Chàng Rể Phế Vật

Chương 485: Biến Động Lớn Ở Yên Kinh






Bên ngoài khách sạn có một dãy xe đậu bên đường, đám tay sai của Hộ và Kinh đang tụ tập sôi nổi, bọn họ rãnh rỗi không có gì làm nên chém gió rất giỏi.

“Mọi người nghĩ sau trận chiến đấu kịch liệt này thì ai bị thương ít nhất?”
“Đương nhiên là Kinh đại nhân của chúng ta rồi.


“Sao có thể là Kinh được? Sức mạnh của đại nhân chúng ta thâm sâu khó lường, nghe đâu đến tận bây giờ vẫn chưa có ai có thể làm cho anh ta phát huy toàn bộ sức mạnh của mình.

” Một tay sai khác nói.


Mấy tên tay sai này đang nói chuyện phiếm thì bỗng có một tên tay sai nhìn về hướng lối vào khách sạn với vẻ mặt ngơ ngác, anh ta chỉ về khách sạn rồi hét lên: “Mọi người mau nhìn xem!”
Mấy tên tay sai lần lượt nhìn về phía kia, tất cả bọn họ đều trợn tròn đôi mắt.

“Hai bóng dáng đó là! ”
“Tôi không nhìn sai phải không? Chẳng lẽ là hai đại nhân?”
Màn đêm tối tăm và sâu thẳm bao trùm nơi đây, hai bóng dáng cùng dìu đỡ nhau từ trong khách sạn đi ra với vẻ nhếch nhác không gì sánh bằng.

Bởi vì trời quá tối nên những tay sai này hoàn toàn không thấy rõ mặt, bọn họ chỉ có thể lờ mờ đoán là hai đại nhân Kinh và Hộ thông qua dáng vẻ của họ.

Đợi đến khi hai bóng dáng ấy chạy đến thì bọn họ mới nhận ra, bọn họ run rẩy toàn thân lao đến chỗ Kinh và Hộ.

“Đại nhân không sao chứ?”
Rất nhiều thuộc hạ chạy đến vây quanh Kinh và Hộ, nhìn thấy dáng vẻ của Kinh và Hộ thì trong lòng bọn họ càng dâng lên cuồn cuộn cơn sóng sợ hãi.

Kinh và Hộ hoàn toàn không còn bộ dạng phóng khoáng và kiêu ngạo như khi chưa vào khách sạn nữa, giờ nhìn họ thảm hại biết bao.

Hai người được một tay sai dìu đến ngồi vào chiếc xe sang trọng, từ đầu đến cuối mấy tên tay sai đó không dám hít thở.

Bởi vì dáng vẻ của Kinh và Hộ lúc này quá khủng khiếp, khuôn mặt của Kinh lạnh như băng, đôi mắt sâu thẳm chợt biến mất, chỉ còn lại sự khó tin vô tận.


Hộ được tay sai dìu vào trong xe, lúc này có vẻ anh ta còn thảm hơn cả Kinh.

Gân cánh tay trái của Hộ đã bị dao găm cắt đứt, toàn bộ cánh tay bị cắt bỏ hoàn toàn.

Anh ta đang ngồi trên ghế sau của chiếc xe sang trọng, toàn thân bê bết máu, đôi môi run rẩy, trong ánh mắt lóe lên nỗi sợ hãi và kinh ngạc tột độ.

“Đại nhân, giờ chúng ta đi khỏi đây sao?” Kinh ở trong xe của mình, tay sai lái xe kia quay đầu lại hỏi.

Khi Tô Loan Loan nghe thấy giọng nói quen thuộc đó thì trong lòng bất giác run lên, cả người Tô Loan Loan run bần bật, cô ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn Trần Xuân Độ đang cầm con dao găm Long Nha trong tay và nhìn cô ta đầy ẩn ý.

“Tôi! ” Tô Loan Loan mở miệng nhưng chợt nhận ra trên người Trần Xuân Độ lúc này có một khi chất vô hình nào đó, khí chất mạnh mẽ ấy khiến cô ta không nói nên lời.

Tô Loan Loan nghẹn lời, nhưng ánh mắt sâu thẳm của Trần Xuân Độ dường như hiểu Tô Loan Loan muốn nói gì, anh lạnh lùng nói: “Tất cả những chuyện vừa xảy ra các người không thấy gì hết, mau dẫn theo Kim Huyên rời khỏi đây càng xa càng tốt, rồi sau đó tìm một khách sạn ở.


Nói xong, Trần Xuân Độ quay người đi ra ngoài khách sạn.

Tô Loan Loan với vẻ mặt khó hiểu, rõ ràng Trần Xuân Độ đã đuổi Kinh và Hộ đi rồi, sao còn muốn cô ta rời đi?
Tô Loan Loan nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng đầy sự nghi ngờ, cô ta dứt khoát lớn giọng hỏi Trần Xuân Độ: “Tại sao?”
“Bởi vì, ở đây! Chẳng bao lâu nữa sẽ bị san bằng thôi.


” Trần Xuân Độ điềm tĩnh nói một câu, đợi đến lúc Tô Loan Loan đứng dậy rồi đi tìm Trần Xuân Độ nhưng sớm đã không còn thấy bóng dáng của anh nữa.

Tô Loan Loan kinh ngạc trước những lời nói của Trần Xuân Độ.

Ở đây sắp bị san bằng rồi, câu nói đó có ý gì? Lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Nét mặt của Tô Loan Loan rất phức tạp, cô ta phải đấu tranh trong lòng rất lâu mới bình tĩnh lại được, cô ta thở một hơi dài, chậm rãi đứng lên rồi đi vào trong khách sạn.

Cô ta không biết những lời nói vừa nãy của Trần Xuân Độ là có ý gì? Nhưng cô ta không chút nghi ngờ tính xác thực về những lời nói đó của Trần Xuân Độ.

!
Bên ngoài khách sạn, những chiếc xe nối đuôi nhau lao nhanh về cuối đường.

Cho đến khi những chiếc xe này chạy vào sân bay thì mới dừng lại.

.