Chàng Rể Phế Vật

Chương 516-520




Chương 516



“Vincent, còn chờ cái gì nữa, nếu Long Vương đến đây, lần này trúng chiêu sẽ không phải là kẻ hèn Bạch Hổ này.” Cơ thể Đại trưởng lão chợt lóe, trong nháy mắt vậy mà hóa thành một con dơi, toàn thân huyết sắc, vọt về phía Bạch Hổ!



Mà Vincent cũng gật đầu, hiếm khi đồng tình với Đại trưởng lão, ông ta bước ra một chân, cả người cũng hóa thành một con dơi huyết sắc, hướng về phía Bạch Hổ đánh tới!



Bạch Hổ đứng ở tại chỗ, nhìn hai con dơi này, trong lòng lần đầu tiên sinh ra một cỗ nguy cơ sinh tử to lớn… Anh ta nhìn chằm chằm vào hai con dơi này, vô thức nắm chặt trường đao, phản công trước khi chết là đáng sợ nhất!



“Long quân… Huyết tộc diệt vong, đây là trả thù của tôi!”



Trong hư không, giọng nói tràn ngập hận thù của Đại trưởng lão vang vọng, truyền đến trong tai mỗi người, khiến cho mỗi một vị binh lính Long quân ở đây, trong lòng bất giác run lên!



Bạch Hổ ngẩng đầu, hai con dơi kia đột nhiên bay lên trời cao, gần như bao phủ toàn bộ bầu trời!



“Hỏa lực bao trùm!” Vẻ mặt Bạch Hổ hiếm khi lộ ra vẻ ngưng trọng, lớn tiếng quát.



Trên mặt đất, phần lớn họng súng của các binh lính Long quân đều thay đổi, hướng lên khoảng không mạnh mẽ nổ súng, ngọn lửa bắn lên, nhưng hiệu quả rất nhỏ, chỉ có mấy con dơi bị đánh rơi xuống.



Bạch Hổ nắm chặt trường đao, trong lòng anh ta càng thêm lo lắng!



Đột nhiên! Những con dơi trên không trung đều nổ tung, vô số mảnh vỡ xác chết của dơi từ trên cao rơi xuống!



“Tách tách!”



Máu của những con dơi bị nổ tung bắn tung tóe trên bầu trời, một lượng lớn huyết tương cuối cùng rơi xuống giống như mưa!



Một trận mưa máu rơi xuống tầm tả!



Cũng vào đúng lúc này, một giọt mưa bỗng nhiên rơi vào người Bạch Hổ, một cơn đau nhức như cháy bỏng đột nhiên sinh ra, Bạch Hổ đột nhiên quay đầu, phát hiện quần áo trên vai mình bị ăn mòn nhanh chóng, trong nháy mắt đã xuất hiện một cái lỗ lớn!



Bỗng nhiên Bạch Hổ phản ứng lại, đồng tử co rút lại thành kim!



Đây là huyết tộc trả thù!



Bạch Hổ đột nhiên quay đầu, một vị binh lính Long quân, đã phát ra tiếng kêu thảm thiết!



Trong cơn mưa máu ăn mòn, ngay lập tức khiến cho rất nhiều binh lính Long quân mất đi sức chiến đấu… Thậm chí có người khuôn mặt mơ hồ, bị huyết vũ phá huỷ khuôn mặt, khắp cơ thể đều có khói trắng bốc lên!



Đáy lòng Bạch Hổ run lên, anh ta không ngờ sự hợp sức báo thù của Đại trưởng lão Huyết tộc và Vincent lại có uy thế như vậy!



“Rào rào rào…”



Không lâu sau, một trận mưa xối xả trút xuống trong thời gian ngắn… Vô số binh lính Long quân đau đớn vứt bỏ súng ống dưới cơn mưa như trút nước này. Quần áo trong nháy mắt bị ăn mòn thành những lỗ lớn, đôi mắt lồi lên. Từng binh lính Long quân đang giãy giụa trong đau đớn!



Bạch Hổ cũng không ngoại lệ, anh ta có thân hình cao lớn, đồng nghĩa với việc phải hứng chịu sự tẩy rửa của mưa máu nhiều hơn những người khác!



Cơn đau rát dữ dội lan tràn đến toàn thân Bạch Hổ như thủy triều, gân xanh trên trán nổi lên loạn xạ. Anh ta cắn răng chịu đựng đau đớn kịch liệt!



Bạch Hổ đột nhiên đảo mắt nhìn, thì thấy những khẩu súng ống bị vứt trên đất cũng đều nhanh chóng bị ăn mòn sau khi gặp phải máu loãng. Đến cả sắt thép cũng không tránh được, huống chi người trần mắt thịt như binh lính Long quân!



“Rầm!”



Từng làn khói trắng không ngừng bốc lên, binh lính Long quân không thể chống cự nổi dưới sự tấn công của cơn mưa máu, cơ thể ngã mạnh xuống đất!



Bạch Hổ cắn răng chịu đựng cơn đau nhức của sự ăn mòn. Anh ta đột nhiên phát hiện có một bóng râm to lớn dưới tàn tích một tòa lâu đài cổ kính trong đống đổ nát cách đó không xa, khiến Bạch Hổ không kịp đưa ra sự phân vân nào, anh ta chỉ vào dưới tàn tích của lâu đài cổ, hô to: “Mọi người nghe lệnh, lập tức đến khu vực dưới tàn tích của lâu đài cổ kia!”



“Bùm!”



Bạch Hổ vừa dứt lời, các binh lính Long quân còn chưa chạy được mấy bước tới tàn tích của lâu đài cổ bên kia, đột nhiên cơ thể của mười mấy Huyết tộc còn lại run rẩy kịch liệt… Ngay sau đó, cơ thể của những Huyết tộc đó bỗng nhiên nổ tung, hóa thành vô số máu loãng, bắn tung tóe như đạn!



“Phụt!”



Có không ít binh lính Long quân, bước chân chợt lảo đảo, từng làn máu loãng giống như mũi tên máu, trong nháy mắt xuyên qua cơ thể của rất nhiều binh lính Long quân!



“Rầm!”
Chương 517



Đáp lại đó là tiếng ngã xuống của mấy binh lính Long quân, cơ thể đau đớn vặn vẹo. Đây vốn là cơn đau khó mà chịu nổi!



“Dìu một tay, không một ai trong chúng ta được ngã xuống ở đây!” Bạch Hổ cõng một binh lính trong số đó trên lưng lên, giận dữ rống lên.



Binh lính rối rít dìu đỡ những người ngã xuống đất, dốc hết sức lao nhanh về phía tàn tích của lâu đài cổ trong khó khăn!



Mưa máu rơi xuống dữ dội, không chỉ có vậy, cơ thể của những Huyết tộc kia còn kinh khủng hơn, khi cơ thể nổ tung bắn ra mũi tên máu tán loạn, uy lực của nó còn đáng sợ hơn mưa máu gấp mấy lần, xuyên qua cơ thể người bị thương trong nháy mắt!



“Bùm bùm bùm!”



Sau khi chạm vào mưa máu, từng vị Huyết tộc nổ tung theo đó. Đây là một vũ khí còn đáng sợ hơn cả lựu đạn!



So với quả bom thịt người, nó chẳng là gì cả!



Binh lính lần lượt ngã quỵ xuống đất… Cảnh tượng nhìn thấy mà phát hoảng!



Không biết đã qua bao lâu, ngay cả Bạch Hổ có ý chí kiên định, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ khi bị thương lại phải cõng một binh lính trên lưng. Tàn tích lâu đài cổ phía xa dần gần hơn, mà bước chân của Bạch Hổ càng trở nên nặng nề… “Rầm!”



Cuối cùng, Bạch Hổ không kiên trì nổi, hét lên rồi ngã gục xuống!



……… Ở Yên Kinh, nước C.



Lê Kim Huyên ngồi ở mép ghế sô pha, nhìn Tô Loan Loan đang nằm trên ghế sô pha lo lắng, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần lộ ra vẻ nghi ngờ và khó hiểu.



Cũng sắp giữa trưa, Tô Loan Loan vẫn chưa tỉnh lại. Lê Kim Huyên đã xem xét qua, hơi thở của Tô Loan Loan rất ổn định, giống như đang ngủ. Nhưng toàn thân cô ấy lại nóng hổi, nhưng Lê Kim Huyên cũng đo nhiệt độ cơ thể thấy hết sức bình thường.



Một loạt hiện tượng kỳ lạ xảy ra trên người Tô Loan Loan khiến Lê Kim Huyên càng thêm khó hiểu. Loại tình huống tương tự này đã từng xảy ra một lần. Rốt cuộc Tô Loan Loan bị làm sao vậy?



Lê Kim Huyên hiển nhiên sẽ không hiểu, Tô Loan Loan không chỉ bình an vô sự, mà trên người còn sinh ra sự thay đổi to lớn và triệt để. Điều thuộc về vận may của Tô Loan Loan.



Sau khi suy nghĩ miên man, cuối cùng Lê Kim Huyên cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Trần Xuân Độ, hỏi Trần Xuân Độ phải làm thế nào mới tốt.



Lê Kim Huyên vừa gửi xong tin nhắn, Trần Xuân Độ ở phòng đối diện, cầm điện thoại lên nhìn lướt qua, trong mắt hiện lên nụ cười đầy ẩn ý, đứng dậy đi ra khỏi phòng, đi thẳng đến phòng của Lê Kim Huyên.



Khi đi tới cửa phòng của Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ nhấn chuông cửa. Chỉ chốc lát, Lê Kim Huyên đã mở cửa ra. Cô mặc một chiếc váy dài màu tím, hai bắp chân nhẵn nhụi trắng như sữa bò ẩn hiện dưới làn váy, tóc dài đen nhánh mềm mại xõa ngang vai, làm Trần Xuân Độ nhìn thế nào cũng không thấy chán.



Sau khi nhìn thấy Trần Xuân Độ, vẻ mặt của Lê Kim Huyên bỗng trở nên lạnh lùng, từ tính hỏi: “Tôi hỏi anh làm thế nào, không có kêu anh qua đây.”



Trần Xuân Độ khẽ mỉm cười, giải thích: “Kim Huyên, bác sĩ khám bệnh dù sao cũng phải gặp qua bệnh nhân. Nếu không gặp mặt trực tiếp bệnh nhân thì làm sao có thể biết được rốt cuộc là bị làm sao…”



Lê Kim Huyên cười haha, giọng điệu có ý giễu cợt: “Nghe ý của anh, anh đúng thật coi mình là bác sĩ?”



“Đương nhiên không phải.” Sau khi nhận thấy vẻ khinh thường trong mắt Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ chỉ có thể cười khổ bất lực.



“Vào đi.” Lê Kim Huyên liếc mắt hững hờ, sau đó chậm rãi xoay người đi trở vào phòng.



Sau khi Trần Xuân Độ theo Lê Kim Huyên đi vào, liếc mắt đã nhìn thấy Tô Loan Loan đang đắp chăn nằm trên ghế sô pha.



“Xem đi.” Lê Kim Huyên ngồi sang một bên, ánh mắt không hề rời khỏi người Tô Loan Loan, dễ nhận thấy cô vẫn rất quan tâm đến sự an nguy của Tô Loan Loan.



Trần Xuân Độ đi đến bên cạnh Tô Loan Loan, ngồi xuống, cẩn thận quan sát tình trạng của Tô Loan Loan, không khỏi gật đầu, vẻ mặt rất hài lòng.



Trần Xuân Độ rất hài lòng, cơ thể Tô Loan Loan không những không từ chối ống thuốc, ngược lại hiệu quả hấp thụ vô cùng tốt, thậm chí có chút vượt ra ngoài dự liệu của Trần Xuân Độ.



“Có thấy gì lạ không?” Lê Kim Huyên bên cạnh nghi ngờ hỏi. Nhìn thấy Trần Xuân Độ liên tục gật đầu, dáng vẻ như có chuyện lạ, cô có chút không tin.



Cô hiển nhiên không tin Trần Xuân Độ thật sự có thể nhìn ra điểm lạ nào, cô đồng ý để Trần Xuân Độ xem xét, tất nhiên là với tâm lý muốn thử xem sao, nhưng cô chưa từng nghĩ Trần Xuân Độ thật sự có thể nhìn ra được gì.



Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trần Xuân Độ lúc này khiến Lê Kim Huyên có phần tin tưởng.



Trần Xuân Độ đột nhiên quay đầu, nhìn Lê Kim Huyên nói: “Cô ấy đã ngủ bao lâu rồi?”



“Tối hôm qua sau khi tôi vào phòng hẳn là đã ngủ, thẳng cho đến bây giờ.” Lê Kim Huyên suy nghĩ nhớ lại một chút rồi nói đúng sự thật.
Chương 518



“Rốt cuộc tình trạng của cô ấy là sao vậy? Lần trước cũng vậy, ngủ một mạch cho đến chiều.” Lê Kim Huyên không nhịn được hỏi.



Trần Xuân Độ cười hề hề, thản nhiên nói: “Cô ấy không sao, sức khỏe rất tốt, chỉ là tối qua quá mệt, cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”



Nét mặt Lê Kim Huyên cứng đờ, ngay sau đó cười lạnh lùng, nhìn Trần Xuân Độ nói: “Tôi tưởng là anh thực biết mấy chiêu mèo quào ba chân. Không ngờ, hóa ra anh chỉ biết nói nhảm.”



“Tối qua vì bảo vệ tôi, chắc chắn cô ấy đã bị nội thương. Anh lại còn nói sức khỏe rất tốt sao?” Lê Kim Huyên cau mày.



Trần Xuân Độ nhún vai bất đắc dĩ: “Cô ấy thật sự không sao cả. Nếu không tin, đợi cô ấy tỉnh lại em có thể tự mình hỏi cô ấy cảm thấy thế nào.”



Khóe miệng Lê Kim Huyên nhếch lên, liếc nhìn Trần Xuân Độ, vẻ mặt không muốn nói chuyện với Trần Xuân Độ.



Trần Xuân Độ than thầm trong lòng, anh không thể tự mình nói cho Lê Kim Huyên biết, tối hôm qua Tô Loan Loan quả thực đã bị thương, hơn nữa vết thương rất nghiêm trọng, nhưng nhờ có ống thuốc kia, có lẽ nửa đêm sức khỏe đã hồi phục lại như thường, và giờ cô ấy vẫn đang hấp thu hoàn toàn thành phần của thuốc, khi cơ thể Tô Loan Loan hấp thụ hoàn toàn chất thuốc, thực lực của cô ấy rất có thể sẽ tăng lên một tầng cao hơn!



Đối với Tô Loan Loan xuất thân từ đội đặc chủng mà nói, loại cơ hội này dường như có thể gặp mà không thể cầu!



Lê Kim Huyên đương nhiên không hiểu nỗi khổ tâm của Trần Xuân Độ.



Trần Xuân Độ cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay và nói: “Mười lăm phút nữa, có lẽ cô ấy sẽ tỉnh lại.”



“Mười lăm phút?” Lê Kim Huyên cau mày, cô đương nhiên vẫn giữ thái độ nghi ngờ trước lời nói như thánh phán của Trần Xuân Độ.



“Chắc chắn như vậy? Anh lấy đâu ra sự tự tin đó?” Lê Kim Huyên nói.



“Kim Huyên, em đừng có đánh giá chủ quan quá. Em nên nhanh chóng trả phòng này đi.” Trần Xuân Độ cười nói.



Nụ cười trên mặt Lê Kim Huyên càng rõ hơn, cô nhìn Trần Xuân Độ cười mỉa mai hơn: “Tôi trả phòng này đi, vậy tôi và Tô Loan Loan ngủ ở đâu? Anh kêu chúng tôi ngủ ngoài đường sao?”



“Đương nhiên là phòng ban đầu.” Trần Xuân Độ khẽ cười nhẹ.



Lê Kim Huyên hơi sửng sốt, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Bớt đùa, căn phòng đó có thể ở sao? Tôi kêu anh phục hồi như cũ, anh đã làm xong chưa? Khi nào anh khôi phục phòng xong rồi lại tới tìm tôi!”



Lê Kim Huyên lạnh lùng dứt khoát để lại một lời sau cùng, rồi xoay người đi vào phòng ngủ.



Nhưng Lê Kim Huyên chưa đi được mấy bước, mới vừa tới cửa phòng ngủ, đột nhiên, từ phía sau Lê Kim Huyên vang lên một câu, khi lọt vào tai cô đã khiến bước chân cô bỗng dừng lại!



“Kim Huyên, bây giờ em có thể dọn trở lại ở rồi.”



Bước chân Lê Kim Huyên bỗng nhiên dừng lại, cô xoay người, trông thấy Trần Xuân Độ thản nhiên lạnh đạm nhìn cô.



Sau khi trông thấy sự kinh ngạc trên mặt của Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ mỉm cười, đứng chắp tay.



“Anh có ý gì?” Lê Kim Huyên nhíu mày hỏi.



“Đương nhiên là ý trên mặt chữ.” Trần Xuân Độ cười nhạt một tiếng.



“Gian phòng kia đều đã bị phá hủy thành như vậy, vậy mà anh còn để tôi ở đó… Tôi chưa từng thấy người không thể nói lý như anh!” Lê Kim Huyên bỗng nhiên cười lạnh, hiển nhiên, cô đã bị Trần Xuân Độ chọc tức đến mức bật cười.



“Kim Huyên, em tự đi xem một chút chẳng phải sẽ biết?” Trần Xuân Độ tươi cười, đột nhiên có chút thâm ý.



Nhưng Lê Kim Huyên hiển nhiên không muốn để ý đến Trần Xuân Độ, chỉ là lạnh lùng trừng Trần Xuân Độ một chút, bỏ xuống một câu: “Bệnh tâm thần.” Liền quay người muốn về phòng.



Mà đôi bàn tay thon dài của cô vừa đặt ở bên trên chốt cửa, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Trần Xuân Độ truyền tới từ phía sau: “Gian phòng kia, anh đã sửa chữa xong.”



Hai đôi tay của Tổng giám đốc xinh đẹp bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt đẹp thanh tịnh hơi lóe lên, đáy mắt của cô, bỗng nhiên lóe lên một chút chấn kinh.



Lê Kim Huyên quay đầu, nhìn về phía Trần Xuân Độ đang rất đắc ý, lúc này Trần Xuân Độ thỉnh thoảng lại rung chân, nhìn có vẻ rất đắc ý, thậm chí có vẻ hơi muốn ăn đòn.



Lê Kim Huyên nhìn vẻ mặt khoe khoang của Trần Xuân Độ, hai mày nhíu chặt, hai tay ôm ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ một hồi lâu, mới mở miệng nói, trong giọng nói tràn ngập sự nghi ngờ và lạnh lẽo: “Anh biết mình đang nói gì sao?”



“Đương nhiên.” Trần Xuân Độ khẽ gật đầu: “Gian phòng kia tôi đã sửa xong, không hề khác với thời điểm Kim Huyên vừa vào ở.”



Lông mày của Lê Kim Huyên vẫn nhíu chặt như cũ, trong ánh mắt của cô tràn đầy hoài nghi, đương nhiên cô không tin những lời này của Trần Xuân Độ.
Chương 519



Nhưng trong nội tâm của cô, lại bởi vì lời của Trần Xuân Độ, mà rung động không thôi, mới một buổi tối, anh ta thật sự làm được?



Lê Kim Huyên không thể tin được, trước đó chỉ là một câu nói đùa của cô, để kích thích Trần Xuân Độ một chút thôi, kết quả Trần Xuân Độ đã thật sự hoàn thành?



Tô Loan Loan cùng người đàn ông kia chiến đấu kịch liệt ở bên trong gian phòng, khiến gian phòng bị phá hư, cảnh tượng hoang tàn khắp nơi, hết thảy đều ghi lại thật sâu ở trong lòng Lê Kim Huyên, lượng công việc đó, đừng nói một ngày, cho dù là một tuần lễ, khách sạn mời đội công trình, cũng chưa chắc có thể hoàn thành.



Trần Xuân Độ, chỉ tốn thời gian một buổi tối.



Lê Kim Huyên không thể tin được, nhưng thấy Trần Xuân Độ đã tính trước như thế, trong lòng Lê Kim Huyên đang không ngừng dao động.



Qua một hồi lâu, Lê Kim Huyên bước ra giày cao gót màu bạc tuyệt đẹp giẫm trên xốp thảm, giày cao gót chậm rãi đi đến bên ngoài gian phòng.



Ánh mắt của Trần Xuân Độ, từ đầu đến cuối đều rơi vào thân thể cao gầy mềm mại tuyệt mỹ của Lê Kim Huyên, một mái tóc dài đen nhánh mềm mại rối tung trên vai, toàn thân nữ thần tổng giám đốc từ trong ra ngoài đều tràn ra mị lực gợi cảm vô tận, chói mắt hút người.



Loại khí chất và dáng người này, nếu như ở bên trên sân khấu, thậm chí không cần đèn chiếu, cũng có thể nhẹ nhàng trở thành tiêu điểm của toàn trường.



“Đi thôi.”



Trần Xuân Độ say mê nhìn thân thể mềm mại này nửa ngày, sau khi Lê Kim Huyên phát hiện Trần Xuân Độ không động đậy, không nhịn được thúc giục vài tiếng, mới khiến cho Trần Xuân Độ phản ứng lại, lộ ra nụ cười có chút du côn, bước nhanh đi theo.



Lúc đi đến giữa cửa, Trần Xuân Độ đứng ở trước mặt Lê Kim Huyên, mang trên mặt một tia tươi cười lấy lòng đắc ý, anh kéo cửa phòng ra, nói với Lê Kim Huyên: “Kim Huyên, mời ngài vào.”



Cửa phòng kéo ra, Lê Kim Huyên đi vào, liền nhìn thấy gian phòng rực rỡ hẳn lên, khiến cho Lê Kim Huyên dù đã gặp qua rất nhiều hào trạch, lúc đối mặt với gian phòng này, nội tâm cũng không khỏi khẽ run lên, rất có loại cảm giác vui mừng không nói ra được.



Lê Kim Huyên dạo qua một vòng trong phòng, nội tâm đã khiếp sợ không gì sánh nổi, bởi vì Trần Xuân Độ nói không hề sai, anh thực sự đã làm được, tối hôm qua, căn phòng này trải qua bạo lực, bị phá hủy, bây giờ đã giống như lúc trước khi Lê Kim Huyên mới vào ở, hơn nữa, phong cách lại càng khiến Lê Kim Huyên thích hơn.



“Vì sao, tôi thấy bày biện trang trí trong phòng, không có biến hóa, nhưng lại cho tôi một cảm giác không giống?”



Lê Kim Huyên quan sát gian phòng này, càng xem chân mày càng nhíu lại sâu hơn.



“Kim Huyên, thích không?” Trần Xuân Độ ôn nhu nói.



Lê Kim Huyên khẽ gật đầu, so với khách sạn trước đó có trang trí giống hệt với những khách sạn khác, Trần Xuân Độ đã sửa chữa cải tạo một phen, khiến gian phòng này nhiều hơn một chút ấm áp.



Gian phòng này, nữ thần tổng giám đốc rất hài lòng.



“Rốt cuộc thì anh làm sao mà làm được?”



So với sự hài lòng với gian phòng, nữ thần tổng giám đốc càng hiếu kỳ, đến cùng Trần Xuân Độ đã làm thế nào, trong vòng một đêm, liền phục hồi gian phòng lại như cũ, càng tăng thêm mấy phần khác biệt.



“Bí mật.” Trần Xuân Độ mỉm cười, mở miệng nói.



Nụ cười Trần Xuân Độ tràn đầy sự thần bí, anh sẽ không nói cho Lê Kim Huyên biết, rằng gian phòng này, cũng giống như mấy biệt thự bất động sản của anh ở hải ngoại, trải qua sự thiết kế tỉ mỉ của anh, đương nhiên tốt hơn gấp trăm lần so với mấy nhà thiết kế gà rừng mà khách sạn không biết tìm được từ nơi nào đến.



Đêm qua, đương nhiên Trần Xuân Độ sẽ không chỉ đơn giản sửa chữa gian phòng này, anh bận rộn một đêm, đương nhiên là muốn cho Lê Kim Huyên một sự kinh ngạc.



“Giả thần giả quỷ.” Lê Kim Huyên nhàn nhạt lườm Trần Xuân Độ một chút, nói một câu, chỉ là khi Lê Kim Huyên nói lời này, khóe miệng không tự giác lại cong lên một chút.



“Thời gian không sai biệt lắm thì Tô Loan Loan cũng đã tỉnh rồi.” Trần Xuân Độ cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, đột nhiên nói.



Lê Kim Huyên nao nao, đôi mắt đẹp toát ra một tia hiếu kì không hiểu, cô không rõ, Trần Xuân Độ lấy ra lòng tin ở đâu, cảm thấy Tô Loan Loan nhất định sẽ tỉnh?



“Đi thôi, đi xem cô ấy thế nào rồi.” Trần Xuân Độ nói.



Lê Kim Huyên khẽ gật đầu, lúc này ánh mắt cô nhìn về phía Trần Xuân Độ át, bất tri bất giác, đã trở nên dịu dàng.



…..



Lúc này, trong một căn phòng nhỏ ở Châu Âu.



Bạch Hổ nằm ở trên giường đã tỉnh lại, anh ta mở mắt, từng khuôn mặt quen thuộc rơi vào trong tầm mắt của anh ta.
Chương 520



“Á…”



Bạch Hổ khẽ động, đau đớn tựa như thủy triều vọt tới.



“Đừng nhúc nhích.”



Một giọng nói vang lên, một vị tướng sĩ Long quân đứng ở bên cạnh Bạch Hổ nói: “Ngài bị trọng thương, toàn thân nhiều chỗ bị ăn mòn, chúng tôi đã thoa thuốc cho ngài, hiện tại cần tĩnh dưỡng.”



Bạch Hổ nhìn về phía tên kia tướng sĩ Long quân, tên tướng sĩ Long quân kia rất thảm, trên mặt băng bó băng gạc thật dày, cả người nhìn vô cùng thê thảm.



“Bạch Hổ đã tỉnh chưa?”



Bên ngoài gian phòng rối loạn tưng bừng, lần lượt từng bóng người nhao nhao vọt vào, ánh mắt Bạch Hổ rơi vào trên thân những người này, nội tâm dâng lên một dòng nước ấm.



Những người này đều là anh em của anh ta, đều là tướng sĩ Long quân.



Mỗi người bọn họ không có ai bình yên vô sự, trên người đều băng bó, có thậm chí nửa gương mặt đều bị băng gạc bao phủ, thương tích đầy mình, nhìn rất khủng bố.



“Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?” Qua một hồi lâu, mạch suy nghĩ của Bạch Hổ mới rõ ràng một chút, khàn khàn mở miệng nói.



“Sau khi ngài hôn mê, chúng tôi đã trốn đến dưới đáy của lâu đài cổ, tránh né mưa máu.” Một vị tướng sĩ Long quân trong đó mở miệng nói: “Về sau mưa máu thành sông, vọt tới hướng chúng tôi, chúng tôi đợi mưa tạnh liền lập tức rời khỏi cái địa phương quỷ quái kia.”



Bạch Hổ khẽ gật đầu, đột nhiên, anh ta thấy được tướng sĩ Long quân kia há to miệng, muốn nói gì đó, nhưng muốn nói lại thôi, cuối cùng không có nói ra.



“Còn điều gì muốn nói, cứ nói đi.” Bạch Hổ nói.



“Là chuyện liên quan tới Huyết Độc.” Vị tướng sĩ Long quân cắn răng một cái, mở miệng nói: “Chúng tôi đã phát hiện ra độc tính của Huyết Độc không phải là sự ăn mòn.”



Bạch Hổ nhướng mày: “Có ý gì?”



“Tính ăn mòn chỉ là đặc tính của mưa máu, mà chúng ta sau khi bị mưa máu xối qua, đều đã trúng Huyết Độc, huyết độc này quỷ dị cổ quái, có thể theo hành động của chúng ta mà xâm nhập vào thân thể càng mạnh mẽ hơn, ban đầu chúng tôi không hiểu, đã có mấy người thân thể quá ấm áp, đã xuất hiện triệu chứng bị tổn thương do giá rét.”



“Tổn thương do giá rét?” Bạch Hổ bỗng nhiên giật mình, vị tướng sĩ Long quân kia khẽ gật đầu, sắc mặt trắng bệch: “Chúng tôi đã thử các loại phương pháp giải độc, không chỉ không làm nên chuyện gì, ngược lại sẽ làm cho Huyết Độc càng thêm nghiêm trọng, chúng tôi chỉ có thể cố gắng giảm bớt hành động.”



Vị tướng sĩ Long quân nói xong, Bạch Hổ nhìn lướt qua, quả nhiên, có mấy vị tướng sĩ Long quân có sắc mặt rất khó nhìn, hiển nhiên là Huyết Độc khiến cho thân thể suy yếu.



Thời điểm Bạch Hổ suy tư, cũng phát hiện thân thể của mình không hiểu sao lại cảm thấy một tia lạnh lẽo, dù cho che kín chăn mền nặng nề, cũng khiến cho anh ta như rơi vào hầm băng.



“Anh không có bất kỳ động tác gì, Huyết Độc còn chưa lan tràn đến các vị trí của cơ thể, cho nên Huyết Độc ảnh hưởng không lớn với anh, chúng tôi đã có ít người, thậm chí hành động đã trở nên khó khăn.”



Lời nói của Tướng sĩ Long quân truyền đến trong tai Bạch Hổ, đôi mắt Bạch Hổ trở nên thâm thúy, nội tâm rung động, rốt cuộc anh ta đã hiểu, vì sao trước đó đại trưởng lão cùng Vincent muốn liên hợp thi triển bí thuật!



Một bí thuật cần đến hai trưởng lão của Huyết tộc thi triển, sao có thể yếu được?



Bạch Hổ giờ mới hiểu được, sở dĩ có thể trở thành bí thuật áp đáy hòm của Huyết tộc… Huyết độc này vậy mà có thể phóng thích ở phạm vi quy mô lớn, những tướng sĩ Long quân này của mình, căn bản không có cách đối phó!



Thậm chí chính mình, cũng cảm thấy khó giải quyết.



Bạch Hổ cảm nhận rõ ràng rằng, lồng ngực của mình, đang phát ra một cơn ớn lạnh, dường như có người đặt một khối băng ở ngực của Bạch Hổ, sự lạnh lẽo này, khiến da đầu anh ta tê dại, phảng phất như bên trong mình không phải là độc, mà là một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào!



“Tôi đã biết.” Qua hồi lâu, Bạch Hổ chậm rãi mở miệng, đã quyết định.



“Bước kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào, rời khỏi Châu Âu?” Một vị tướng sĩ Long quân hỏi.



Bạch Hổ lắc đầu: “Chúng ta đồ sát một tộc ở Châu Âu, ở hải ngoại nhất định đã nhấc lên sóng gió, bây giờ chúng ta không có bất kỳ sức chiến đấu gì, đi ra ngoài, chính là chịu chết với những thế lực quân phiệt kia.



“Tôi muốn gọi điện thọai cho Long Vương.” Bạch Hổ bảo một thuộc hạ đưa điện thoại qua, nói.



‘‘Long Vương…’’ Sau khi nghe thấy Bạch Hổ muốn gọi điện thoại cho Long Vương, rất nhiều tướng sĩ Long quân ở đây đều chấn động, hai mặt nhìn nhau.



‘‘Long Vương, gần đây vẫn khỏe chứ?’’ Cuối cùng có một vị tướng sĩ Long quân không nhịn được, hỏi Bạch Hổ.



Rất nhiều tướng sĩ Long quân ở đây đều kích động, từ khi Long Vương quyết định thoái ẩn đến nay… Ở căn cứ Long quân chưa bao giờ gặp qua Long Vương.