân Độ gật đầu: “Năm đó lúc tôi và ông ấy gặp nhau, ông ấy còn nhờ tôi chuyển một lời, nếu một ngày gặp được người đời sau của ông ấy, đừng đi tìm ông ấy, năm đó ông ấy suýt mất mạng vì tranh chấp trong nhà họ Ngọc, ông ấy đã nhìn thấu việc đấu tranh quyền lực này trong gia tộc rồi.”



“Vậy cậu quen biết ba tôi như thế nào?” Ngọc Thành Vọng không cam lòng hỏi, ánh mắt ông ta khóa chặt vào Trần Xuân Độ, đương nhiên ông ta không tin những lời Trần Xuân Độ nói.



“Đây lại là bí mật của tôi rồi, ba ông ẩn cư trong rừng một khoảng thời gian rồi, ông ấy đưa tôi một phần mật tịch về đổ thạch, thực lực của ông ấy trong giới đổ thạch đã không ai có thể vượt qua được nữa, cho dù là ông, Hoàng Kim Đồng, và cả Song Tử Thần cộng lại cũng không bằng.” Trần Xuân Độ nói: “Sau khi ông ấy vứt bỏ nhà họ Ngọc của mấy người thì đã hoàn toàn tập trung vào việc đổ thạch, nếu như ông ấy mà xuất hiện, thì mới thật sự là một trận động đất lớn của giới đổ thạch.”



“Phần mật tịch đó sau này tôi sẽ sai người đưa cho ông, địa chỉ hiện giờ của ông ấy tôi cũng sẽ đưa cho ông, ông có muốn đi tìm hay không thì đó là chuyện của ông, lời thì tôi cũng đã chuyển giúp rồi.” Trần Xuân Độ nói xong thì đứng dậy, đi về phía cửa, để lại Ngọc Thành Vọng với sắc mặt kinh ngạc đầy phức tạp, ông ta ngồi trên sofa, vẻ mặt ngây ngốc, cho dù một lúc lâu trôi qua ông ta cũng không có phản ứng gì… Sau khi Trần Xuân Độ ra khỏi gian phòng nhỏ, thấy Lê Kim Huyên và Trương Bảo Thành ngồi trên sofa, Trần Xuân Độ nhếch miệng nở một nụ cười vô cùng xấu xa bước tới.



“Kim Huyên, sao hai người không uống tiếp nữa?” Trần Xuân Độ mặt dày tiến đến hỏi.
Chương 605



Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, “hừ” một tiếng, mà Trương Bảo Thành ngồi cạnh lại cười lớn, giải thích thay cho Lê Kim Huyên: “Tổng giám đốc Lê tò mò, tại sao Ngọc Thành Vọng lại đến tìm cậu, trước đó Ngọc Thành Vọng chủ động rút khỏi Chung Cực Tam Đao, e là cũng có nguyên nhân từ phía cậu.”



“Cần ông quan tâm à.” Trần Xuân Độ khinh thường nhìn Trương Bảo Thành, nói không hề kiêng nể, khiến sắc mặt Trương Bảo Thành lập tức trở nên cứng nhắc.



“Ngọc Thành Vọng tìm anh làm gì?” Tổng giám đốc nữ thần chợt hỏi, đôi mắt xinh đẹp khóa chặt Trần Xuân Độ, tròng mắt xoay chuyển, mang theo ý như đang thẩm vấn.



“Nói chuyện vặt mà thôi.” Trần Xuân Độ trả lời nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.



Ánh mắt xinh đẹp của tổng giám đốc nữ thần hơi híp lại, đương nhiên là cô không tin lời Trần Xuân Độ nói, chủ nhà nhà họ Ngọc cố ý tìm tới chỉ để nói chuyện vặt với Trần Xuân Độ thôi sao? Có kẻ ngốc mới tin!



Lê Kim Huyên lạnh lùng Trần Xuân Độ, một lúc sau, Trần Xuân Độ cảm nhận được sự khác thường tỏng ánh mắt của Trần Xuân Độ, như là có chút chột dạ, anh vội đổi lời: “Ông ấy đến để thảo luận với anh vài vấn đề liên quan đến phương diện đổ thạch.”



Trần Xuân Độ vừa nói xong, cửa gian phòng nhỏ được mở ra, Ngọc Thành Vọng bước ra từ bên trong, cúi người thật sâu với Trần Xuân Độ, cung kính nói: “Cậu Trần, cảm ơn, ơn ngày hôm nay, họ Ngọc tôi sẽ không bao giờ quên.”



Ngọc Thành Vọng nói xong, chuẩn bị quay người rời đi.



Đúng lúc này, Lê Kim Huyên gọi Ngọc Thành Vọng lại, nhẹ nhàng hỏi: “Ông Ngọc, ông tìm Trần Xuân Độ rốt cuộc là vì chuyện gì?”



Ngọc Thành Vọng nhìn Trần Xuân Độ, mỉm cười như đã được giải tỏa: “Cô Lê, đây là một bí mật.”



Ngọc Thành Vọng cố ý ra vẻ bí ẩn nói, rất nhanh đã đi ra khỏi phòng bao, để lại Trương Bảo Thành và Lê Kim Huyên ngơ ngác nhìn nhau.



Một lúc sau, Lê Kim Huyên quay sang nhìn Trần Xuân Độ, sau khi Trần Xuân Độ phát hiện tổng giám đốc nữ thần đang nhìn mình thì vội cười tươi.



Tổng giám đốc nữ thần “hừ” một tiếng, ba người trở lại bàn rượu, Trương Bảo Thành ngồi trên bàn rượu, thấy vậy vội nói: “Nào nào nào, tiếp tục ăn, uống rượu thôi.”



Cũng chính lúc này, ánh mắt của Lê Kim Huyên chợt hướng về chiếc TV siêu lớn được treo trên tường phía bên cạnh bàn rượu, cô nhíu mày, khẽ nói: “Mấy người mau nhìn xem.”



Ánh mắt của bọn họ bị dời đi vì lời của Lê Kim Huyên, bao gồm cả Trần Xuân Độ, họ lập tức nhìn thấy tin tức mới nhất trên TV.



Lúc Trương Bảo Thành nhìn thấy in tức này, cơ thể chợt run rẩy mạnh mẽ, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.



“Song Tử Thần, chết rồi.” Lê Kim Huyên lẩm bẩm nói.



Thi thể được phát hiện trong phòng tắm của khách sạn, kết quả điều tra bước đầu nói là bệnh tim của Song Tử Thần phát tác, đột tử trong phòng tắm.



“Cuộc thi kết thúc xong liền chết? Chẳng lẽ bọn họ không thể chấp nhận kết quả của cuộc thi, tim không thể chịu nổi nữa?” Trương Bảo Thành nhíu mày nói.



Lê Kim Huyên trầm tư một lúc, gật đầu nói: “Có lẽ vậy.”



Sự chú ý của Lê Kim Huyên và Trương Bảo Thành rất nhanh đã rời khỏi phần tin tức, duy chỉ có Trần Xuân Độ là vừa ăn đùi gà, vừa chú ý đến tin tức trên TV, ánh mắt hiện lên tia sáng sâu xa khiến người ta khó mà phát giác.



Mà lúc này ở bên ngoài khách sạn đang có một đội xe, huênh hoang xông về phía khách sạn!



Lúc này ngoài cửa khách sạn đã là đêm khuya, hai bảo vệ đang đứng làm việc trước cửa.



Đột nhiên một người bảo vệ trong đó nhìn về phía trước, ánh mắt chấn động!



“Cậu xem!” Người bảo vệ kia chỉ về phía trước, hai người cùng nhìn qua, ánh mắt lập tức co rút lại!



Cách đó không xa, có hàng loạt chiếc xe đang lao tới! Không chút giảm tốc độ!



“Mau thông báo cho đội trưởng!” Hai người bảo vệ vừa cầm điện thoại lên thì một chiếc Maybach đã được cải tạo trong số đó đã xông vào một cách ngang ngược, đâm vỡ lan can một cách thô bạo, xông vào trong khách sạn!



“Mau chạy!” Hai người bảo vệ đang định chạy đi, đột nhiên, có một người được che chắn bởi bóng đêm xuất hiện trước mặt bọn họ.



Ngay sau đó, hai người còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy một ánh kiếm trắng chói mắt khác xuất hiện, chém xuyên qua không khí!



Soạt!



Không khí khẽ rung động, tốc độ của ánh kiếm kia quá nhanh, không khí như mới bị cắt đôi ra!



Hai người bảo vệ hoảng hốt, ngay sau đó, trên người bọn họ đã xuất hiện một vệt máu, phần eo đã bị cây kiếm chém đứt!



“Xông vào trong, thấy người qua đường lập tức giết không nương tay, nếu thấy mục tiêu thì chỉ được phép bắt sống.”
Chương 606



Một chiếc xe được bảo vệ bởi những chiếc xe khác chậm rãi đi vào trong quản trường trước cửa khách sạn, Kinh ngồi ở hàng ghế sau, khẽ vuốt ve chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy trên ngón út, đột nhiên ra lệnh.



“Rõ!”



Một loạt người mặc đồ đen xông ra từ những chiếc xe như biến thành hàng loạt tia chớp màu đen, chớp mắt đã xông vào trong khách sạn!



Chẳng mấy chốc, mùi máu tanh nồng cùng với những tiếng kêu thảm thiết chậm rãi truyền ra từ trong khách sạn.



“Trần Xuân Độ, năm năm trước để cậu may mắn thoát được, năm năm sau, tôi đã bày bố thiên la địa võng, sao cậu có thể thoái khỏi lòng bàn tay của tôi được nữa!” Kinh lẩm bẩm, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa sổ, kéo dài vô tận.



Mà lúc này, trong phòng bao ở khách sạn vẫn rất náo nhiệt.



Sau khi giành được giải quán quân của Chung Cực Tam Đao, tạo ra lợi ích vô hạn cho tập đoàn Lê thị, tâm trạng Lê Kim Huyên rất tốt, nhất thời đã uống không ít rượu.



Gương mặt xinh đẹp tinh tế của Lê Kim Huyên đã ửng hồng lên rất quyến rũ sau khi uống không ít rượu, đến cả chiếc cổ trắng ngần cũng đã hồng một mảng, hương rượu quyến rũ cùng với hương hoa lan thơm nồng trên người tổng giám đốc nữ thần quyện lại với nhau khiến bất cứ người đàn ông nào cũng khó mà không chế bản thân, không có dục vọng.



“Cô Lê, hôm nay cô đã uống đủ nhiều rồi…” Trương Bảo Thành khuyên nhủ nói.



Lê Kim Huyên lắc đầu, đôi môi đỏ mọng tinh tế nở một nụ cười nhạt, thở ra mùi thơm như hoa lan, kèm theo chút mùi rượu nhàn nhạt: “Hôm nay tôi rất vui, để tôi uống thêm một chút đi.”



“Chuyện này…” Trương Bảo Thành và hội trưởng hiệp hội đổ thạch Yên Kinh ngồi bên cạnh cảm thấy khó xử nhìn nhau.



Cũng chính lúc này, Trần Xuân Độ đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng mắng chửi: “Mẹ nó, đừng động vào cô ấy, người phụ nữ của tôi mà cũng dám động vào!”



Trương Bảo Thành đang định chạm vào tay Lê Kim Huyên thì lập tức thu về, Trần Xuân Độ bước đến bên cạnh, bế cô lên kiểu công chúa, quay người đi về phía Tô Loan Loan, giọng điệu nghiêm túc hơn vài phần: “Đưa cô ấy về phòng, phải đảm bảo sự an toàn cho cô ấy.”



“Được.” Sắc mặt Tô Loan Loan hiện vẻ ngỡ ngàng, cô ta không hiểu tại sao thái độ của Trần Xuân Độ lại thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy, nhưng cô ta vẫn gật đầu.



“Nơi này rất an toàn, không cần vệ sĩ gì đó đâu, ngoài phòng bao tôi còn có bốn vệ sĩ, hành lang của cả tầng này cũng sẽ không có người ngoài tiến vào đâu.” Trương Bảo Thành vỗ ngực nói.



Trần Xuân Độ quay đầu lại nhìn Trương Bảo Thành, gương mặt hiện lên vẻ khinh thường… thật sự an toàn sao? Trần Xuân Độ nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ, sắc mặt trở nên lạnh lùng khó lường.



“Mấy người cũng đi theo Tô Loan Loan đi, nếu không lát nữa bị thiếu cánh tay hay gãy cái chân nào thì đừng trách tôi không nói trước.” Trần Xuân Độ cầm điếu thuốc, nhàn nhạt nói.



“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Cuối cùng Trương Bảo Thành cũng không kìm được mà hỏi, ông ta có quyền lợi được biết tại sao Trần Xuân Độ lại làm như vậy.



Cũng chính lúc Trương Bảo Thành vừa dứt lời, đột nhiên có một tiếng động lớn vang lên bên tai ông ta!



“Ầm ầm ầm!”



Cửa trong phòng bao của khách sạn đột nhiên vỡ vụn ra, một loạt người xuất hiện giữa không trung bên người phòng bao đi vào từ cánh cửa đã bị vỡ!



“Mau chóng cút đi!” Ánh mắt Trần Xuân Độ sáng lên, anh khẽ xoay người lập tức xuất hiện phía sau Trương Bảo Thành, đạp một phát lên mông ông ta!



Mà giây phút đó, cả người Trần Xuân Độ cũng xuất hiện sự thay đổi như thoát kén!



“Ầm!”



Tuy Trần Xuân Độ không dùng hết sức đá vào mông Trương Bảo Thành nhưng cú đá này cũng khá mạnh, khiến cả người Trương Bảo Thành bay thẳng lên, cuối cùng ngã phịch xuống ngay cửa phòng Vip.



Trần Xuân Độ nhìn vẻ mặt sợ hãi còn tỉnh táo lại của Hội trưởng Hiệp hội đổ thạch Yên Kinh nói: “Chạy theo Tô Loan Loan, cách nơi này càng xa càng tốt.”



Người kia vội vàng phản ứng lại từ trong cơn hoảng loạn, nhanh chóng kéo Trương Bảo Thành lên khỏi mặt đất, đỡ ông ta dậy sau đó cuống cuồng chạy khỏi phòng Vip.



Trần Xuân Độ thấy Trương Bảo Thành đã rời khỏi phòng Vip, sau khi trong phòng không còn ai, cuối cùng trong mắt anh cũng lộ ra tia sáng rét lạnh, khí thế trên người đột nhiên thay đổi long trời lở đất!



Lúc này, cửa sổ phòng Vip đã bể nát từ lâu, có vô số bóng người đang móc vào dây thừng, xông vào cửa sổ!



“Phụt!”
Chương 607



Đột nhiên, một quả bom khói rơi trên mặt đất, khói trắng nồng nặc nhanh chóng bao trùm toàn bộ căn phòng Vip.



Trần Xuân Độ nhìn quả bom khói này, khóe miệng hơi nhếch lên.



Đột nhiên, một luồng sáng trắng chói lọi cắt qua khoảng không chém về phía Trần Xuân Độ.



Trong đó có một bóng người cầm thanh kiếm dài chém về phía Trần Xuân Độ, ánh kiếm sắc bén chia bàn rượu bên cạnh Trần Xuân Độ thành hai trong nháy mắt.



“Ầm!”



Ngay khi ánh kiếm của bóng dáng đó sắp chém trúng Trần Xuân Độ thì Trần Xuân Độ hơi lắc người rồi đột nhiên biến mất tại chỗ.



Nhưng chỉ trong chớp mắt, sau lưng bóng người kia liền truyền đến một luồng sức mạnh khổng lồ, đánh bay gã ta.



Một tiếng vang cực lớn, bóng người kia bay ngược ra ngoài, đập mạnh vào bức tường phòng Vip của khách sạn, tạo thành một cái hố hình người sâu hoắm!



Trong mắt Trần Xuân Độ lóe lên tia khinh thường, từ từ thu chân lại… “Chết!”



Sau khi một đám người đứng vững trong phòng Vip thì nhanh chóng khóa chặt vị trí của Trần Xuân Độ, sát ý ngợp trời, càn quét khắp gian phòng!



“Giết!”



Từng ánh kiếm cắt ngang khoảng không, dồn dập chém về phía Trần Xuân Độ, khí thế như thác lũ.



Trần Xuân Độ liếc mắt nhìn, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, ngay lúc ánh kiếm sắc bén kinh người sắp đánh tới người Trần Xuân Độ, đột nhiên anh khẽ nhích chân, nghiêng người, từng ánh kiếm đều lướt qua người anh.



“Sao có thể có chuyện đó?”



Những bóng người mặc áo đen kia nhìn thấy Trần Xuân Độ vẫn bình yên đứng tại chỗ, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên tột độ.



Trần Xuân Độ đứng ở nơi đó, cơ thể dường như không nhúc nhích. Nhưng những bóng người lần lượt đi vào đều thấy rõ, đối mặt với sự giết chóc của rất nhiều người cùng vô số đòn tấn công dữ dội và dồn dập ấy thế mà Trần Xuân Độ chỉ cần khẽ nhúc nhích thì có thể tránh thoát dễ dàng!



“Chết!”



Một người trong đó dẫn đầu hành động. Gã ta cầm thanh kiếm dài, ánh kiếm lóe lên, đâm thẳng về phía Trần Xuân Độ.



Vẻ mặt của Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, gương mặt như được phủ một lớp sương mỏng, khiến cả người anh phảng phất như ngập tràn sự nguy hiểm.



Bóng Trần Xuân Độ chợt lóe lên, tránh khỏi vết đâm sắc bén kia, sau đó anh bỗng nắm tay lại.



“Tách, tách, tách…”



Trần Xuân Độ vừa siết chặt nắm đấm, một loạt tiếng tách tách giòn giã vang lên. Trong cơ thể anh vang lên tiếng kêu như đậu rán, sau đó một cánh tay to bỗng nổi đầy gân xanh, giống như một đám rắn lục bám lên trên.



Nếu người bình thường thấy được cảnh tượng này chắc chắn sẽ kinh ngạc tột độ. Đây mà là cánh tay của con người sao? Của thú dữ thì đúng hơn.



“Đánh!”



Trần Xuân Độ quát lớn, ra đòn nhanh như chớp!



“Ầm!”



Cú đấm của Trần Xuân Độ trúng ngay lồng ngực của người kia, chớp mắt người kia bay ngược ra ngoài như một quả đạn pháo! Từ cửa sổ khách sạn bay ngược ra, kèm theo một tiếng hét, bóng người kia mềm oặt ngã thẳng xuống đất.



“Chịu chết đi!”



Một người trong đám sát thủ ngã xuống, đột nhiên khơi dậy sát khí điên cuồng của những người khác, từng thanh kiếm dài đan xen vào nhau, chặn hết đường lui của Trần Xuân Độ!



Đây là một đêm kinh hoàng, khách sạn này đã định sẵn phải được rửa sạch bằng máu tươi.



***



Mà lúc này, trong hành lang khách sạn.



Tô Loan Loan đang cõng Lê Kim Huyên, Trương Bảo Thành và Hội trưởng hội đổ thạch Yên Kinh đang sợ vỡ mật cuống cuống chạy theo sau. Vô số sát thủ tay cầm kiếm dài xuất hiện trước mặt và sau lưng bọn họ, muốn đuổi cùng giết tận bọn họ!



Tuy Trương Bảo Thành cũng lăn lộn trong giới thượng lưu, kết giao với rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn nhưng ông ta chưa từng gặp phải tình huống như thế này.
Chương 608



Lúc này nếu không phải ông ta cố gắng giữ vững tia lý trí và chút tôn nghiêm cuối cùng thì có lẽ ông ta đã tè ra quần từ lâu rồi.



Tô Loan Loan cõng Lê Kim Huyên trên lưng lao về phía phòng của Lê Kim Huyên, đột nhiên bước chân của cô ta hơi chậm lại, cuối hành lang có ba bóng người lao ra, chặn đường cô ta.



Tô Loan Loan cắn chặt răng ánh mắt lộ ra vẻ quyết đoán, hô to với hai người phía sau: “Đi theo tôi!”



Ngay lập tức, Tô Loan Loan cõng Lê Kim Huyên trên lưng phóng thẳng về phía bóng người kia!



“Chết!”



Bóng dáng kia chỉ lộ ra đôi mắt, trong mắt mang theo sát khí lạnh lẽo, giết thẳng về phía Tô Loan Loan.



Sát thủ cầm kiếm dài trong tay, ánh sáng kiếm lóe lên như cầu vồng, xuất hiện trước trước mặt Tô Loan Loan, mắt thấy thanh kiếm dài sắp chém tới cổ của Tô Loan Loan.



“Không!”



Trái tim của hai người phía sau Tô Loan Loan sắp vọt lên tới cổ họng!



Đúng lúc này, Tô Loan Loan nâng chân lên, nhanh hơn sát thủ đá mạnh vào trước ngực gã kia!



“Ầm!”



Tiếng xương nứt vang lên giòn giã, kiếm dài của người kia rơi xuống đất, cả người lảo đảo lui về phía sau mấy bước, phun ra một ngụm máu!



Tô Loan Loan cũng vô cùng ngạc nhiên, ngay cả bản thân cô ta cũng cảm thấy bất ngờ. Cô ta chưa từng nghĩ cú đá của mình lại mạnh như vậy!



Mà sau khi tên sát thủ kia lùi lại, hai tên sát thủ khác lại lao ra từ cầu thang nhắm thẳng về phía Tô Loan Loan.



“Cút!”



Tô Loan Loan quát lên, tung ra một cú đấm, khiến một tên sát thủ bị nứt quai hàm, kẻ còn lại càng khốn khổ hơn, hai chân của gã bị Tô Loan Loan dùng tay đánh gãy.



“Hic!”



Trương Bảo Thành ở phía sau Tô Loan Loan, cả người lạnh toát, không khỏi hít sâu một hơi trước biểu hiện hung hãn và dữ tợn Tô Loan Loan.



Là vệ sĩ của Lê Kim Huyên, Tô Loan Loan luôn im lặng đi theo bên cạnh Lê Kim Huyên. Cô ta khiêm tốn đến mức Trương Bảo Thành nhiều lần phớt lờ cô ta, thậm chí ấn tượng về cô ta rất mờ nhạt.



Nhưng bây giờ, Trương Bảo Thành nhìn thân thể nhanh nhẹn như báo gấm, nắm đấm cứng như thép cùng với thủ đoạn giết người quyết đoán của Tô Loan Loan, ông ta chỉ thấy sởn cả tóc gáy, trong lòng càng cảnh giác Tô Loan Loan hơn.



Đối với kiểu người này, bản thân tuyệt đối không được đắc tội. Dù là người có kiến thức rộng rãi như Trương Bảo Thành cũng cảm thấy sợ hãi tột độ với thực lực bậc này.



Đương nhiên Trương Bảo Thành không biết sở dĩ Tô Loan Loan có được thực lực khủng bố như vậy đều là nhờ công lao của Trần Xuân Độ.



Nếu ông ta biết thực lực thật sự của Trần Xuân Độ, chắc chắn sắc mặt của ông ta sẽ càng đặc sắc hơn.



“Giết!”



Đột nhiên, mấy tên sát thủ cầm kiếm dài sau lưng Trương Bảo Thành lao tới chém giết!



Thân thể Trương Bảo Thành run lên kịch liệt, một cơn ớn lạnh khiến ông ta lập tức lạnh sống lưng Trương Bảo Thành rất muốn chạy nhưng vì sợ hãi nên hai chân của ông ta cứ run cầm cập không tài nào nhấc chân lên được!



Mấy tên sát thủ trước mặt Trương Bảo Thành toát ra sát khí vô hạn, chỉ trong nháy mắt đã chém tới!



“Không!”



Trương Bảo Thành trợn mắt, trơ mắt nhìn kiếm dài trong tay bọn họ chém về phía cổ ông ta.



Đúng lúc này trước mắt Trương Bảo Thành chợt lóe lên, một bóng người xuất hiện trước mặt ông ta, tung cú đấm về phía gã sát thủ kia.



“Ầm!”



Thảm trong hành lang khách sạn run rẩy kịch liệt, sàn dưới thảm nứt toác ra, một luồng khí thế vô hình có thể nhìn thấy bằng mắt thường càn quét xung quanh!



“Phụt!”



Tên sát thủ kia bị cú đấm của Tô Loan Loan đánh bay. Tô Loan Loan quay đầu thở hổn hển, quát lên với Trương Bảo Thành: “Còn không mau đi!”



Trương Bảo Thành liếc mắt nhìn, bị tiếng quát của Tô Loan Loan lập tức hơi tỉnh táo tại. Ông ta liếc nhìn Lê Kim Huyên sau lưng Tô Loan Loan, càng thấy sợ hãi Tô Loan Loan hơn … Ông ta không ngờ Tô Loan Loan đang cõng một người trên vai thế mà lại có thể bùng nổ thực lực kinh khủng như vậy.



Đây là người sao? Chỉ có siêu nhân mới làm được như thế!