Chàng Rể Phế Vật

Chương 591-594




Chương 591



Bên ngoài khán phòng, Ngọc Thành Vọng chứng kiến những gì diễn ra trước mặt, nhất thời ông như ngây dại ra, trong tích tắc ông như ngã quỵ trên chỗ ngồi của mình.



Ông, lại đi giao lưu quan hệ với cấp bậc như Song Tử Thần!



“Tôi, chính là Long, còn ai không phục không?” Trần Xuân Độ thản nhiên mở miệng, giọng nói của anh không lớn, nhưng lại có thể khiến cho xung quanh im lặng như tờ!



Anh ấy chính là Long.



Một thần thoại bất bại khác trong giới đổ thạch, biệt danh của anh, cuối cùng cũng làm thức tỉnh ký ức đã bị chôn kín trong sâu thẳm của rất nhiều thế hệ trước.



Long, thần bí hơn cả Song Tử Thần, sự tồn tại của anh càng khiến cho người khác kiêng kị và e dè.



Và lần này, Long lại lần nữa xuất hiện, mà lần xuất hiện này của anh khác với trước đây, anh gây nên một trận cuồng phong, mà trong trận cuồng phong này, ngay cả Song Tử Thần và Chu Cảnh đều bị hạ gục!



Ở trên khán đài, vô số người xem kích động đứng lên, trận Chung Cực Tam Đao lần này, chưa từng xảy ra trong lịch sử, hai vị thần thoại bất bại cùng lúc xuất hiện trên Chung Cực Tam Đao, mà một trong hai vị đó, còn là giám khảo khách mời, hỏi sao không khiến cho mọi người bất ngờ giật mình!



“Anh rõ ràng là Long, vậy sao còn làm bộ làm tịch!” Chu Cảnh cảm thấy không phục trong lòng, ông không thể nào chấp nhận được, người đàn ông trước đây bị ông khinh bỉ các kiểu, lại là Long! Sắc mặt ông tái nhạt đi.



Trần Xuân Độ nhìn lướt qua, anh cười bí hiểm: “Thêm chút cảm giác thần bí không hay hơn sao?”



“Ha ha ha…” Toàn thân Chu Cảnh run mạnh, ông trừng mắt nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, rồi bỗng nhiên lớn tiếng cười ha hả, sắc mặt như điên cuồng.



“Phụt!” Sau một lúc tự cười mình, bất chợt Chu Cảnh lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, rồi sau đó cả người ông ngã nhào xuống đất!



“Giám khảo Chu!” Những vị giám khảo còn lại liền chạy đến, vẻ mặt vô cùng lo lắng.



Dáng vẻ không phục vẫn hiện rõ trên gương mặt của Chu Cảnh, ông đột nhiên nhận ra mình không khác gì chú hề, phát ngôn ẩu tả trước mặt vị thần thoại bất bại, bản thân ông cũng tự cảm thấy mình đã mất hết danh dự, sau này không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa!



Sau Chung Cực Tam Đao lần này, chắc chắn Chu Cảnh sẽ được lên trang đầu tin tức của Yên Kinh, đến lúc đó ông còn mặt mũi nào gặp ai? Không chừng ông còn trở thành đề tài tán gẫu để mọi người chê cười!



Danh dự thân già này của Chu Cảnh đã thật sự mất sạch, mà còn Trương Bảo Thành, ông nhìn Trần Xuân Độ với vẻ mặt phức tạp, khoảnh khắc đó, ông cảm thấy mặt mình đau rát, ông như bị thực tế vả vào mặt mình, nhớ đến trước đó ông còn chê cười Trần Xuân Độ không hiểu gì về đổ thạch, lúc này đây, ông chỉ ước mặt đất nứt ra cái hố để ông chui vào!



Không có Trần Xuân Độ, ngay cả vòng đầu tiên ông còn không qua được!



“Ông thua rồi.” Trần Xuân Độ bình thản nhìn Song Tử Thần, và chậm rãi lên tiếng nói.



Hai ông nhìn sang Trần Xuân Độ, trong lòng vẫn không phục: “Anh làm sao biết được hai miếng thần liệu quý hiếm đó?”



“Ngay cả đến chúng tôi cũng nhìn không ra, làm sao anh nhìn ra được.” Song Tử Thần nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, ngọn lửa hừng hực hiện lên trong mắt hai ông, nếu như Trần Xuân Độ không nói, có thể sau này bọn họ cũng khó mà yên tâm được!



“Vấn đề này, sau này đi hỏi Ngọc Thành Vọng đi, ông ta sẽ nói cho ông biết thôi.” Trần Xuân Độ thản nhiên trả lời, sau đó ông liếc nhìn về phía khu VIP, hướng chỗ Lê Thần Vũ, rồi nói thêm: “Giúp tôi truyền đạt đến cậu chủ của ông, anh ta còn nhỏ, trò con nít này đừng đem ra giở trò trước mặt tôi.”



Nói xong, Trần Xuân Độ bèn quay đầu, nhìn thoáng qua Trương Bảo Thành, trên mặt hiện lên nụ cười ẩn ý, anh huýt sáo và nói: “Hội trưởng Trương, bất ngờ không?”



“Anh thật sự là Long…” Trương Bảo Thành nhìn Trần Xuân Độ với dáng vẻ phức tạp, ông lúc này vẫn còn bàng hoàng không nói nên lời.



“Sao vậy?” Trần Xuân Độ nhíu mày nhìn Trương Bảo Thành.



Trương Bảo Thành đỏ mặt, ông vẫn còn nhớ rõ trước đó bản thân ông khinh thường chê cười Trần Xuân Độ như thế nào.



Nhưng bây giờ, ông mới bất ngờ phát hiện bản thân mình nực cười đến mức độ nào.



Trần Xuân Độ, từ đầu ông đã không thể nào vượt qua được anh ta, chỉ có thể đứng nhìn ngưỡng mộ mà thôi.



“Không có việc gì.” Trương Bảo Thành lắc lắc đầu, mặt ông bất giác đỏ bừng, ông chỉ mong mặt đất dưới chân ông nứt ra cái hố để ông nhảy vào mà thôi.



“Chúc mừng ông, trở thành người đứng hạng nhất trong Chung Cực Tam Đao.” Trần Xuân Độ nhìn Trương Bảo Thành, ánh mắt trở nên thú vị hơn.



Trương Bảo Thành hơi sửng sốt, có chút hoang mang không biết làm sao, ông quay đầu, nhìn thoáng qua Hoàng Kim Đồng, rồi sau đó cau mày, ngập ngừng nói: “Tại sao lại là tôi?”



“Không phải ông thì là ai?” Trần Xuân Độ hỏi ngược lại.



Qua lúc lâu, Trương Bảo Thành mới dần dần bình tĩnh lại, ông chần chờ nói: “Những vị giám khảo kia vẫn còn chưa tuyên bố mà.”



Trần Xuân Độ không nhịn được cười: “Khổ thân ông còn là hội trưởng hội đổ thạch, bạc chìm ngàn năm, ông cảm thấy ông đứng thứ nhất, có vấn đề sao, hai ông già kia đã chủ động nhận thua rồi.”



Trần Xuân Độ đưa cằm khẽ nghênh nghênh về một hướng, Trương Bảo Thành nhìn theo hướng anh chỉ, bèn nhìn thấy cách đó không xa, hai bóng người đang rời đi xa dần, trông có chút ảm đạm.



“Tôi là quán quân?” Trương Bảo Thành chỉ cảm thấy mọi thứ như giấc mơ, đến cả bản thân ông cũng không dám tin là sự thật.
Chương 592



Ông, lại trong tình cờ lại đoạt được ngôi vị quán quân.



Trương Bảo Thành nhìn Trần Xuân Độ, còn Trần Xuân Độ lúc này đang hướng lưng về phía ông, mắt anh nhìn về hướng nào đó của khán phòng, nụ cười chứa đầy ẩn ý.



Trương Bảo Thành nhìn theo hướng Trần Xuân Độ đang nhìn, vừa nhìn đã phát hiện ra trên khán đài xuất hiện một bóng dáng tuyệt đẹp, toàn thân với chiếc đầm dài màu tím hường, đứng phía trước lan can, người tựa vào thành lan can, trên gương mặt tinh tế không tỳ vết hiện lên dáng vẻ phức tạp.



Đó là Lê Kim Huyên, nữ thần tổng giám đốc lúc này đây, cô vẫn không thể nào tin thực tế trước mắt.



Lê Kim Huyên không thể nào chấp nhận được, người đàn ông trước đó cười đùa với cô, lại là thần thoại bất bại chấn động cả giới đổ thạch này!



Anh ta giống sao? Khác hoàn toàn với thần thoại bất bại mà cô tưởng tượng, đặc biệt so với lúc trước khi anh chưa tháo bỏ mặt nạ ra, có thể nói là một trời một vực.



“Thì ra là anh…” Lê Kim Huyên lầm bầm, ngực cô phập phồng liên tục, cho đến bây giờ, trong lòng cô vẫn không thể nào bình tĩnh được.



Bỗng nhiên, mặt cô vừa dịch chuyển, khi ánh mắt cô và ánh mắt Trần Xuân Độ chạm vào nhau, trong lòng cô khẽ run lên hồi hộp.



*** Lê Kim Huyên hít hơi sâu, ánh mắt của nữ thần tổng tài và Trần Xuân Độ chạm vào nhau, theo bản năng cô liền cúi đầu, gương mặt tinh tế không hiểu vì sao lại bất chợ ửng đỏ, khiến cho vẻ đẹp của nữ thần tổng giám đống lúc này đây càng kiêu kỳ động lòng người hơn.



Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên, khóe miệng anh khẽ động, nụ cười của anh ẩn chứa chút tinh nghịch.



Trần Xuân Độ sau khi nhìn Lê Kim Huyên, anh bèn quay người lại nhìn về hướng nhóm người Hoàng Kim Đồng và nói: “Quán quân đã xuất hiện rồi, quý vị không ý kiến gì chứ.”



“Không có.” Hoàng Kim Đồng lắc đầu, lúc này ở sàn đấu chỉ còn lại mỗi mình giám khảo khách mời Trần Xuân Độ.



“Những giám khảo khác có việc phải rời khỏi trước, vậy thì tôi thay mặt họ tuyên bố, Chung Cực Tam Đao lần này, người chiến thắng chính là hội trưởng hiệp hội đổ thạch, Trương Bảo Thành.” Trần Xuân Độ cầm microphone từ bàn của ban giáo khảo lên, anh ngẩng đầu hướng về phía khán đài và lên tiếng tuyên bố.



Toàn bộ khán giả im lặng như tờ, không ai dám lên tiếng phản bác, cũng không ai nghi ngờ kết quả này, Trần Xuân Độ có thẩm quyền quyết định sao? Đương nhiên, Trần Xuân Độ đương nhiên có thẩm quyền quyết định, anh không những là giám khảo khách mời, mà còn là thần thoại bất bại giới đổ thạch, địa vị của anh, vượt xa so với Chu Cảnh.



Mà kết quả trận đấu sớm đã có rồi, sự tồn tại của bạc chìm ngàn năm, khiến cho Song Tử Thần và Hoàng Kim Đồng, cơ bản không phải là đối thủ, hầu như là chiến thắng áp đảo.



Những điều này đều có người chứng kiến mục thị, chỉ có điều kết quả sau cùng cần có người có thẩm quyền để tuyên bố mà thôi.



Ngay sau khi Trần Xuân Độ tuyên bố xong, trên khán đài im lặng như tờ, rất nhiều khán giả vẫn chưa kịp bình tĩnh, Chung Cực Tam Đao lần này xảy ra quá nhiều chuyện, bọn họ vẫn chưa kịp tiêu hóa hết!



Rất nhiều người vẻ mặt kích động, hơi thở vì kích động mà nhanh hơn bình thường, mà còn về phần live stream trên mạng, đã sôi động từ sớm, lời bình xuất hiện vô số không ngừng xuất hiện trên màn hình live stream!



“Đây là trận đấu hay nhất mà tôi từng xem, hai vị thần thoại bất bại xuất hiện trong trận đấu, một trong hai vị còn có thân phận là giám khảo, kết quả cuối cùng này đúng là quá kích thích!”



“Những ngày sau, e là Yên Kinh không thể nào yên tĩnh được rồi, Song Tử Thần thua cuộc, thật không thể nào tin được!”



“Về sau, e là giới đổ thạch chỉ còn lại một vị thần thoại bất bại mà thôi, Song Tử Thần, liên tiếp hai lần tung hoành giới đổ thạch, thật không ngờ lại bị loại ở đây!”



“Hai vị thần thoại bất bại đấu trí tranh tài, Song Tử Thần vẫn kém hơn chút.”



Hàng loạt các câu bình luận hiện lên trên màn hình live stream, khiến cho đoạn live stream như bùng nổ vì quá tải, đồng thời cũng đã trở thành đầu đề của Yên Kinh.



Trên khán đài, không gian cực kỳ yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở hồi hộp của khán giá, và ánh mắt hưng phấn khó tin của mọi người.



Phần lớn mọi ánh mắt đổ dồn vào Trần Xuân Độ và Trương Bảo Thành, giây phút này đây, hai người họ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, chắc chắn không bao lâu, Trần Xuân Độ sẽ trở thành nhân vật tiêu điểm của Yên Kinh!



Mà người bên cạnh anh là Lê Kim Huyên và Trương Bảo Thành cũng sẽ nổi danh, sự phát triển của tập đoàn Lê Thị ở Yên Kinh cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.



Trương Bảo Thành nhìn Trần Xuân Độ với ánh mắt phức tạp, có thể người khác sẽ không hiểu, nhưng bản thân ông hiểu rõ hơn ai hết, ngôi vị quán quân này của ông là do Trần Xuân Độ ban cho, nếu không có Trần Xuân Độ, ông không thể nào đoạt được hạng nhất, đây là điều đến nghĩ ông cũng không dám nghĩ tới!
Chương 593



“Cám ơn.” Trương Bảo Thành nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt lộ rõ vẻ phức tạp, ông nhỏ tiếng nói, đối với Trần Xuân Độ, ông giờ chỉ còn có lòng biết ơn cảm kích, không có Trần Xuân Độ, hôm nay ông đã thân bại danh liệt, thậm chí rất có thể mất mặt trong giới đổ thạch, rồi không lâu sau, chiếc ghế hội trưởng của ông cũng sẽ bị những người dòm ngó đã lâu nay giành lấy.



***



Rồi sau đó, Trần Xuân Độ chỉ nhìn lướt qua ông, sau đó xoay người đi và nói: “Đi thôi, mau kết thúc những chuyện này, tổng giám đốc Lê còn đang đợi chúng ta.”



Trương Bảo Thành nhìn theo bóng dáng Trần Xuân Độ, bất chợt ông hoảng hốt, ông bỗng nhiên phát hiện Trần Xuân Độ sau khi gỡ bỏ lớp mặt nạ trông anh khác hẳn, phong thái ngạo mạn trước đó hoàn toàn biến mất.



Rốt cuộc thì, như thế nào mới là con người thật của anh ta?



Trương Bảo Thành giây phút này đây, ánh mắt ông nhìn Trần Xuân Độ đã hoàn toàn mất đi ý nghĩ khinh thường trước đó, anh đường đường là thần thoại bất bại trong giới đổ thạch, vậy mà trước đó ông hoàn toàn không có phát hiện, cho dù trong trận đấu sinh tử, Trần Xuân Độ đã có chút sơ hở, vậy mà cũng không khiến cho Trương Bảo Thành nghi ngờ, … Rốt cuộc thì anh ta giấu kín đến mức độ nào?



Trong ánh mắt Trương Bảo Thành nhìn Trần Xuân Độ, bất chợt có thêm chút cảm xúc gì đó không sao diễn tả được, tổng giám đốc Lê có biết điều này không? Bản thân Trương Bảo Thành biết rất rõ. E là đến cả Tổng giám đốc Lê cũng không biết được Trần Xuân Độ này còn có một thân phận khác.



Long… Biệt hiệu này đủ để chấn động giới đổ thạch, nhiều năm về trước, biệt danh này đã từng khiến cho giới đổ thạch một phen rúng động, nhiều năm sau, giới đổ thạch lại dấy lên một trận bão táp!



Thậm chí khiến cho một vị thần thoại bất bại khác sẽ rớt đài! Điều đó đã đủ để gây nên biến động đến mức long trời lở đất trong giới đổ thạch!



Trương Bảo Thành hít hơi sâu, ông của lúc này nhìn Trần Xuân Độ với ánh mắt chứa đầy sự tôn trọng.



“Long…” Trương Bảo Thành lẩm bẩm trong miệng, ông đã ghi nhớ kỹ biệt danh này rồi, chỉ e là biệt danh này sẽ là dấu ấn khắc sâu trong tận đáy của linh hồn ông!



Đến giây phút này, đôi tay của Trương Bảo Thành vẫn còn run nhẹ, bản thân ông cũng không rõ là do kích động, hay là vì sự thật khó tin sau khi ông biết được thân phận của Trần Xuân Độ.



Đúng lúc này, một bóng người vội vàng từ lối vào đi vào, người đó đi đến trước mặt Trần Xuân Độ rồi tươi cười nịnh nọt: “Có phải anh muốn đi nghỉ ngơi không, hay là để tôi đưa hai vị đến văn phòng của tôi nghỉ ngơi chút, đến phần phát biểu cảm nghĩ tôi lại mời hai vị ra đây?”



Giọng điệu của tiếng nói đó cực kỳ nhỏ nhẹ và đầy vẻ nịnh hót, nhưng khi Trương Bảo Thành nhìn kỹ người lên tiếng, bất chợt ông không nói nên được lời nào, người lên tiếng không ai xa lạ, người đó chính là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch Yên Kinh.



Hiệp hội đổ thạch Yên Kinh là một phần của hiệp hội đổ thạch nước C, hội trưởng sẽ làm việc theo lệnh của Trương Bảo Thành.



Nhưng lúc này, hoàn toàn trái ngược, vị hội trưởng này hoàn toàn coi Trương Bảo Thành như vô hình, mà lại hoàn toàn nghe theo ý của Trần Xuân Độ.



Trương Bảo Thành không khác gì như không khí vô hình, hoàn toàn bị người khác xem như không tồn tại!



Trương Bảo Thành nghiến răng, ông trừng mắt nhìn vị hội trưởng đó, trong lòng thầm lẩm bẩm rằng mấy ngày sau cắt chức hội trưởng của ông ta, rồi thay bằng một người khác đáng tin hơn lên đảm nhiệm.



Trần Xuân Độ nhìn thoáng vị hội trưởng đó, sau đó lại quay đầu nhìn Trương Bảo Thành, anh cười cười và nói với vị hội trưởng đó: “Ông nghe tôi làm gì, ông nên nghe lời của hội trưởng Trương chứ.”



“Dạ đúng đúng đúng, hội trưởng Trương có dặn dò gì không ạ?” Vị hội trưởng đó đi tới trước mặt Trương Bảo Thành và cười ngượng ngùng.



Sắc mặt Trương Bảo Thành dịu đi chút, ông vừa định lên tiếng, bất ngờ, một bóng dáng xuất hiện và lên tiếng trước: “Không cần đến phòng làm việc của ông, chúng tôi trở lại khán đài là được, lát nữa đến phần phát biểu cảm nghĩ, ông cứ để Trương Bảo Thành xử lý là được, tôi không muốn đi trao giải nữa.”



Thần sắc Trương Bảo Thành bất chợt thay đổi, trong tích tắc ông đơ người với vẻ mặt khó coi!



Ông liền quay qua nhìn Trần Xuân Độ, rõ ràng Trần Xuân Độ làm như vậy là cố ý! Người này rõ ràng là đang trêu chọc mình! Bản thân ông đường đường là hội trưởng hiệp hội đổ thạch nước C, vậy mà quyền lợi lại không lớn bằng anh ta!



“Vậy ai đi trao giải…” Vị hội trưởng lộ vẻ khó xử, trông ông có phần do dự.



“Tùy tiện chọn đại vị giám khảo nào đó thay là được, nếu Chu Cảnh tỉnh thì kêu ông ta đi, hội đổ thạch tiêu tốn tiền cũng không thể để phí phạm được.” Trần Xuân Độ bình thản buông lời, rồi rời đi để lại hội trưởng với vẻ mặt đầy ngại ngùng.



Vị hội trưởng kia có phần lo sợ, ý trong lời nói của Trần Xuân Độ đã quá rõ ràng, rõ ràng là anh đang trả thù!
Chương 594



Để cho Chu Cảnh trao giải cho Trương Bảo Thành? Điều này khác chi là muốn Chu Cảnh ngất xỉu lần nữa!



Trương Bảo Thành khẽ rùng mình trong lòng, ánh mắt ông nhìn Trần Xuân Độ có chút thay đổi, nghe được lời nói của Trần Xuân Độ, trán ông cũng toát mồ hôi hột, Trần Xuân Độ quả thực có thể nói là lòng dạ nham hiểm thủ đoạn độc ác, đây cơ bản không phải chuyện mà con người có thể làm được!



Quá độc ác, ánh mắt Trương Bảo Thành nhìn Trần Xuân Độ có thêm vài phần cảnh giác, ông không ngờ rằng lòng dạ Trần Xuân Độ lại có thể độc ác đến như vậy! Đây là việc mà con người có thể làm được sao!



Rất nhanh sau đó, Trương Bảo Thành theo bước Trần Xuân Độ rời khỏi sàn đấu, còn Lê Thần Vũ đang ở khu VIP, anh ta vẫn đứng trước lan can, thần sắc âm trầm không chút động tĩnh.



Cậu chủ nhà họ Lê tuấn tú đứng nguyên tại chỗ, hai tay nắm chặt nắm đấm, ánh mắt anh lộ rõ vẽ lạnh lùng vô tận, toàn thân anh khẽ rùng mình, cả thần sắc đều bộc lộ rõ anh đang trong trạng thái cố gắng kìm nén tức giận!



“Trần Xuân Độ…” Qua lúc lâu, Lê Thần Vũ lạnh lùng buông ra ba chữ, ánh mắt lạnh lẽo! Làm thế nào anh cũng không thể ngờ được, Trần Xuân Độ, lại là anh ta! Phá hỏng chuyện tốt của mình!



Lê Thần Vũ nghiến răng, anh thù hận Trần Xuân Độ đến mức độ thấu xương! Trần Xuân Độ hết lần này đến lần khác phá hỏng kế hoạch của anh, và lần này, lại là anh ta!



Trần Xuân Độ, anh ta không khác gì là trái cực, là khắc tinh của anh, khiến cho anh hết lần này đến lần khác thất bại vì Trần Xuân Độ! Cứ như thế thì hỏi sao mà anh không tức giận cho được!



“Trần Xuân Độ, hãy đợi đấy!” Hai nắm tay Lê Thần Vũ khẽ run, một dòng máu chậm rãi chảy xuống, đó là vì Lê Thần Vũ dùng hết sức của mình nắm chặt nắm tay, móng tay anh ghim sâu vào thịt lòng bàn tay và cắt thành vết thương chảy máu!



Ánh mắt lạnh lẻo của Lê Thần Vũ ánh lên vẻ căm hận, anh nhớ rất rõ ánh mắt khiêu khích của Trần Xuân Độ trong lần sau cùng anh ta nhìn anh!



Đúng lúc này, một người nhân viên đi đến bên cạnh Lê Thần Vũ, cung kính lên tiếng nói: “Cậu chủ, Song Tử Thần đã về rồi, có cần đưa họ về khách sạn không?”



Lê Thần Vũ hừ lạnh: “Nhiệm vụ của ông chủ giao họ mà họ không những không hoàn thành, còn nội ứng ngoại hợp, còn dám đi giúp Trần Xuân Độ đó nói… loại người như vậy, giữ lại chỉ phá hỏng chuyện của tôi…”



“Người như vậy, tôi giữ lại để làm gì? Trên đường đi có thể xử lý luôn được rồi.”



Giọng điệu của Lê Thần Vũ cực kỳ lạnh lùng, đồng thời để lộ ra anh đang tự cố gắng kìm nén, khiến cho những người nhân viên bên cạnh đều cảm thấy được không rét mà run!



Những nhân viên đứng bên cạnh rùng mình, cậu chủ lúc này đáng sợ hơn bao giờ hết, vô cảm và quyết đoán, anh đang trong cơn giận tột độ, vì vậy không còn giữ được lý trí và bình tĩnh ngày thường!



“Dạ, em lập tức cho người đi bố trí và xử lý.” Người nhân viên liền nhỏ giọng nói.



Lê Thần Vũ gật gật đầu, sau đó lại nói thêm: “Tìm người chuyên nghiệp chút, nhất định phải làm cho giống như tai nạn ngoài ý muốn, nếu bị ông chủ điều tra ra, tất cả các anh đều đừng hòng thoát thân.” Lê Thần Vũ lạnh lùng quay đầu, anh nhìn lướt qua người nhân viên đó, khiến cho anh ta chợt rùng mình trong lòng, nỗi hoảng sợ mãnh liệt dâng lên trong lòng.



“Dạ.” Người nhân viên đó đáp lại rồi vội vàng lui ra.



“Trần Xuân Độ, Yên Kinh là địa bàn của tôi… Tôi đã có gia tộc hỗ trợ, anh và người phụ nữ xấu xa Lê Kim Huyên đó, sẽ không ai thoát được tôi đâu…” Lê Thần Vũ nhìn về hướng sàn đấu ở nơi xa, ánh mắt sâu thẳm, anh khoanh tay đứng đó, thần thái vô cùng lạnh lùng.



Không chỉ có như vậy, lúc này tại một góc khu VIP, một bóng dáng xuất hiện, người đó sau khi chứng kiến theo dõi suốt những gì diễn ra, thần sắc cực kỳ nghiêm túc và lạnh lùng.



Người đó đứng dậy, nhanh chóng đi đến góc còn lại của khu VIP, nhỏ tiếng nói với một người đang được mấy người vệ sỹ áo đen bảo vệ nghiêm ngặt: “Vẫn chưa hành động sao, tôi và anh đều đã xác nhận rồi, người đó chính là Long Vương!”



Bóng dáng đó không ai khác, chính là Hộ, chủ nhân thủ đô kinh tế của nước C!



Còn người vẫn đang lặng lẻ ngồi quan sát tại khán phòng lúc này chậm rãi đứng dậy, khi anh ta ngẩng đầu lên, một gương mặt không thua kém gương mặt anh tuấn của Hộ, đủ để đốn ngã tim hàng nghìn hàng vạn cô gái, anh ta cũng sở hữu khí chất tương tự như Hộ, còn địa vị của anh ta, ở thành phố này, càng vượt quá sức tưởng tượng.



“Kinh, người của anh, đã bố trí xong chưa?” Hộ lạnh lùng lên tiếng.



“Đương nhiên, đại quân đã tập kết ở ngoại thành từ sớm, chỉ cần tôi ra lệnh, lập tức có thể hành động truy giết từ ngoài vào, giết chết anh ta.” Kinh thản nhiên lên tiếng.



“Vậy sao còn không nhanh chóng hành động?” Hộ lạnh lùng lên tiếng.