Chàng Rể Phế Vật

Chương 591: Mua Lại Lê Thị






Nghe Richard nói vậy, Lê Kim Huyên cau chặt mày hơn: “Anh Richard, tôi không biết anh đang nói gì.”
“Lần này tôi đến theo lệnh của gia tộc, tôi tới để thảo luận với cô chuyện mua lại tập đoàn Lê thị.” Richard cực kỳ kiêu ngạo.
“Mua lại?” Lê Kim Huyên cau mày: “Tập đoàn Lê thị chúng tôi chưa bao giờ có ý định bán, mời anh Richard về cho.”
Richard cởi mũ xuống, đứng dậy chậm rãi đi về phía Lê Kim Huyên, nói từng chữ một: “Lê Kim Huyên, đây không phải điều cô có thể từ chối, gia tộc Richard chúng tôi muốn làm gì chưa ai có thể ngăn cản… Các cô được mua lại là may mắn của các cô.”
Vẻ mặt Lê Kim Huyên chợt lạnh, trên khuôn mặt xinh đệp hiện lên một tia lạnh lẽo: “Richard, tôi không liên quan gì đến gia tộc các anh, đây là nước C, xin tự trọng!”
Ánh mắt Lê Kim Huyên cực kỳ lạnh lùng: “Anh Richard, tôi không muốn nói đến chuyện hôm nay nữa, mời anh về cho.”
Nghe câu này của Lê Kim Huyên, Richard sững sờ, đôi mắt xanh thẳm đang nhìn cô hiện lên tia lạnh lùng.
“Lê Kim Huyên, cô đang từ chối thương lượng với gia tộc Richard chúng tôi sao?” Giọng Richard rất lạnh, mang theo sự đe doạ đáng sợ.

“Từ chối? Hờ, nếu anh nghĩ là vậy thì cứ cho là vậy đi.” Lê Kim Huyên khoanh tay trước ngực, khí chất của nữ thần tổng giám đốc phóng ra, lúc này cô đã bất giác học theo giọng điệu của Trần Xuân Độ, ngay cả cô cũng không thể giải thích được tại sao mình lại học theo giọng điệu tên đó!
Rõ ràng nữ thần tổng giám đốc không hề sợ gia tộc tên là Richard này! Cô không biết gia tộc Richard, mà dù biết thì cô cũng không sợ.
Ánh mắt Richard trở nên lạnh lẽo, khuôn mặt hắn ta cũng mang theo cơn giận rõ ràng, cây gậy trong tay lại được gõ mạnh xuống đất.
“Rắc” một tiếng, cây gậy chống làm nứt sàn bê tông dưới tấm ván gỗ, nhìn cảnh này thôi cũng thấy đáng sợ rồi, phải lực mạnh thế nào mới có thể làm ra cảnh tượng kinh hoàng thế này chứ?
“Lê Kim Huyên, cô chắc chắn muốn từ chối thương lượng?” Giọng Richard cực kỳ lạnh lùng: “Hậu quả của việc chống lại gia tộc Richard chỉ có một!”
Mặt Lê Kim Huyên lạnh như sương băng, dường như cô không hề sợ lời uy hiếp của tên Richard này.
“Anh Richard, tôi vẫn đang bận, mời anh về cho.” Lê Kim Huyên hướng ra cửa phòng làm tư thế mời, ra hiệu cho hắn tự rời đi.
Mắt Richard loé lên liên tục rồi trở nên cực kỳ lạnh lẽo, phong độ lịch lãm của hắn gần như bị cơn giận lấn át.
Lê Kim Huyên ngồi xuống, bắt đầu làm việc, hoàn toàn không để ý đến Richard.
Thư ký nhẹ nhàng cúi đầu, cung kính nói: “Xin lỗi anh Richard, sếp Lê của chúng tôi đang bận, mời anh.”
Thấy mình bị phớt lờ, còn bị “mời ra khỏi văn phòng”, lửa giận trong lòng Richard đã hoàn toàn bùng lên.
“Làm gì có cái lý này? Các cô dám đối xử với gia tộc Richard chúng tôi như vậy là tự tìm chết đấy.” Richard đột nhiên đứng lên, dùng gậy chỉ vào Lê Kim Huyên và thư ký, ánh mắt hờ hững kiêu ngạo, mang theo sự đe doạ.
Lê Kim Huyên lạnh giọng bảo: “Anh Richard, xin anh chú ý, đây là nước C, là nơi được luật pháp bảo vệ”.

Lê Kim Huyên lên tiếng nhắc nhở, cô đang cảnh cáo nước C không phải là nơi người phương Tây các anh có thể tuỳ tiện càn rỡ.
Richard chợt nở nụ cười lạnh, nụ cười khiến người khác cảm thấy kỳ lạ.
“Nước C? Ha ha, gia tộc Richard luôn là chủ nghĩa bá quyền trên thế giới, trên thế giới này chưa có luật pháp của quốc gia nào có thể hạn chế chúng tôi.


Hôm nay… Lê Kim Huyên cô nhất định phải cho tôi một câu trả lời chính xác.” Cây gậy chống trong tay Richard lại gõ xuống, sàn nhã “rắc” một tiếng rồi nứt ra.
Sau tiếng nứt này, cửa văn phòng tổng giám đốc “cạch’ một tiếng bị khoá lại từ bên ngoài, đám tuỳ tùng mặc vest đen đang gác cửa đã khoá trái cửa lại.

Lúc này, trong văn phòng bên cạnh, Trần Xuân Độ nhàn nhã thoải mái nằm trên ghế ông chủ, cầm tách trà trong tay nhấp một ngụm, vắt chân lên nhau, híp mắt trông rất dễ chịu.
Hôm qua sau khi từ Yên Kinh về thành phố T, đi máy bay cả đêm, trời tờ mờ sáng mới xuống máy bay, Lê Kim Huyên đã lập tức chạy thẳng đến công ty.
Thậm chí Lê Kim Huyên còn không đi thăm ba mẹ, cô nói rằng đã rời trụ sở thành phố T quá lâu, cô có rất nhiều việc phải làm.
“Vẫn là ở đây thoải mái hơn.” Trần Xuân Độ ngồi trong phòng làm việc của mình, đặt điện thoại xuống, anh vừa nấu cháo điện thoại với Tô Hiểu Vân xong, tinh thần anh rất thoải mái.
Chỉ là… cảm giác đau nhói nơi lồng ngực khiến anh thỉnh thoảng cúi đầu, chìm vào suy nghĩ, ánh mắt thâm thúy.
Đúng là cuối cùng Vân Lăng Tiêu đã khiến anh bị thương, không phải do anh bất cẩn mà là cú đâm từ phía sau ấy của Vân Lăng Tiêu vô cùng kỳ dị, đến mức anh hoàn toàn không phát hiện, dường như đã được che giấu hơi thở và tiếng động dù là rất nhỏ nên mới khiến anh trúng một dao như vậy.
Mà khi Trần Xuân Độ quay lại thì Vân Lăng Tiêu đã đột ngột biến mất.
Chiêu này với Trần Xuân Độ mà nói cực kỳ quen thuộc.
Ký ức gợi lên trong đầu anh khi ấy, khiến trong mắt anh có vài phần cảnh giác.
Bỗng nhiên Trần Xuân Độ loáng thoáng nghe thấy có tiếng huyên náo trong văn phòng tổng giám đốc bên cạnh.
Trần Xuân Độ lấy một điếu thuốc ra, châm lửa rồi chậm rãi rít một hơi, anh đặt tách trà xuống, đứng dậy ra khỏi văn phòng, đi về phía phòng tổng giám đốc.
Khi nhìn thấy đoàn tuỳ tùng mặc vest đen canh gác cửa văn phòng, lông mày anh hơi nhướng lên, khoé miệng cũng cong lên.
Nhìn thấy cảnh này, mặt Lê Kim Huyên lạnh như băng.
“Anh Richard, anh có ý gì?”
Richard bật cười, nụ cười cực kỳ bá đạo, hắn cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, tự lẩm bẩm: “Mình phải lịch lãm một chút, lịch lãm một chút…”

Thấy Richard tự nói một mình, mặt thư ký tái nhợt, mang theo chút ngạc nhiên.

Cô đã bị người đàn ông ngoại quốc này doạ sợ.

Cách nói chuyện của Richard quá đáng sợ, quái đản như một kẻ mất trí.
Lúc này, trong văn phòng bên cạnh.
Trần Xuân Độ đang dựa vào ghế văn phòng ngủ say tít… Trận chiến với Vân Lăng Tiêu hôm qua khiến anh hao tổn rất nhiều thể lực, hơn nữa anh còn bị nội thương nhẹ.

Hôm nay anh cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Nhưng đang nhắm mắt ngủ ngon bỗng nhiên anh nghe thấy có tiếng nền bê tông nứt, anh đột nhiên mở mắt!
Âm thanh đó rất khẽ nhưng rất rõ ràng, còn vọng ra từ văn phòng tổng giám đốc bên cạnh.
Sau khi Trần Xuân Độ ra khỏi văn phòng một lần nữa, đang định vào văn phòng tổng giám đốc thì đột nhiên bị chặn lại.
“Các anh là ai?” Trần Xuân Độ nhìn những người nước ngoài này đầy ẩn ý..