Đạo thân ảnh kia không chút do dự móc ra đoản kiếm và mp5 ném xuống đất.
Anh ta giơ hai tay lên, kéo mặt nạ bảo hộ xuống, sắc mặt hoảng hốt tái nhợt.
"Là anh?" Hai tên sát thủ liếc mắt liền nhận ra.
Người này còn có thể là ai, chính là một thành viên trong tiểu đội ra ngoài chấp hành nhiệm vụ tối nay.
"Tôi muốn lập tức bẩm báo với minh chủ, đại sự hỏng rồi!" Giọng nói của đạo thân ảnh kia run rẩy, anh ta la lớn, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi vô tận!
"Đội trưởng của các người đâu, chỉ có đội trưởng mới có tư cách đi gặp minh chủ." Hai tên thủ vệ nói.
"Đội trưởng, đội trưởng đã chết!" Sắc mặt đạo thân ảnh kia càng thêm khó coi, giống như đang e ngại cái gì đó.
"Đã chết?" Hai vị thủ vệ thất kinh, mỗi một đội trưởng của một tiểu đội đều có tiềm lực trở thành nhân vật cấp bậc trưởng lão, vậy mà kết quả lại là đã chết.
"Vào đi, minh chủ vẫn luôn chờ các ngươi."
"Tôi...!tôi không thể động đậy." Đạo thân ảnh kia run lẩy bẩy.
Trong khoảnh khắc nói lời từ chối, anh ta cúi đầu nhìn đôi chân bởi vì sợ hãi mà không thể nhúc nhích của chính mình.
Hai tên thủ vệ đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cảm thấy vô cùng kỳ quái, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến tên sát thủ này lại sợ đến mức ngay cả chân mình cũng không thể khống chế?
Nhưng bọn họ rõ ràng, đây tuyệt đối là tin cơ mật mà những người như bọn họ không có tư cách được biết.
Hai người không dám chậm trễ chút nào, vội vàng tiến lên đỡ lấy tên sát thủ, đưa anh ta đi vào hộp đêm.
Dưới lòng đất của hộp đêm Tinh Ngu có một nơi bí mật, trên mặt đất thì hộp đêm hoàn toàn là một nơi ăn chơi, mà ở bên dưới, mỗi một nhân viên đi qua đi lại đều là sát thủ.
Hai thủ vệ đỡ tên sát thủ thất tha thất thểu đi tới trước một mặt tường, ấn bức tranh bên cạnh xuống.
Đột nhiên, bức tường này tách ra để lộ một lối đi rất sâu.
Cuối lối đi thông đến một gian mật thất, ba người tiến vào thì nhìn thấy trên chiếc ghế salon da tê giác có một người đang ngồi.
Thấy bóng lưng người kia, trái tim hai tên thủ vệ đều nhanh chóng bị nhấc lên đến tận cuống họng.
Người nọ không phải ai khác, từ trên người anh ta tản mát ra khí tràng và áp lực đáng sợ, hầu như trong nháy mắt bọn thủ vệ đã nhận ra được.
Đây, chính là minh chủ.
"Tham kiến minh chủ.
Minh chủ, tiểu đội vừa phái ra ngoài toàn quân bị diệt, chỉ còn lại một mình anh ta." Hai vị thủ vệ cung kính, giọng nói không dám có chút bất kính nào khi ở trước mặt minh chủ.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy minh chủ bao giờ, lần mà bọn họ cách minh chủ gần nhất chính là hiện tại.
Khí tràng và áp lực tản ra từ trên người minh chủ khiến hô hấp của bọn họ như muốn nghẹn lại, cổ khí tràng vô hình này quá mức đáng sợ.
Hồi lâu sau mới có một đạo âm thanh truyền ra từ bóng lưng kia: "Đã biết, để cậu ta lại, các người đi đi."
"Rõ." Hai người này lập tức lui ra ngoài.
Trong toàn bộ quá trình, ngay cả thở mạnh bọn họ cũng không dám.
Mà hai chân của vị sát thủ kia lại giống như nhũn ra.
Anh ta nhìn về phía bóng lưng đó, không chỉ giọng nói run rẩy mà ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Bỗng nhiên, minh chủ từ trên ghế salon chậm rãi đứng dậy, tên sát thủ lập tức nín thở, thở mạnh cũng không dám!
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Minh chủ chậm rãi mở miệng, giọng nói băng lãnh thâm thúy khiến người khác vốn không thể nào đoán được suy nghĩ thực sự của anh ta.
Tên sát thủ run rẩy nói: "Đội trưởng dẫn theo chúng tôi đi đến địa điểm phục kích Long Vương và người phụ nữ của anh ta, nhưng trong lúc nhất thời lại không tìm được Long Vương...!Sau đó anh ta mới chạy đến, chúng tôi vốn không phải là đối thủ của anh ta, đội trưởng cũng đã chết...!Tôi mạng lớn, từ đằng xa đã nhìn thấy… tất cả." Mỗi câu mỗi chữ mà tên sát thủ nói ra đều ẩn chứa nỗi sợ hãi từ sâu trong nội tâm!
Nghe sát thủ nói xong, lần thứ hai mật thất rơi vào bầu không khí tĩnh mịch hắc ám.
Minh chủ của Ma Minh rơi vào suy tư, sau một hồi yên lặng thì anh ta mở miệng nói: "Tôi biết rồi, đây không phải vấn đề của cậu."
Sau khi tên sát thủ nghe minh chủ nói lời này, bỗng nhiên anh ta thở phào một hơi, nội tâm cực kỳ mừng rỡ, vội vã xin cáo lui: "Minh chủ, vậy tôi về trước chữa trị."
Nói xong, tên sát thủ lập tức xoay người đi ra phía cửa của mật thất.
Nhưng anh ta còn chưa đi được mấy bước thì đột nhiên, trong mắt minh chủ bỗng loé lên máu tanh và lạnh lẽo!
Ngay sau đó, thân hình minh chủ chợt nhoáng lên.
Một giây kế tiếp, thân ảnh quỷ mị lặng yên không tiếng động xuất hiện ở phía sau tên sát thủ!
"Xoẹt!"
Âm thanh thanh thúy khi lợi kiếm ra khỏi vỏ vang lên, bước chân tên sát thủ chợt khựng lại, hai mắt anh ta đột nhiên trừng lớn!
Sát thủ chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy ở lồng ngực của mình rõ ràng là đang bị xuyên thấu, xuất hiện một cái lỗ máu, thậm chí anh ta còn nhìn thấy một mũi kiếm loang lổ vết máu.
"Minh chủ..." Sát thủ thống khổ chật vật mở miệng, tất nhiên anh ta không muốn tin tưởng, người động thủ lại là minh chủ!
Phía sau sát thủ, minh chủ cầm kiếm với sắc mặt băng lãnh, hờ hững chậm rãi mở miệng: "Tuy rằng hết thảy những chuyện này đều không phải vấn đề của cậu, nhưng cậu lâm trận bỏ chạy thì đã vi phạm nguyên tắc của Ma Minh, tội đáng chết."
"Xoạt!"
Thời điểm minh chủ rút trường kiếm ra khỏi cơ thể sát thủ, thân thể vẫn còn độ ấm của anh ta mới ngã xuống, máu tươi bắn ra, rất nhanh đã lan tràn khắp mặt đất.
Minh chủ cúi đầu, lạnh lùng nhìn tên sát thủ, chậm rãi mở miệng nói: "Thu dọn nơi này sạch sẽ."
"Rõ." Hai tên thuộc hạ cung kính đáp lời minh chủ, minh chủ ra khỏi mật thất, thu hồi khí tức thâm thúy không còn sót lại chút gì, bị một cổ khí tràng khủng bố thay thế!
"Nhĩ Đông Trần, thời điểm anh dương danh Yên Kinh tôi đã muốn gặp anh một lần.
Cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội này, nhờ đó tôi cũng biết được một chút về anh, rốt cuộc là anh có bao nhiêu phần thực lực như trong truyền thuyết." Đôi mắt minh chủ lộ ra tinh mang, khóe miệng cong lên tạo thành một đội cong quỷ dị lạnh lẽo.
...
Yên Kinh, phòng tổng thống trên tầng cao nhất của bệnh viện tư nhân.
Kinh ngồi trên giường bệnh xem phần tài liệu dày cộm đặt trên đầu gối, sắc mặt bình tĩnh thâm thúy, người thường vốn không thể nhìn ra cảm xúc của anh ta.
Hộ ở bên cạnh nhìn Kinh, nói với vẻ đầy ẩn ý: "Không hổ là người đứng đầu nước C, cho dù đang tĩnh dưỡng cũng không quên công việc.
Nhân dân Yên Kinh đều nên cảm kích anh mới đúng."
Sắc mặt Kinh bất biến, anh ta thản nhiên nói: "Đây là chức trách của tôi."
Đột nhiên cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một tên thuộc hạ hoảng hốt đi đến.
"Đại nhân, không xong rồi, đã xảy ra chuyện."
"Làm sao vậy?" Kinh ngẩng đầu nhìn tên thuộc hạ.
"Ma Minh thất bại." Tên thuộc hạ nói: "Vừa nãy Ma Minh truyền đến tin tức, toàn bộ tiểu đội đã bị tiêu diệt."
Tin tức này truyền vào trong tai Kinh, nhưng cũng không khiến sắc mặt Kinh có chút biến hóa nào, chỉ là bút trong tay hơi dừng lại một chút, sau đó anh ta tiếp tục phê chuẩn tài liệu, lãnh đạm trả lời: "Tôi đã biết."
"Với lại...!với lại..." Đột nhiên tên thuộc hạ kia bắt đầu ấp úng.
"Hả? Với lại?" Kinh hơi sững sờ, anh ta có chút ngoài ý muốn, không biết còn có chuyện gì mà lại khiến tên thuộc hạ này do dự như thế.
"Với lại chuyện gì, nói đi." Kinh mở miệng nói, trên mặt anh ta hiện vẻ ngạo nghễ.
Ở địa bàn của Kinh, anh ta cũng không cần phải e dè..