Chàng Rể Phế Vật

Chương 545-555




Chương 545



“Tôi không nhìn lầm đấy chứ, anh ta tới đây làm gì, định trộm đá thô dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người à?”



“Anh ta còn che mặt nữa, chắc chắn anh ta đang làm chuyện mờ ám.”



Dưới những lời bàn tán của vô số khán giả, Trần Xuân Độ từ tốn đi vào sân thi đấu.



Đúng lúc này, một nhân viên công tác ngăn cản Trần Xuân Độ: “Xin lỗi, đây là khu vực thi đấu, người không dự thi không được phép tiến vào.”



Trần Xuân Độ quay đầu, nhìn nhân viên công tác đó, đôi mắt bình tĩnh thâm thúy nhìn chằm chằm anh ta, không ngờ lại khiến anh ta hơi run rẩy.



“Cậu tránh ra, tôi là giám khảo đặc biệt do Tất Viễn mời tới.” Trần Xuân Độ lạnh nhạt đáp.



“Giám khảo đặc biệt?” Nhân viên công tác đó nhíu mày, rõ ràng chưa nhận được thông tin về giám khảo mặc đồ đen lén la lén lút này.



“Tất Viễn là tên cậu có thể tùy ý gọi à?” Đúng lúc này, lại có người từ xa sải bước đi tới.



Nhân viên công tác nhìn thấy người đi tới thì sắc mặt nhất thời trở nên cung kính.



“Tổ trưởng Trương.” Nhân viên công tác đó gọi.



Tổ trưởng Trương gật đầu, rồi nhìn Trần Xuân Độ, kiêu ngạo hỏi: “Anh là ai?”



Trần Xuân Độ liếc nhìn anh ta rồi lặp lại câu trả lời: “Tôi là giám khảo đặc biệt được bổ sung tạm thời.”



“Giám khảo đặc biệt?” Tổ trưởng Trương nghiêm mặt, rồi giọng nói mang theo sự chế giễu: “Tôi đã tham gia đại hội đổ thạch bốn lần rồi, lần nào cũng đảm nhiệm chức tổ trưởng bảo vệ và duy trì trật tự tại hiện trường, nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy từ giám khảo đặc biệt này…”



Tổ trưởng nhìn Trần Xuân Độ, lạnh nhạt nói: “Tên lừa đảo, anh nói đi, anh tới từ đâu?”



“Tôi không phải tên lừa đảo.” Đối mặt với lời chất vấn của tổ trưởng, Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh lạ thường.



“Anh còn dám ngụy biện, thời đại này lừa đảo cũng dám lừa gạt trước mặt tôi.” Tổ trưởng Trương hừ lạnh, lạnh lùng ra lệnh: “Các cậu dẫn anh ta đi cho tôi!”



“Đi thôi.” Mấy nhân viên công tác bên cạnh đồng loạt xông lên, đè bả vai Trần Xuân Độ xuống, định khống chế, cưỡng ép dẫn đi.



“Mấy người đòi dẫn tôi đi?” Mắt Trần Xuân Độ bình tĩnh dửng dưng, không hề dao động, chỉ thoáng qua một tia khinh bỉ nhàn nhạt.



“Sao các cậu vẫn chưa ra tay?” Tổ trưởng nhìn mấy nhân viên công tác khác, mất kiên nhẫn quát.



“Tổ trưởng, chúng tôi… cũng hết cách rồi.” Mấy nhân viên đó đỏ mặt, bọn họ đều dùng hai tay đè Trần Xuân Độ xuống, ai cũng dốc hết sức lực, nhưng hai chân anh như mọc rễ dưới đất, không hề nhúc nhích.



Trần Xuân Độ đứng đó, hoàn toàn không nhìn ra điều khác thường, ngược lại trong lòng mấy nhân viên công tác kia lại bắt đầu run rẩy… Bọn họ sợ hãi nhận ra, dù bọn họ dùng bao nhiêu sức cũng không thể di chuyển Trần Xuân Độ nửa cm.



“Một lũ vô tích sự!” Tổ trưởng Trương giận dữ, rồi sải bước đi tới, bỗng vươn tay túm cổ áo Trần Xuân Độ.



Tổ trưởng Trương vốn cho rằng Trần Xuân Độ sẽ bị kéo đi, ai dè một giây sau, anh ta nhất thời biến sắc.



Trần Xuân Độ cứ đứng đó, không hề nhúc nhích, dù tổ trưởng Trương dùng sức thế nào, cũng chẳng thể làm gì được.



Mắt tổ trưởng Trương thu nhỏ lại, anh ta chưa từng gặp phải tình huống kỳ lạ như này.



Mấy người cùng dùng sức cũng không thể làm Trần Xuân Độ nhúc nhích, rốt cuộc tên này nặng đến cỡ nào, có còn là người nữa không?



Tổ trưởng Trương giận dữ lườm Trần Xuân Độ, lạnh lùng quát: “Anh không nhúc nhích thì tôi sẽ có cách khiến anh nhúc nhích.”



Rồi tổ trưởng Trương quay đầu quát người phía sau: “Cậu đi gọi mấy người khác ở trong sân tới đây, anh ta quấy rối trật tự thi đấu, chúng ta phải giao anh ta cho cục cảnh sát.”



Tổ trưởng Trương vừa dứt lời, Trần Xuân Độ bỗng di chuyển.



Không ai nhìn thấy hành động của Trần Xuân Độ, mọi người chỉ nhìn thấy cả người anh vút qua, rồi tổ trưởng Trương bay ngược ra ngoài.



“Rầm!” Cả người tổ trưởng Trương rơi xuống cách đó mười mấy mét, lúc anh ta bò dậy, sắc mặt tái mét, nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt giận dữ không hề giấu diếm.



“Các cậu mau đè anh ta xuống!” Tổ trưởng Trương chỉ tay vào Trần Xuân Độ quát.



Mấy nhân viên công tác ở bên cạnh xông lên, Trần Xuân Độ khẽ cười, bỗng giậm mạnh xuống đất.



“Rầm!”



Mấy người đang nhào tới đó đều bị Trần Xuân Độ lần lượt đánh bay.



“Anh muốn chết!”



Tổ trưởng Trương vừa mắng xong, thì bộ đàm vang lên một giọng nói, làm anh ta ngừng bước.
Chương 546



“Cậu mau ngừng tay lại, hội trưởng Tất đích thân ra lệnh, để thanh niên này làm giám khảo, cũng nhận được sự đồng ý của mấy vị phó hội trưởng chúng tôi rồi, thế mà cậu còn đuổi cậu ta đi?”



Hả?



Không khí nhất thời tĩnh lặng, tổ trưởng Trương bỗng biến sắc, cúi đầu nhìn bộ đàm, giọng nói đó lại vang lên: “Tôi đang ở phòng giám sát, cậu mau xin lỗi thanh niên đó, rồi cút tới đây gặp tôi ngay!”



Sắc mặt tổ trưởng Trương nhất thời trở nên vô cùng tái nhợt, anh ta ngẩng đầu nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt vẫn còn vẻ không dám tin, không ngờ người áo đen trước mặt lại là giám khảo.



Tim anh ta đập mạnh, như tấm gương sáng, biết rõ mình sắp xong đời rồi.



Không ngờ mình lại đắc tội với giám khảo, mà giám khảo Chung Cực Tam Đao đều là nhân vật vừa có quyền vừa có thế.



Mấy nhân viên công tác bên cạnh càng trốn xa được bao nhiêu hay bấy nhiêu, bọn họ đều nghe thấy giọng nói mới vang lên trong bộ đàm, giờ ai cũng nhìn tổ trưởng Trương bằng ánh mắt ngơ ngác.



Trần Xuân Độ vẫn đứng đó, tổ trưởng Trương từ tốn đi tới chỗ anh, trong lòng đau khổ, rồi đứng trước mặt Trần Xuân Độ cung kính khẽ nói: “Xin lỗi anh, đây là sai sót của tôi, thành thật xin lỗi anh, mong anh tha thứ cho hành động lỗ mãng của tôi.”



Tổ trưởng Trương đứng trước mặt Trần Xuân Độ, cúi thấp đầu, Trần Xuân Độ bỗng di chuyển, nhưng lại phớt lờ anh ta, đi thẳng vào sân thi đấu.



Tổ trưởng Trương tức giận, đây hoàn toàn là hành động mỉa mai, Trần Xuân Độ dứt khoát phớt lờ anh, xem anh thành không khí, hàm ý quá rõ ràng, anh hoàn toàn không lọt vào mắt anh ta, cũng không có tư cách chọc anh ta giận.



*** Sau khi Trần Xuân Độ tiến vào sân thi đấu, tiếng bàn tán mang theo nỗi nghi ngờ trên khán đài mới nhỏ lại.



“Thật thú vị…” Trên khán đài, Lê Thần Vũ lặng lẽ quan sát mọi chuyện bỗng nhếch miệng, nở nụ cười sâu xa.



“Cậu có biết người áo đen đó là ai không? Bản lĩnh anh ta mới thể hiện hơi đáng gờm đấy.” Trong một góc trên khán đài, Hộ bỗng quay đầu nói với thuộc hạ ở bên cạnh.



“Tôi cũng không biết rõ, hình như là tuyển thủ dự thi được bổ sung tạm thời, trước đây trong đại hội đổ thạch cũng xuất hiện một số tuyển thủ đặc biệt, nhưng không có ai ăn mặc giống anh ta.” Thuộc hạ đáp.



“Người giả thần giả quỷ như anh ta luôn có khả năng đi tiếp.” Hộ lạnh nhạt nói, rồi nhìn Trần Xuân Độ, rõ ràng đã nảy sinh hứng thú với anh.



Sau khi tiến vào sân thi đấu, Trần Xuân Độ tới trước bàn ban giám khảo, rồi ngồi xuống ngay.



Bốn vị giám khảo ngồi bên cạnh liếc nhìn, rồi quan sát áo choàng đen trên người Trần Xuân Độ, ánh mắt nhất thời hơi khinh bỉ.



“Các cậu bắt đầu đi.” Trần Xuân Độ nói với nhân viên công tác ở bên cạnh.



“Ranh con, cậu nói bắt đầu là bắt đầu à?” Một ông lão khá lớn tuổi ở trong đó bất mãn nói.



Trần Xuân Độ liếc nhìn mấy người đó: “Giờ cuộc thi vẫn chưa bắt đầu, chẳng phải là đang đợi tôi à?”



Một ông lão khác hừ lạnh: “Quả thật đang đợi cậu, nhưng cậu vừa ngồi xuống đã hô bắt đầu, chẳng phải quá tự cho mình là đúng à, mấy người chúng tôi còn chưa nói gì, cậu đã dứt khoát ra lệnh?”



Trần Xuân Độ chẳng muốn tranh cãi với mấy người này, chỉ gật đầu nói: “Vậy thì tùy các ông.”



Ông lão đó thấy Trần Xuân Độ nhận thua thì đắc ý hừ lạnh, không truy cứu nữa.



“Cậu bảo MC lên sân khấu bắt đầu cuộc thi đi.” Ông lão quay đầu, căn dặn một nhân viên công tác.



Nhân viên công tác đó xoay người rời đi, chẳng mấy chốc, MC lại cầm micro bước lên sân khấu xuất hiện trong tầm mắt mọi người.



“Các vị khán giả, tôi mới nhận được thông báo, Chung Cực Tam Đao mùa này hơi thay đổi so với mùa trước, lần này sẽ có thêm một giám khảo đặc biệt, đó là người từng xuất hiện thoáng qua, có một lần hóa thành hắc mã tàn sát trong Chung Cực Tam Đao, nhất thời nổi như cồn… Sau đó trên giang hồ không còn tin đồn về anh ấy nữa, hôm nay anh ấy lại xuất hiện ở đây, nhưng lần này anh ấy không còn là tuyển thủ dự thi nữa, mà là lấy thân phận giám khảo.”



MC bỗng nhìn về phía Trần Xuân Độ, ánh mắt hiện lên vẻ cung kính cuồng nhiệt: “So với Song Tử Thần, Đổ Hiệp, thậm chí anh ấy còn chẳng có tên, thật sự quá thần bí, không ai biết anh ấy là ai, nhưng chúng tôi rất vinh hạnh khi có thể mời được anh ấy.”



MC vừa dứt lời, khán đài không hề có phản ứng kích động mãnh liệt như mấy vị giám khảo xuất hiện lúc trước, mà chỉ có tiếng khịt mũi xem thường.



Bởi vì so với mấy vị giám khảo tiếng tăm lừng lẫy khác, quả thật Trần Xuân Độ quá im hơi lặng tiếng, dẫn đến đa số mọi người đều không nhớ ra rốt cuộc anh là ai.



Dù MC đã đề cập đến danh tiếng và độ hot có thể sánh ngang với Song Tử Thần, nhưng khó có thể làm cho mấy người này có nhiều ấn tượng với Trần Xuân Độ.



Dù gì năm đó Trần Xuân Độ chỉ xuất hiện thoáng qua, khác hẳn với Song Tử Thần, lần lượt khiêu chiến với người nổi tiếng trong giới đổ thạch, như vậy mới làm mọi người nhớ rõ.



Trần Xuân Độ chỉ một lần hóa thành hắc mã tàn sát trong Chung Cực Tam Đao, làm giới đổ thạch lúc đó chấn động.
Chương 547



Trên khán đài vô số người nhìn nhau, hiếm ai có thể hiểu rõ hàm ý trong câu nói lúc nãy của MC.



Chứng kiến cảnh tượng này, mặt Trần Xuân Độ đen như đít nồi, trong lòng vô cùng lúng túng, gần như muốn phát điên.



Giờ anh hận không thể bắt Tất Viễn tới đây, hung hăng đánh một trận, anh chỉ muốn tới đây làm giám khảo, chứ không bảo ông ta phô trương thanh thế của mình.



Trần Xuân Độ nhất thời hạ quyết tâm, đợi đại hội đổ thạch kết thúc, chắc chắn anh sẽ không bỏ qua cho Tất Viễn.



“Hừ, tôi nói rồi mà, bắt chúng ta đợi lâu như vậy, hóa ra chỉ là giám khảo đi cửa sau không ai biết đến.” Sắc mặt ông lão lúc trước càng đắc ý hống hách, nhìn Trần Xuân Độ mỉa mai cười nhạo: “Tất Viễn cho cậu đi cửa sau như vậy, mà không nói cho cậu biết tại sao mấy lão già chúng tôi có thể ngồi vào vị trí này, chúng tôi không nói mình đứng đầu giới đổ thạch, nhưng cũng là người có quyền uy, còn cậu? Cậu đã đút cho Tất Viễn và mấy vị phó hội trưởng kia bao nhiêu tiền, để họ thêm chỗ ngồi cho cậu?”



Lời nói của ông lão cực kỳ khó nghe, khiến ánh mắt Trần Xuân Độ hơi lạnh lẽo.



Nhưng Trần Xuân Độ nhanh chóng dời mắt, nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên trên khán đài, nắm đấm đang siết chặt cũng dần thả lỏng, sắc mặt lại trở nên bình tĩnh.



Mấy giám khảo chuyên gia kia thấy Trần Xuân Độ không đáp lại thì cười khẩy chế giễu, chẳng thèm để tâm đến anh nữa, dứt khoát nhìn MC trên sân thi đấu, rồi ra dấu tay.



MC ngầm hiểu, vội cầm micro nói: “Vậy thì mời tuyển thủ dự thi của chúng ta lên sân khấu.”



Từng bóng người lần lượt tiến vào khu thi đấu, Lê Kim Huyên nhanh chóng tìm ra bóng dáng Trương Bảo Thành ở trong đó, cô lặng lẽ siết chặt nắm đấm, thầm cổ vũ cho ông.



Mười mấy người tiến vào sân bãi rộng một nghìn mét vuông, mỗi người cách nhau cả trăm mét, hoàn toàn phòng ngừa hiện tượng gian lận, cũng để khán giả trên khán đài có thể nhìn thấy hành động của họ từ mọi góc độ.



Kiểu phô trương sắp xếp đơn giản như văn hóa đổ thạch này đã tiếp nối truyền thống hơn nghìn năm rồi, đến giờ được đại hội đổ thạch kế thừa một cách nguyên vẹn.



Trên khán đài Tô Loan Loan bỗng nhíu mày, chỉ về một phía, rồi nói với Lê Kim Huyên: “Cô nhìn bên kia xem.”



Lê Kim Huyên nhìn về phía mà Lê Kim Huyên đang chỉ tay, chỉ thấy Ngọc Thành Vọng đang đứng trước mặt Trương Bảo Thành.



Lê Kim Huyên nhìn thấy cảnh tượng này thì tim nhất thời đập mạnh, bật thốt: “Thôi xong rồi.”



“Ừm.” Giờ cho dù là Tô Loan Loan cũng nhận ra điều khác thường.



Ở trung tâm sân thi đấu của Chung Cực Tam Đao, Trương Bảo Thành vốn đang đứng trước bàn của mình, thì một bóng người bỗng xuất hiện trước mặt ông, rồi giọng nói lạnh lẽo truyền vào tai ông: “Từ khi nào hội trưởng Trương lại trở thành đồng lõa của người khác?”



Trương Bảo Thành ngẩng đầu, thấy Ngọc Thành Vọng đang đứng trước mặt mình.



Tất nhiên Trương Bảo Thành nhận ra Ngọc Thành Vọng, nên chắp tay nói: “Gia chủ Ngọc, có lẽ giữa chúng ta đã có hiểu lầm gì rồi…”



Trương Bảo Thành chưa kịp nói hết, đã bị Ngọc Thành Vọng thô lỗ cắt ngang: “Hiểu lầm? Giữa chúng ta có thể có hiểu lầm gì?



Là hội trưởng Hiệp hội đổ thạch nước C, vậy mà ông lại ngấm ngầm nối giáo cho giặc.”



Ngọc Thành Vọng lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Bảo Thành: “Mấy người phải chịu trách nhiệm về cái chết của con trai tôi.”



Trương Bảo Thành hơi sửng sốt, rồi trầm giọng ngay: “Gia chủ Ngọc, đến giờ cái chết của Ngọc Vinh Hiên vẫn là điều bí ẩn, trước đó tôi đã liên lạc với cảnh sát Yên Kinh rồi, trước mắt vẫn chưa có tung tích liên quan đến hung thủ, ông đừng nghe lời dụ dỗ của người khác…”



Ngọc Thành Vọng cười thâm trầm: “Không có tung tích, con trai tôi chết thế nào, trong lòng người phụ nữ trên khán đài kia là người hiểu rõ nhất, cậu chủ nhà họ Lê đã nói hết cho tôi biết rồi, là tên tiểu bạch kiểm mà cô ta nuôi dưỡng đã giết con trai tôi, giờ ông còn giúp họ che giấu chân tướng sự thật.”



Trương Bảo Thành nhíu mày, rõ ràng Ngọc Thành Vọng đang cố chấp, khiến ông rất đau đầu.



“Gia chủ Ngọc, giữa Lê Thần Vũ và Lê Kim Huyên đang có ân oán, tôi nhất định sẽ giúp ông điều tra rõ về cái chết của con trai ông…”



Trương Bảo Thành chưa kịp nói hết, Ngọc Thành Vọng đã lạnh lùng ngắt lời: “Không cần đâu, có tôi ở đây rồi, mấy người đừng hòng giành được chức quán quân của Chung Cực Tam Đao.”



Dứt lời, Ngọc Thành Vọng liền hừ lạnh, rồi sắc mặt tái mét xoay người rời đi, để lại Trương Bảo Thành đang lúng túng nhìn theo bóng lưng ông, rồi thở dài bất đắc dĩ.



“Chắc chắn Ngọc Thành Vọng sẽ không buông tha Trương Bảo Thành.” Mặc dù Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan không biết hai người đã nói những gì, nhưng cô mới nhìn thấy thuộc hạ của Lê Thần Vũ gọi cho Ngọc Thành Vọng, dù là tên ngốc cũng biết chắc rằng bên trong có vấn đề.



“Hội trưởng Trương là hội trưởng Hiệp Hội đổ thạch, dày dặn kinh nghiệm, có lẽ ông ấy có thể ứng phó được.” Hình như Tô Loan Loan nhìn thấu nỗi lo của Lê Kim Huyên nên an ủi.



Lê Kim Huyên lo lắng gật đầu nói: “Mong là thế.”
Chương 548



Mặc dù sắc mặt cô đã đỡ hơn nhiều, nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ, độ khó của Chung Cực Tam Đao lần này vượt xa ngày trước, mỗi tuyển thủ dự thi đều là nhân vật nổi tiếng sớm có tầm ảnh hưởng trong giới đổ thạch, chắc chắn cạnh tranh lần này sẽ khốc liệt hơn mấy mùa trước gấp mấy lần.



Ngay cả thần thoại bất bại như Song Tử Thần cũng tới dự thi, huống chi là người khác.



Trương Bảo Thành thật sự có thể giành được chức quán quân trong cuộc thi khốc liệt như này ư?



Nghĩ đến đây, đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên hiện lên tia lo lắng.



Không chỉ có nhiều ông trùm tới dự thi, mà còn có Ngọc Thành Vọng đang ẩn chứa sự nguy hiểm, Lê Kim Huyên thật sự rất lo cho Trương Bảo Thành.



Xung quanh Trương Bảo Thành đều là nguy hiểm.



“Cuộc thi bắt đầu, một tiếng đếm ngược, trong vòng một tiếng, tuyển thủ dự thi có thể chọn bất kỳ phiến đá thô nào mà quan chức cung cấp, nhiều nhất là năm phiến, sau khi kết thúc, sẽ giao cho ban giám khảo ước định tổng giá trị, rồi đưa ra bảng xếp hạng, từ vị trí thứ 9 đổ đi sẽ tự động bị loại.” Đúng lúc này, tiếng chuông vang lên, sau khi MC nhấn mạnh quy tắc, từng chiếc xe đẩy lần lượt đẩy tới trước mặt mỗi tuyển thủ dự thi.



Xung quanh sân thi đấu treo những màn hình lớn, quan sát trực tiếp từng cử chỉ của tuyển thủ dự thi, để khán giả trên khán đài nhìn thấy rõ hơn.



Tầm mắt của Lê Kim Huyên khóa chặt Trương Bảo Thành, chưa từng dời đi.



“Một tiếng, dư thời gian thế?” Trên ghế ban giám khảo, Trần Xuân Độ sửng sốt nói.



Ông lão chế giễu Trần Xuân Độ lúc trước hừ lạnh, giọng điệu ẩn chứa sự kiêu ngạo đắc ý: “Đến lúc đó cậu sẽ biết Chung Cực Tam Đao không chỉ thử thách đổ thạch, mà còn có cả trái tim.”



Trần Xuân Độ khẽ nhíu mày, năm đó lúc anh tham dự đại hội đổ thạch, Chung Cực Tam Đao chỉ cho 10 phút ngắn ngủi.



Thế mà lần này lại kéo dài gấp sáu lần.



Rốt cuộc bọn họ định làm gì? Tim Trần Xuân Độ đập nhanh hơn, bỗng có dự cảm không lành.



Dù là Long Vương cũng không thể biết được mọi thứ, chẳng hạn như lúc này.



Dưới khăn che mặt màu đen, Trần Xuân Độ nhíu mày, liếc nhìn sân thi đấu ở trước mặt, tầm mắt dừng trên người Trương Bảo Thành ở phía xa xa, ánh mắt bỗng hiện lên vẻ gì đó.



Trương Bảo Thành đang đứng trước bàn, nhìn những phiến đá thô mà nhân viên đã bày trên bàn lớn, bắt đầu quan sát kỹ lưỡng.



Chưa tới năm phút, Trương Bảo Thành đã chọn ra năm phiến đá thô với hình dáng khác nhau, ông đặt chúng ở trước mặt mình, bắt đầu nghiên cứu kỹ lưỡng hơn.



Thời gian không quá năm phút.



Trương Bảo Thành thấy thời gian vẫn còn dư dả thì yên lòng, rồi đặt phiến đá thô đầu tiên lên máy cắt, định cắt nhát dao thứ nhất.



Đúng lúc này, dao cắt bỗng ngừng ở trên không, Trương Bảo Thành nhíu mày, ngẩng đầu liếc nhìn phiến đá thô đã bị ông loại bỏ trước đó.



Trong lòng ông bỗng đấu tranh, mặc dù phiến đá thô ông đang chọn trông rất giống một vật phẩm quý hiếm đã mất tích trong truyền thuyết, nhưng thật ra phiến đá thô đã bị ông loại bỏ kia cũng không kém.



Trương Bảo Thành gần như hiểu rõ mấy phiến đá thô này hơn bất kỳ tuyển thủ dự thi nào trên sân, đây đều là đá thô được chọn ngẫu nhiên trong bảo khố, hơn nữa thứ có thể lấy ra từ trong gốc gác Hiệp hội đổ thạch sao có thể là vật tầm thường?



Mấy phiến đá thô này càng có tính may rủi hơn đá bình thường khác, nhìn bề ngoài có vẻ rất bình thường, nhưng lúc cắt ra lại là chất ngọc quý hiếm, Trương Bảo Thành đã chứng kiến chuyện này nhiều lần rồi.



Tim Trương Bảo Thành khẽ run lên, bỗng nảy ra một suy nghĩ to gan, có lẽ giá trị của phiến đá thô đó còn cao hơn phiến đá này?



Trương Bảo Thành khó mà chắc chắn, nên đặt máy cắt trong tay xuống, đặt hai phiến đá thô đó nằm cạnh nhau, để tiến hành so sánh kỹ lưỡng.



Một lúc sau, Trương Bảo Thành mới lau mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, đặt phiến đá thô mà ông loại bỏ lúc trước lên máy cắt, ánh mắt quả quyết kiên định, một dao cắt xuống.



Thoáng chốc, vết dao ngày càng cắt sâu vào phiến đá thô đó, một tia sáng màu vàng đất bỗng chiếu ra từ vết cắt đó.



Tim Trương Bảo Thành khẽ run lên, lúc nhìn thấy tia sáng màu vàng đất đó, rõ ràng trên mặt ông thoáng qua vẻ mừng rỡ, lộ ra vẻ kích động.



Quả nhiên ông đã đoán đúng, hoàn toàn trùng khớp với suy nghĩ của ông, trong phiến đá thô này thật sự là một loại ngọc đã mất tích.



Nếu ông đoán không lầm thì trong phiến đá thô này chất ngọc chiếm phần nhiều hơn.



Cuối cùng tảng đá trong lòng Trương Bảo Thành cũng được thả lỏng, ông cầm phiến đá thô này lên, liếc nhìn mấy người xung quanh.



Vì khoảng cách quá xa, nên Trương Bảo Thành không nhìn thấy gì cả, đành phải thành thật, tiếp tục cúi đầu nhìn phiến đá thô này.
Chương 549



Nhưng Trương Bảo Thành không hề hay biết, mọi hành động của ông lúc nãy đều bị quay lại, rồi chiếu lên màn hình lớn, giờ trên khán đài, vô số khán giả đang bàn tán xôn xao về ông.



“Ông ấy đang làm gì thế, người khác đều sắp đến phiến thứ ba rồi, sao ông ấy chỉ mới cắt xong phiến thứ nhất vậy?” Lê Kim Huyên ngồi trên khán đài nhíu chặt mày, tất nhiên cô không thể hiểu Trương Bảo Thành đang cực kỳ áp lực vì biết quá nhiều.



Mấy tuyển thủ dự thi khác hoàn toàn không lo lắng như Trương Bảo Thành, nên ung dung hơn nhiều.



Lúc Lê Kim Huyên đang lo lắng cho Trương Bảo Thành, thì trên ghế ban giám khảo, mấy ông lão đang thảo luận về mười mấy tuyển thủ trên sân.



“Quả nhiên Trương Bảo Thành này trúng kế rồi, với tốc độ này của ông ta, chắc chắn không thể cắt đến phiến đá thứ năm khi cuộc thi kết thúc, dựa vào thực lực này của ông ta, nếu không phải năm đó tôi chuyên tâm nghiên cứu đá thượng cổ quý hiếm đã bị hủy diệt, thì đâu đến lượt ông ta lên làm hội trưởng.” Một ông lão nhìn thấy hành động của Trương Bảo Thành, thì cười mỉa mai khinh bỉ.



“Vị trí hội trưởng Hiệp hội đổ thạch này đâu dễ làm như vậy, một khi ngồi vào vị trí đó, thì ngày nào cũng phải mệt nhọc với các loại giấy tờ, lấy đâu ra sức để đi nghiên cứu đổ thạch… Trương Bảo Thành rất có thiên phú, đáng tiếc, ông ta đã đi nhầm đường, trình độ về đổ thạch của ông ta đã sớm ngừng khi ông nhậm chức hội trưởng này.” Một người khác cũng gật đầu nói.



“Quả nhiên mùa này vẫn là Song Tử Thần có mắt nhìn.” Ông lão mỉa mai Trần Xuân Độ lúc trước nói, mấy người khác cũng nhìn về phía Song Tử Thần, rồi đồng loạt gật đầu.



“Tốc độ của Song Tử Thần vẫn vững vàng chiếm vị trí thứ nhất trong mười sáu người trước mặt, bọn họ sắp cắt xong phiến thứ ba rồi.”



“Xem ra trình độ đổ thạch của họ ngày càng uyên thâm, mỗi vị trí cắt đều vô cùng chuẩn xác, hoàn toàn không tổn hại đến chất ngọc ở bên trong.”



“Xem ra người có thực lực đáng mong đợi nhất ở đây vẫn là Song Tử Thần.” Các giám khảo thảo luận sôi nổi, nhanh chóng đưa ra kết luận, chỉ có Trần Xuân Độ là luôn im lặng ngồi vắt chéo chân.



Một giám khảo bỗng nhìn về phía Trần Xuân Độ, rồi nói: “Này, ranh con, chẳng phải cậu là giám khảo đặc biệt được Tất Viễn cho đi cửa sau à? Cậu cũng nói gì đi chứ.”



Trần Xuân Độ hờ hững nhìn giám khảo đó đáp: “Cuộc thi vẫn chưa kết thúc, nên có nói gì cũng không vô ích, chuyện chưa đi đến hồi kết thì đâu thể tùy ý kết luận được?”



Trần Xuân Độ hỏi ngược lại một câu, nhất thời chọc mấy giám khảo khác như xù lông lên, bắt đầu chỉ trích anh không ngớt.



Hàm ý trong câu nói này của Trần Xuân Độ quá rõ ràng, đó là mỉa mai bọn họ.



“Cậu giả thần giả quỷ thì thôi đi, cậu ăn nói với chúng tôi như thế, chẳng lẽ một chút gia giáo cũng không có?” Ông lão oán hận Trần Xuân Độ lúc trước lạnh lùng nói.



“Chúng tôi chỉ đang thảo luận, nhưng trong miệng cậu lại biến thành kết luận, cậu không biết thì ngậm miệng lại cho tôi!”



“Với thực lực này của cậu, còn tới đây làm giám khảo gì đó, giờ Tất Viễn ngày càng vô liêm sỉ, chỉ cần đút tiền là có thể tới đây làm giám khảo đúng không?”



Mấy giám khảo đó quở trách Trần Xuân Độ một trận, rồi phớt lờ anh.



Trần Xuân Độ khẽ cười, anh chẳng muốn để tâm đến mấy giám khảo cực kỳ kiêu ngạo này, trước đó là bọn họ bảo anh đưa ra nhận xét, nhưng sau khi anh đưa ra ý kiến, bọn họ lại bảo anh ngậm miệng.



Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lúc Trương Bảo Thành cắt xong phiến đá thứ tư, thời gian đã trôi qua gần 40 phút rồi, chỉ còn lại 20 phút nữa.



Mấy tuyển thủ dự thi khác đã sớm cắt xong năm phiến đá, đặt lên bàn rồi lần lượt đi nghỉ ngơi rồi, chỉ còn lại mấy người trên sân thi đấu trống trải, tranh thủ từng giây để cắt tiếp phiến đá thô thứ năm.



Tiến độ của Trương Bảo Thành là chậm nhất, ông nhìn một đống đá thô còn sót lại, không biết từ khi nào, sau lưng ông đã sớm ướt đẫm mồ hôi.



Trương Bảo Thành thở dốc, đổ thạch không phải việc nặng nhọc, nhưng rất tiêu hao về tinh thần trí óc, huống hồ mỗi lần đưa ra sự lựa chọn, đều khiến ông cực kỳ khó khăn, như trải qua cuộc chiến rất ác liệt.



Lúc Trương Bảo Thành định xem xét phải ra sự lựa chọn nào, thì Ngọc Thành Vọng đang ở phía trước bỗng đặt phiến đá thô thứ năm xuống, rồi bấm nút màu đỏ ở trên bàn.



Ngọc Thành Vọng từ tốn xoay người, nhìn Trương Bảo Thành, rồi nở nụ cười quỷ dị mang theo sự chế giễu, Trương Bảo Thành nhìn ông ta, ông ta bỗng giơ tay, làm động tác cắt cổ.



Sau đó Ngọc Thành Vọng sải bước rời đi, nhanh chóng biến mất.



Trương Bảo Thành cúi đầu nhìn mấy phiến đá thô này, sắc mặt hơi khó coi, cảnh tượng Ngọc Thành Vọng mới làm lúc nãy đã khắc ghi trong đầu ông, làm tâm trí ông nhất thời hỗn loạn.



“Còn 20 phút nữa.”



Trên khán đài, Lê Kim Huyên siết chặt nắm đấm, cô nhìn thấy rất rõ, ngày càng có nhiều tuyển thủ dự thi kết thúc rời khỏi sân thi đấu trống trải, thậm chí mấy tuyển thủ chưa hoàn thành kia cũng đã chọn xong phiến đá thứ năm, đang định sử dụng máy cắt để cắt đá rồi.



Nhưng Trương Bảo Thành vẫn chưa chọn xong phiến đá thứ năm.



Trên khán đài, rõ ràng đã có không ít người nhận ra thân phận của Trương Bảo Thành, nên nhất thời gây ra bàn tán sôi nổi.
Chương 550



“Không ngờ Trương Bảo Thành cũng tham gia Chung Cực Tam Đao, ông ta là hội trưởng, làm như vậy có ổn lắm không?”



“Có gì đâu mà không ổn, mặc dù ông ta là hội trưởng Hiệp hội đổ thạch, nhưng cậu nhìn mấy giám khảo được mời tới lần này đi, nếu tôi nhớ không lầm thì trong đó có hai người từng có ân oán với Trương Bảo Thành… Hơn nữa trên khán đài nhiều người xem như vậy, đại hội đổ thạch lại là tiêu điểm ở Yên Kinh, dù hội trưởng Trương muốn gian lận cũng khó như lên trời.”



“Sao đến giờ mà Trương Bảo Thành vẫn chưa chọn xong phiến đá thứ năm, ông ta chậm chạp quá đó?”



Lại có người lên tiếng bất mãn.



“Đúng vậy, tôi còn đang đợi xem vòng tiếp theo đây, sao ông ta vẫn chưa chọn xong vậy? Uổng cho ông ta còn là hội trưởng, nhưng Chung Cực Tam Đao lần này là chậm nhất rồi.”



“Trước đây Chung Cực Tam Đao chỉ cho thời hạn 10 phút, nhưng lần này đã tăng thêm 50 phút rồi, mà ông ta vẫn chưa hoàn thành, có khi nào ông ta làm hội trưởng nhiều năm quá, nên quên sạch kỹ thuật đổ thạch rồi không?”



Từng giọng nói vang lên trên khán đài, Trương Bảo Thành đứng trước hai phiến đá thô, nhìn chằm chằm vào nó, trán đã bất giác lấm tấm mồ hôi lạnh.



“Rốt cuộc nên chọn cái nào đây…” Trương Bảo Thành đổ mồ hôi như tắm, sau lưng đã sớm ướt sũng, toàn thân lạnh lẽo.



60 phút đủ khiến ông áp lực gấp bội, Trương Bảo Thành đã sớm đưa ra sự lựa chọn trong hai phiến thô này, nhưng ông vẫn cứ do dự, bởi vì 60 phút này.



Trên ghế ban giám khảo, mắt Trần Xuân Độ thoáng qua tia sáng, lúc này một giám khảo ngồi bên cạnh mới ung dung nói: “Lần này, tuyển thủ dự thi trong Chung Cực Tam Đao khác hẳn lúc trước, nên chúng tôi đã tăng thêm thời gian lên gấp sáu… để tạo giả tưởng dư thời gian cho người khác, để bọn họ từ từ lựa chọn, nhưng càng có nhiều thời gian và cơ hội, thì càng dễ mê hoặc, khó có thể đưa ra sự lựa chọn.



Mỗi người đều muốn chọn cái có giá trị cao hơn trong phiến đá thô, nhưng lúc bọn họ bắt đầu nghi ngờ sự lựa chọn của mình, thì đã rơi vào vòng tuần hoàn vô hạn…”



Mắt Trần Xuân Độ lóe lên, từ tốn hỏi: “Đây là ý tưởng của ai?”



“Của tôi đấy.” Ông lão chế giễu Trần Xuân Độ lúc trước nhìn anh từ trên cao: “Sao nào, cậu có ý kiến gì không?”



“Ông làm thế đã không còn thử thách năng lực đổ thạch của người khác nữa, điều này đi ngược với ý định ban đầu Chung Cực Tam Đao.” Trần Xuân Độ nhíu mày nói.



Ông lão cười khẩy nói: “Đến máy tính còn không biết đại hội đổ thạch đã mời tôi làm giám khảo bao nhiêu lần rồi, cậu từ đâu chui ra mà dám khoa tay múa chân với tôi…”



Ông lão tới gần Trần Xuân Độ hơn từ tốn nói: “Trong Chung Cực Tam Đao tôi nói cái gì, thì Hiệp hội đổ thạch đều phải ngoan ngoãn làm theo, lời nói của tôi chính là quy tắc, cậu là cái thá gì, tôi sửa đổi quy tắc trò chơi cũng không đến lượt cậu khoa tay múa chân.”



Từng câu từng chữ của ông lão đều cực kỳ khó nghe, ông ta lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, cuối cùng anh nhướng mày, nhìn chằm chằm ông ta, rồi từ tốn nói: “Ông hãy nhớ kỹ những lời ông đang nói với tôi.”



Giọng điệu của Trần Xuân Độ bình tĩnh sâu xa, nhưng lọt vào tai ông lão lại biến thành khiêu khích.



Ông lão khinh thường cười khẩy, nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt tràn đầy cảm giác ưu việt: “Được thôi, tôi sẽ nhớ kỹ từng chữ.”



“Ông ta chọn nhanh như vậy là chọn đại à?” Một giám khảo bỗng lên tiếng, mấy người khác cũng nhìn theo tầm mắt của ông ta, chỉ thấy Trương Bảo Thành đang đặt phiến đá thô cuối cùng lên máy cắt, chuẩn bị cắt đá.



“Tôi còn tưởng ông ta định chọn đến hết buổi sáng.” Một giám khảo khác cũng cười chế giễu.



“Có lẽ là vì không đủ thời gian, nên ông chọn đại một phiến.” Một giám khảo khác lên tiếng.



Trần Xuân Độ nghe thấy đoạn đối thoại của mấy giám khảo này thì liếc nhìn đồng hồ, chỉ còn lại hai phút nữa là kết thúc cuộc thi.



Trương Bảo Thành vẫn đang làm nóng máy cắt, hoàn toàn không đủ thời gian.



Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm Trương Bảo Thành, ánh mắt ngày càng thâm thúy theo thời gian, không ai biết trong lòng anh đang nghĩ gì.



“Ting!”



Tiếng chuông bỗng vang lên, sắc mặt Trương Bảo Thành nhất thời trắng bệch, mất hết sức lực ngồi bệt dưới đất, mấy nhân viên công tác đi tới, gỡ phiến đá thô trên máy cắt xuống.



“Không…” Trương Bảo Thành khẽ run rẩy, ông không thể nào chấp nhận chuyện này, trên phiến đá thứ năm chỉ có một vết cắt nhỏ, nhưng ông không kịp cắt nó ra.



Nhân viên công tác lần lượt tiến vào sân thi đấu, đặt từng phiến đá thô lên bàn, trên ghế ban giám khảo, các giám khảo đồng loạt đứng dậy, cầm bảng của mình, đánh giá đá thô trên mỗi bàn.



Trần Xuân Độ cùng mấy giám khảo từ bàn số một tới thẳng bàn của Trương Bảo Thành, rồi anh bỗng ngẩng đầu nhìn ông.
Chương 551



Giờ sắc mặt của Trương Bảo Thành từng vô cùng kiêu ngạo hống hách, lại trắng bệch như tờ giấy, cực kỳ khó coi, ông nhìn mấy vị giám khảo kể cả Trần Xuân Độ, vẻ mặt vô cùng khao khát, như hận không thể túm lấy một cọng cỏ.



Sau khi mấy vị giám khảo liếc nhìn đá thô trên bàn, thì sắc mặt bỗng trở nên kỳ lạ.



Một vị giám khảo trong đó cầm phiến đá thô thứ năm lên, cười nhạo Trương Bảo Thành: “Hội trưởng Trương, ông là hội trưởng Hiệp hội đổ thạch nước C, chẳng lẽ ngay cả đạo lý phải cắt đá thô trong Chung Cực Tam Đao cũng không hiểu? Thận ông bị hư nên không có sức à?”



Vẻ mặt khoa trương của vị giám khảo đó cùng nụ cười mang đậm vẻ chế giễu, đều hiện lên rất rõ qua màn hình lớn và dàn âm thanh, mọi người có mặt ở đây nhìn thấy hết, nhất thời cả khán phòng đều cười phá lên, các khán giả bắt đầu nhìn Trương Bảo Thành bằng ánh mắt khác thường sâu xa.



Trương Bảo Thành đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vị giám khảo đó, cả người đang run dữ dội.



Ông biết rõ, vị giám khảo này đang mượn những người có mặt ở đây để sỉ nhục ông.



Lý do rất đơn giản, giữa vị giám khảo này và ông từng xảy ra cuộc chiến tranh chấp, lúc đó ông chiếm thế thượng phong, không ngờ lần này ông ta có thể được chọn làm giám khảo cho Chung Cực Tam Đao, đây đúng là cơ hội tốt nhất để ông ta mượn việc công trả thù riêng.



Mặt Trương Bảo Thành đỏ bừng, bình thường ông là hội trưởng Trương được mọi người kính trọng, nhưng giờ ông lại phạm phải sai lầm cấp thấp này chỉ vì không đủ thời gian, để mấy kẻ đê tiện nắm thóp, tùy ý sỉ nhục.



“Xong rồi.”



Trên khán đài, tim Lê Kim Huyên đập mạnh, thở dài ngay.



Lúc vị giám khảo đó mở miệng, Lê Kim Huyên gần như đã biết được kết cục.



Trương Bảo Thành không kịp cắt phiến thứ năm, nên nó chẳng khác gì đá bỏ đi, ông ta sắp bị loại ở vòng đầu tiên rồi.



“Hội trưởng Trương phạm phải sai lầm cấp thấp như này, thật sự làm khó chúng tôi quá, chúng tôi không biết phải cho bao nhiêu điểm mới nể mặt ông đây.” Một giám khảo cũng từng có ân oán với Trương Bảo Thành nói.



Trương Bảo Thành thầm thở dài, hai tay siết thành nắm đấm, để mình bình tĩnh lại, run rẩy nói: “Vậy các ông cứ làm theo quy tắc đi.”



“Chậc chậc chậc, không ngờ đường đường là hội trưởng Trương, lại bị loại ngay vòng đầu tiên khi tham gia Chung Cực Tam Đao…” Mấy giám khảo đó đều có ân oán với Trương Bảo Thành, nên mở miệng mỉa mai.



“Hội trưởng Trương, ông chỉ có thể kỳ vọng bốn phiến đá thô còn lại của ông là vật phẩm quý hiếm mà mọi người chưa từng nhìn thấy, như vậy mới có thể giúp ông không bị loại.” Có một giám khảo khác lên tiếng.



Trương Bảo Thành nghiến răng, ông hiểu rõ hơn ai hết, đây gần như là chuyện không thể.



“Ai nói không cắt ra là kết luận đây là đá bỏ đi?” Một giọng nói bất mãn bỗng vang lên.



Mấy giám khảo đó đang định tùy ý mỉa mai Trương Bảo Thành bỗng nghiêm mặt, xoay người nhìn Trần Xuân Độ đang cầm bảng của mình, ánh mắt anh tràn ngập vẻ bình tĩnh.



“Lại là cậu.” Ông lão lúc trước nhất thời trầm mặt: “Cậu lại muốn làm gì?”



“Tôi chỉ nói ra sự thật thôi.” Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói: “Trong Chung Cực Tam Đao có quy định, nếu không cắt ra là kết luận đá thô thành phế phẩm à?”



Giám khảo có mặt ở đây nghe Trần Xuân Độ hỏi vậy thì đồng loạt nghiêm mặt, câu hỏi của anh quá gian xảo, bọn họ nhất thời không trả lời được.



“Không có.” Một lúc sau, một giám khảo trong đó mới lên tiếng.



“Vậy các ông có tư cách gì mà nói viên đá đó là phế phẩm, các ông có dám bảo đảm chất ngọc bên trong không?” Trần Xuân Độ cầm phiến đá thô lên ước lượng, rồi hỏi tiếp.



“Phiến đá thô này chưa được cắt ra thì làm sao chúng tôi phán đoán được giá trị của nó?” Có giám khảo lên tiếng hỏi: “Chẳng lẽ cậu bắt chúng tôi cắt ra cho ông ta à?”



“Trong quy định đâu có nói là không được?” Trần Xuân Độ hỏi ngược lại.



“Nếu giờ ông ta có thể cắt ra, tất nhiên chúng tôi sẽ tiến hành ước định.” Ông lão đó ngừng một lát, rồi nở nụ cười trào phúng: “Nhưng e rằng ông ta không có quyền sử dụng máy cắt kia.”



Không có máy cắt, để xem hai người làm sao cắt được đá thô?



Mấy giám khảo khác nghe thấy câu trả lời của ông ta thì nhất thời yên tâm, cười ha hả.



Nhưng nụ cười của họ nhanh chóng cứng đờ, vì Trần Xuân Độ còn cười trắng trợn hơn họ.



Trần Xuân Độ cười quá đỗi ngang ngược, thậm chí còn có sự đê tiện trong đó, khiến những giám khảo khác nhíu chặt mày, trong lòng nảy sinh ý định đập chết Trần Xuân Độ.



“Cậu cười cái gì? Giống như cậu nói, quy định của cuộc thi, máy cắt chỉ có thể sử dụng trong thời gian có hiệu lực của cuộc thi, bây giờ đã vượt qua thời gian có hiệu lực của cuộc thi rồi, điều này có gì đáng buồn cười chứ?” Một vị giám kháo nhíu mày trách mắng.



Nụ cười của Trần Xuân Độ dần nhạt đi, để lộ ra sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên, anh lướt nhìn những giám khảo này, lắc lắc đầu: “Tư duy bảo thủ, ai nói với mấy người chỗ trống của đổ thạch chỉ có thể dùng máy cắt?”
Chương 552



Tất cả những vị giám khảo có mặt ở hiện trường nghe thấy câu nói này của Trần Xuân Độ đều nhíu mày lại, sắc mặt mang vẻ nghi hoặc, một lão giả trong số đó trầm mặt xuống, nghiêm giọng nói: “Cậu biết cậu đang nói gì không? Không dùng máy cắt, kết cấu nguyên chỉnh của nguyên thạch dễ bị phá hoại… Rất có khả năng sẽ tổn hại đến ngọc liệu bên trong! Lời ban nãy của cậu là đang chống đối lại với toàn bộ giới đổ thạch!”



Sắc mặt Trần Xuân Độ không hề có chút biến động, anh nhìn lão giả kia, ánh mắt hiện lên ý chế giễu: “Theo như ông nói, thời cổ đại lúc vẫn chưa có máy cắt, ngọc liệu của nguyên thạch đều bị tổn hại hết sao?”



Sắc mặt của lão giả cùng với những vị giám khảo còn lại đều ngơ ra, nhất thời không biết nên phản bác lời của Trần Xuân Độ như thế nào.



Đúng lúc này, cổ tay của Trần Xuân Độ đột nhiên lật lại, một tia sáng lướt qua ánh mắt của những vị giám khảo ở đây, không ai nhìn rõ tia sáng đó rốt cuộc là gì… “Keng!”



Ngay lập tức, dưới tầm mắt của tất cả mọi người, tia sáng kia bỗng nhiên tác động lên khối nguyên thạch, một tiếng động lớn vang lên, tia lửa bắn tung tóe!



Âm thanh nhức tai này khiến tất cả những vị giám khảo đều chấn động, ngay sau đó, lúc bọn họ nhìn vào khối nguyên thạch kia thì lập tức biến sắc!



“Không thể nào!”



Lão giả kia ngơ ngác nhìn khối nguyên thạch, vô thức buột miệng, tròng mắt cũng sắp rơi xuống đất luôn rồi!



Mà trong lòng những vị giám khảo khác cũng vô cùng chấn động, bọn họ nhìn khối nguyên thạch kia giống như đang nhìn thấy quỷ!



Một vị giám khảo trong đó cầm khối nguyên thạch lên, cẩn thận vuốt ve khối nguyên thạch này, lẩm bẩm nói: “Vết cắt bằng phẳng đến như vậy, chỉ cách ngọc liệu bên trong chưa đến một milimet… đến cả máy cắt cũng không thể đạt được đến độ tinh xảo như vậy…”



Trần Xuân Độ nhìn khối nguyên thạch, sắc mặt bình tĩnh, giống như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình vậy.



Mà ánh mắt lão giả nhìn Trần Xuân Độ lập tức thay đổi, ánh mắt kinh ngạc giống như đang nhìn một quái vật.



Trên khán đài có vô số tiếng kêu kinh ngạc vang lên, tất cả mọi người đều nhìn thấy hình ảnh ban nãy của Trần Xuân Độ được chiếu trên màn hình lớn, nhưng không có một ai nhìn thấy rõ động tác của Trần Xuân Độ!



Đại đa số mọi người chỉ nhìn thấy Trần Xuân Độ như đã lấy một món đồ gì đó ra, ngay sau đó là một tia sáng lóa lên, vỏ ngoài của khối nguyên thạch kia đã bị cắt mất, để lộ ra một khối ngọc liệu lớn bên trong.



Kĩ thuật thần kì như vậy, gần như đến cả máy cắt cũng thua kém một bậc!



Bên ngoài hiện trường, trong khu vực nghỉ ngơi của tuyển thủ tham gia thi đấu, có hai lão giả đang nhắm mắt nghỉ ngơi, sắc mặt bọn họ bình tĩnh, để lộ ra vẻ cao ngạo, như là mọi thứ bên ngoài thế giới không thể thu hút được sự chú ý của họ.



Hai người này chính là Song Tử Thần lừng danh một thời mà Lê Hồng từng đích thân đi thăm hỏi.



Cũng chính lúc màn hình lớn chiếu lại hình ảnh của Trần Xuân Độ, hai vị lão giả này nghe thấy lời tường thuật đầy kinh ngạc của người dẫn chương trình, hai mắt chợt mở ra, ánh mắt họ hiện lên một tia sáng.



Bọn họ nhìn chằm chằm hình ảnh được chiếu lại của Trần Xuân Độ, một lúc sau, hai người Song Tử Thần có vẻ bề ngoài giống nhau như hai giọt nước này nhìn nhau, đồng thanh nói: “Thú vị đây.”



Khu khách VIP.



Lê Thần Vũ lặng lẽ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của những vị giám khảo trên màn hình, bên cạnh anh ta là hai người mặc đồ đen thân hình cao lớn đang cung kính đứng đó, khí chất của Lê Thần Vũ sâu xa nội liễm, duy chỉ có đôi mắt thường xuyên để lộ ra vẻ ngạo mạn.



Ống kính di chuyển, trên màn hình lập tức xuất hiện gương mặt được che bằng vải đen của Trần Xuân Độ, đột nhiên, Lê Thần Vũ nhếch miệng lên, nhìn vào ánh mắt của Trần Xuân Độ, nhíu mày.



Anh ta rất quen thuộc với ánh mắt này, nhưng nhất thời anh ta lại không thể nhớ ra được.



Một góc khác trong khu VIP, sau khi Hộ thấy Trần Xuân Độ ra tay trên màn hình lớn, anh ta dặn dò đàn em đang đứng bên cạnh mình: “Tốc độ của cậu ta rất nhanh, e là thực lực cũng không yếu, đi nói với cậu ta, tôi muốn mời cậu ta tham gia tiệc riêng của tôi.”



“Rõ.” Tên đàn em kia cung kính rời đi, ý của Hộ đã vô cùng rõ ràng, thông qua đoạn chiếu lại ban nãy, anh ta đã nhìn ra được giám khảo bí ẩn mặc đồ đen này có thực lực không tầm thường, liền lập tức ném ra một cành ô liu.



“Vị giám khảo này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?” Bên ngoài hiện trường, Ngọc Thành Vọng chợt đứng bật dậy, nhìn lên màn hình lớn, ánh mắt sáng rực.



Thân là gia chủ của một gia đình có truyền thống đổ thạch nhiều năm và quán quân của Chung Cực Tam Đao, trình độ của Ngọc Thành Vọng hoàn toàn xứng với danh đại sư.



Nhưng giờ đây, động tác ban nãy của Trần Xuân Độ lại khiến Ngọc Thành Vọng không thể nhìn thấu! Đến cả ông ta cũng không thấy rõ, rốt cuộc Trần Xuân Độ đã làm như thế nào!



“Chiêu ban nãy rốt cuộc đã làm như thế nào?” Một vị giám khảo trong đó nuốt nước miếng, trong sự chết lặng, cuối cùng cũng không kìm được mà lên tiếng hỏi.
Chương 553



Trần Xuân Độ nhìn vị giám khảo kia, nhàn nhạt nói: “Võ công thiên hạ, không gì là không thể phá giải, đổ thạch cũng giống vậy, từ xưa đến nay, không có quy định là nhất định phải dùng máy cắt.”



Giọng nói của Trần Xuân Độ vang vọng trong đầu mỗi người, mỗi một vị giám khảo đều vô cùng chấn động!



Vị lão giả kia nhìn Trần Xuân Độ với ánh mắt hằn học, Trần Xuân Độ phá hoại chuyện tốt của ông ta, đương nhiên là ông ta vô cùng giận dữ rồi.



Ông ta không cam lòng vẫy tay, nhìn khối nguyên thạch thứ năm, lạnh lùng nói: “Vậy thì đánh giá lại một lần nữa.”



“Đây là, bảo thạch hai màu?” Đột nhiên, ánh mắt của một vị giám khảo hướng về khối nguyên thạch kia, vẻ mặt nghi hoặc.



“Bảo thạch hai màu, thật sự là bảo thạch hai màu sao?” Giọng nói của vị giám khảo kia vang lên, lập tức thu hút được sự chú ý của tất cả những người ngồi đây!



Máy quay lập tức nhắm chuẩn khối nguyên thạch kia, nhiều khán giả trên khán đài lập tức trở nên kích động “Tôi không nghe nhầm chứ, là bảo thạch hai màu đó!”



“Bảo bối như vậy cũng có thể mở ra được!”



Nhất thời trên khán đài có vô số khán giả đều đứng lên gây rối loạn trật tự, nhiều người hận không thể ngay lập tức xuống dưới cẩn thận quan sát một phen khối bảo thạch hai màu hiếm có kia!



“Bảo thạch hai màu… trời ạ!” Sắc mặt tổng giám đốc nữ thần ngơ ra, cả người đều trở nên ngây ngốc!



Sự nghiệp châu báu của tập đoàn Lê thị phát triển nhanh chóng, đương nhiên Lê Kim Huyên cũng từng nghe qua truyền thuyết về bảo thạch hai màu!



“Bảo thạch hai màu là cái gì?” Tô Loan Loan đứng bên cạnh không hiểu hỏi.



“Đại đa số bảo thạch chỉ có một màu, còn những thứ trộn lẫn tạp chất, màu sắc hỗn loạn thì vốn không được gọi là bảo thạch, mà bảo thạch hai màu là sự kết hợp của hai loại bảo thạch thiên nhiên có độ tinh khiết cực cao… Tình huống như vậy khó thấy như muối bỏ biển, không ngờ lại thật sự có!”



Lê Kim Huyên kiên nhẫn giải thích cho Tô Loan Loan: “Từ trước đó đã có kết quả của khoa học chứng minh có sự tồn tại của loại này nhưng chưa ai từng thấy nó, cho dù là Chung Cực Tam Đao những năm về trước thì cũng chưa từng xuất hiện, không ngờ, vòng một mười sáu người vào tám người mà đã xuất hiện rồi, quả nhiên là người trong ngành vừa ra tay thì liền biết được là có hay không.” Lê Kim Huyên tán thưởng, ánh mắt nhìn Trương Bảo Thành lại thêm vài phần kính phục.



Trương Bảo Thành ở bên ngoài nhìn hình ảnh bảo thạch hai màu được chiếu trên màn hình lớn, như có một tiếng ầm lớn vang lên trong đầu, ông ta lập tức ngơ ra.



Đến cả ông ta cũng không ngờ được lại có bảo thạch hai màu xuất hiện, ban đầu ông ta chỉ cho rằng là bảo thạch xanh thể tích lớn với độ tinh khiết cực cao! Nhưng bây giờ, không ngờ lại là bảo thạch hai màu đỏ xanh!



“Cái này…” Vị lão giả kia nhìn chằm chằm khối bảo thạch hai màu này, khóe miệng điên cuồng co giật, cả đời này của ông ta cũng chưa từng nhìn thấy bảo thạch hai màu, nhưng bây giờ, vật trong truyền thuyết này lại xuất hiện trước mặt ông ta!



“Với bảo thạch hai màu này e là sẽ khiến không ít người mà mấy người coi trọng bị loại rồi nhỉ.” Trần Xuân Độ không nhanh không chậm nói.



Lão giả chợt ngẩng đầu lên, giận dữ oán hận nhìn Trần Xuân Độ, mọi thứ diễn ra như trong phim khiến ông ta không thể nào chấp nhận nổi!



Ông ta vốn đã không ưa Trương Bảo Thành, muốn mượn cơ hội này để khiến Trương Bảo Thành thân bại danh liệt, nhưng bây giờ, ông ta lại để Trương Bảo Thành lấy được bảo thạch hai màu ra, điều này chắc chắn sẽ gây ra sóng gió không nhỏ trong giới đổ thạch!



Cũng chính là khối bảo thạch hai màu này khiến mấy người bạn cũ thành danh đã lâu được xem trọng mà lão giả ba hoa khoác lác trước đó rất có khả năng sẽ bị loại ngay từ vòng một vì nó!



Trừ phi bọn họ có thể mở ra được khối bảo thạch khiến mọi người kinh ngạc hơn so với khối bảo thạch hai màu này… Lúc này, mấy vị giám khảo có mâu thuẫn với Trương Bảo Thành trước đó lúc này đều đã hối hận xanh ruột, nếu sớm biết khối nguyên thạch thứ năm này là bảo thạch hai màu, bọn họ có đánh chết cũng không thể để nó được giám định ra!



Mà khi những vị giám khảo nhìn Trần Xuân Độ với ánh mắt giận dữ oán hận, sắc mặt Trần Xuân Độ vô cùng bình thản, như đã sớm liệu trước kết quả này.



“Không có giám khảo bí ẩn kia, e là vòng này Trương Bảo Thành cũng bị loại rồi.” Sau khi bình ổn lại tâm trạng, Lê Kim Huyên có chút cảm thán nói.



Tô Loan Loan ngồi bên cạnh Lê Kim Huyên, nghe thấy lời cảm thán của Lê Kim Huyên, cô ta lại nhìn Trần Xuân Độ với vẻ mặt kì lạ.



Trên màn hình lớn, nhất cử nhất động của Trần Xuân Độ đều khiến Tô Loan Loan càng lúc càng thấy kì lạ.



Rất nhanh, bốn khối nguyên thạch còn lại cũng được những giám khảo còn lại giám định, rất nhanh đã giành được một số điểm tương đối cao.



Trên thực tế, mấy vị giám khảo có mâu thuẫn với Trương Bảo Thành vẫn luôn muốn chấm điểm thấp cho ông ta, nhưng tại hội trường có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn vào như vậy, đương nhiên bọn họ cũng không dám cho điểm số quá thấp, tránh trở thành tiêu đề trên báo ngày mai, thậm chí còn trở thành trò cười trong giới đổ thạch vì lấy chuyện công trả thù chuyện tư.
CHƯƠNG 554



Bên ngoài, Trương Bảo Thành nhìn Trần Xuân Độ với ánh mắt phức tạp, Trương Bảo Thành không hiểu, tại sao Trần Xuân Độ lại mạo hiểm đụng độ với những vị giám khảo khác để giúp đỡ ông ta.



Nhưng Trương Bảo Thành biết, nếu không phải có vị giám khảo áo đen bí ẩn này kiên trì phản đối không để khối nguyên thạch thứ năm này bị vô hiệu, ông ta đã bị mấy vị giám khảo này kết hợp lại loại ngay từ vòng một rồi.



Hội trưởng của hiệp hội đổ thạch toàn nước C tham gia Chung Cực Tam Đao do chính mình tổ chức mà lại bị loại ngay ở vòng một thì nực cười đến mức nào chứ, rất có thể không cần đến ngày mai, có lẽ chỉ vài tiếng sau khi đại hội đổ thạch kết thúc, ông ta sẽ được nhắc đến khắp Yên Kinh, gây ảnh hưởng khắp nước C này.



Ông ta sẽ trở thành trò cười của vô số người nước C những lúc trà dư tửu hậu, từ giờ trở đi sao ông ta có thể xuất hiện trước mặt công chúng được nữa, sao có thể hoàn thành chức trách của hội trưởng hiệp hội đổ thạch được nữa?



Có thể nói, Trần Xuân Độ đã cứu ông ta một mạng, không có sự giúp đỡ của anh, Trương Bảo Thành lúc này đã trở thành trò cười của tất cả mọi người, phải chịu đựng vô số ánh mắt khác lạ rồi.



Trương Bảo Thành nhìn Trần Xuân Độ với ánh mắt cảm kích, mà Trần Xuân Độ lại không biết, đương nhiên anh sẽ không để ý suy nghĩ trong lòng của Trương Bảo Thành, anh làm những điều này hoàn toàn là vì nhà họ Lê, vì người phụ nữ của anh, Lê Kim Huyên.



“Số điểm này, cậu hài lòng rồi chứ?” Lão giả kia lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, giơ tấm biển trong tay mình lên.



Trên tấm biển là điểm số nguyên thạch của Trương Bảo Thành, điểm rất cao, đã vượt xa số điểm của mấy tuyển thủ trước đó.



Bảo thạch hai màu, món đồ truyền kì mà tất cả mọi người đều chưa tận mắt chứng kiến lúc này lại xuất hiện trước mặt những vị giám khảo và những người trong toàn hội trường, bọn họ hoàn toàn không có cơ hội để chấm điểm thấp.



Ánh mắt những vị giám khảo này nhìn Trần Xuân Độ cũng có chút thay đổi bé nhỏ, Trần Xuân Độ bảo vệ Trương Bảo Thành như vậy, theo bọn họ thấy, nhất định giữa hai người họ còn có quan hệ gì đó mà bọn họ không biết.



Trần Xuân Độ nhìn tấm biển của lão giả, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ, không có chút dao động, dường như số điểm trên tấm biển không liên quan gì đến anh.



“Tôi chỉ làm việc một cách công bằng thôi.” Trần Xuân Độ nhàn nhạt nói, cầm lấy tấm biển rồi đi tới bàn tiếp theo.



“Tôi đảm nhận chức vụ giám khảo của Chung Cực Tam Đao, số lần tham gia cũng nhiều, không cần cậu đến khua chân múa tay.” Sắc mặt vị lão giả kia trở nên khó coi, ông ta “hừ” một tiếng, đương nhiên cảm thấy không cam lòng, không ngờ lại bị tên dấu đầu lộ diện này xuất hiện giả thần giả quỷ chiếm lấy ưu thế.



Mà trong ánh mắt những vị giám khảo khác từng có mâu thuẫn với Trương Bảo Thành cũng hiện lên sự nuối tiếc và thất vọng… Hiển nhiên, với số điểm này rất khó để loại Trương Bảo Thành từ vòng một, vì nó thực sự rất cao, sắp phá kỉ lục của vòng một luôn rồi.



Bảo thạch hai màu quá đặc biệt, cho dù không cần đến bốn khối nguyên thạch còn lại, chỉ riêng khối bảo thạch hai màu này cũng đã có thể khiến Trương Bảo Thành bất khả chiến bại rồi.



Có điều rất nhanh, mấy người này lại thì thầm với nhau, dường như đã đạt được một thỏa thuận gì đó, ngay sau đó bọn họ bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn Trương Bảo Thành cũng lập tức có chút nghiền ngẫm.



Những vị giám khảo còn lại nhìn bước chân của Trần Xuân Độ, rất nhanh bọn họ đã đi hết một lượt các bàn, lần lượt chấm điểm.



Đến khi bọn họ đi đến trước bàn số mười sáu, chấm điểm của tất cả mọi người xong, trở về trước bàn giám khảo, ngồi về vị trí của mình, sử dụng một khoảng thời gian ngắn ngủi để xếp thứ hạng, rồi bảo MC lên sân khấu công bố thứ hạng.



“Sắp công bố kết quả rồi.” MC vừa lên sân khấu, sắc mặt Lê Kim Huyên hơi cứng đờ lại, lập tức trở nên căng thẳng.



Cho dù cô đã tận mắt chứng kiến sự xuất hiện của bảo thạch hai màu, Trương Bảo Thành cũng xem như đã ổn rồi, nhưng cô vẫn không khỏi có chút căng thẳng.



MC cầm tấm thiệp nhỏ, lướt nhìn một lượt, mỉm cười nói: “Chung Cực Tam Đao của năm nay có chút đặc biệt so với những năm về trước, mọi người đều biết, tham gia Chung Cực Tam Đao lần này ngoài hắc mã thế hệ mới thì còn có những nhân vật đã thành danh thế hệ trước xuất hiện, mà lần tranh đấu Chung Cực Tam Đao này cũng kịch liệt hơn những năm trước rất nhiều.”



“Vòng một của Chung Cực Tam Đao có người phải rời đi, có người sẽ ở lại, đây là một sự thật rất tàn khốc, nhưng điều khiến tôi không ngờ tới là, những người phải rời đi ở vòng này đã khiến tôi rất kinh ngạc.”



“Người bị loại ở vòng một là… Đổ Hiệp.”



Khi MC đọc ra cái tên này, ngay lập tức đã gây ra một làn sóng cực lớn trên khán đài.



“Đổ Hiệp, sao có thể… mới vòng một mà Đổ Hiệp đã bị loại rồi! Tôi không tin!”



“Trước đó tôi thấy Đổ Hiệp phát huy rất tốt mà, không ngờ lại xếp hạng cuối cùng! Tôi không thể chấp nhận được!”
Chương 555



Ai nấy cũng đều cảm thấy run rẩy, hạng cuối cùng, người đầu tiên bị loại chính là Đổ Hiệp đã có tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, khiến tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.



“Bịch!”



Người được vô số người ca ngợi là “Đổ Hiệp” kia nghe thấy kết quả, đột nhiên ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt ngay lập tức trở nên vô cùng khó coi.



Từng cặp mắt dần dần dồn về, sắc mặt Đổ Hiệp trắng bệch, khó mà tin nổi nhìn chằm chằm MC một lúc lâu, mới chậm rãi thở dài một hơi, dường như trong giây phút ngắn ngủi đó, ông ta đã già đi rất nhiều, hoàn toàn không có vẻ thản nhiên và tự tin như lúc mới bước vào đây, dường như, ông ta của lúc này đã khó mà gánh nổi cái danh xưng “Đổ Hiệp”.



“Bỏ đi, đã chơi thì phải chịu, xem ra là tôi đã già rồi.” Đổ Hiệp ngửa đầu lên trời thở dài, cười khổ rồi quay người, rất tự giác mà rời đi.



“Không có lần lăng xê đó, ai sẽ biết ông là Đổ Hiệp chứ?” Trên hàng ghế giám khảo, lão giả kia nhìn bóng lưng của Đổ Hiệp, khinh thường nói.



“Là sao?” Một vị giám khảo khác rõ ràng đang không hiểu.



“Đổ Hiệp đó cũng chỉ mượn một sự kiện tiêu điểm để làm đẹp rồi lăng xê bản thân mới khiến người trong thiên hạ đều biết tới mà thôi, năng lực thật sự của ông ta trong việc đổ thạch không được xem là xuất chúng.” Lão giả kia nhàn nhạt đánh giá, hoàn toàn không đặt Đổ Hiệp vào trong mắt.”



“Giám khảo Chu nói đúng lắm.” Một vị giám khảo khác cười lấy lòng nói, mấy người bọn họ đều là giám khảo, nhưng bọn họ lại vô cùng cung kính với vị giám khảo Chu này, vì thâm niên của vị giám khảo Chu này thật sự rất lâu, như ông ta nói, số lần ông ta làm giám khảo của Chung Cực Tam Đao nhiều hơn tất cả bọn họ cộng lại.



Lúc ông ta chỉ điểm, những vị giám khảo còn lại đương nhiên cũng chỉ nghe rồi làm theo.



Khi những vị giám khảo kia đang nghe giám khảo Chu chỉ bảo, chỉ có Trần Xuân Độ lặng lẽ hướng mắt về phía Đổ Hiệp, ánh mắt sâu xa khó lường.



Chẳng mấy chốc, MC lại lần lượt công bố tên của những người bị loại, từng người một đứng dậy rời đi, có người là tiền bối trong giới đổ thạch, có người là hắc mã được chính thức chọn ra trong Chung Cực Tam Đao lần này, nhưng ở vòng một bọn họ đã lần lượt bị loại một cách vô tình!



Trên khán đài, cũng có người ban đầu khó mà chấp nhận nổi, nhưng sau đó dần dần tê dại, cho đến khi có một tiền bối rất có tiếng tăm trong giới đổ thạch rời đi cũng chỉ khiến khán giả thở dài một hồi, hoàn toàn không còn quá khó chấp nhận và kinh ngạc như trước đó nữa.



Mà Trương Bảo Thành trước đó không được nhiều khán giả coi trọng nhưng vì bảo thạch hai màu mà được xếp ở hạng trước, đứng vị trí thứ tư.



Lúc công bố hạng nhất, các khán giả đã không có phản ứng quá khích một lúc lâu cuối cùng cũng đã có phản ứng trở lại.



“Song Tử Thần, tôi đoán không sai mà, quả nhiên lại là Song Tử Thần, sau khi ông ấy tái xuất giang hồ, quả nhiên lại gây ra một phen gió tanh mưa máu mà!”



“Song Tử Thần, quả nhiên là thần thoại bất bại trong truyền thuyết… Lần trước ông ấy đánh bay hết giới đổ thạch, không một đối thủ, lần này sẽ còn tái hiện thần thoại nữa chứ?”



“Quán quân lần này e là đã được Song Tử Thần đặt trước rồi!”



Trên khán đài, ai nấy cũng thảo luận về Song Tử Thần, sự lớn mạnh của Song Tử Thần đủ để hiến đối thủ thấy ngạt thở!



Tuy bọn họ có hai người, nhưng vì là anh em ruột nên như một thể vậy, trong giới đổ thạch có thể nói bọn họ có thực lực nghịch thiên, đủ để khiến lòng người run rẩy!



“Song Tử Thần, hội trưởng Trương phải lo lắng rồi…” Lê Kim Huyên lẩm bẩm nói.



Đương nhiên cô biết một số kì tích của Song Tử Thần, trong trận đấu kịch liệt như vậy, Song Tử Thần còn có thể đứng vững ở vị trí thứ nhất, có thể thấy được thực lực của Song Tử Thần đáng sợ như thế nào.



“Hay lắm! Không hổ là nhân vật mà đích thân ông nội mời ra, quả nhiên lợi hại!” Trong khu khách VIP, Lê Thần Vũ thấy MC tuyên bố tên của Song Tử Thần, anh ta bình tĩnh thản nhiên từ nãy đến giờ cuối cùng cũng kích động mà đứng dậy, nhìn Song Tử Thần từ xa, nội tâm nhất thời khó mà bình tĩnh lại.



Chiến thắng của Song Tử Thần đại diện cho sự thành công của Lê Thần Vũ, vì Song Tử Thần đang chiến đấu cho Lê Thần Vũ!



Lê Thần Vũ hài lòng gật đầu, anh ta nhếch miệng nở một nụ cười lạnh lùng, lắc đầu nhìn Lê Kim Huyên, nụ cười trở nên vô cùng kì dị.



Sắc mặt Lê Thần Vũ không khỏi lộ ra vẻ kiêu ngạo, Lê Kim Huyên tự cho rằng có thể mời được vị hội trưởng Trương Bảo Thành này đã là rất mạnh rồi, nhưng Lê Hồng còn có mối quan hệ tốt hơn Lê Kim Huyên rất nhiều, thậm chí còn có thể mời được thần thoại bất bại của giới đổ thạch!



Trong giới đổ thạch, thần thoại bất bại chỉ từng xuất hiện hai lần, một lần trong đó là Song Tử Thần, về lần còn lại… còn bí ẩn hơn cả Song Tử Thần, thậm chí còn chưa có ai nhìn thấy anh ta.



Kiểu người lúc ẩn lúc hiện như vậy có thật sự tồn tại hay không còn khó nói, vì vậy trong suy nghĩ của đại đa số mọi người, Song Tử Thần chính là thần thoại bất bại của giới đổ thạch.



Đến cả nhân vật có tiếng tăm trong truyền thuyết như vậy Lê Hồng cũng có thể mời tới, việc tung hoành Chung Cực Tam Đao lần này đương nhiên cũng không còn là việc khó nữa!



Lê Thần Vũ nhìn Lê Kim Huyên đứng cách đó một khoảng xa, cười nghiền ngẫm, nói với đàn em bên cạnh: “Đi, chúng ta đi hỏi han một chút, suy nghĩ trong lòng lúc này của tổng giám đốc tập đoàn Lê thị là như thế nào…”



Đúng là ức hiếp một cách trần trụi mà!