Sát thủ đó phớt lờ Kinh, Kinh hừ lạnh, toàn thân bộc phát khí chất lạnh lẽo, lúc này mới khiến sát thủ đó miễn cưỡng bình tĩnh tỉnh táo hơn một chút.
Sát thủ đó nhìn Kinh, nở nụ cười còn khó coi hơn khóc, lúc này mới giải thích: “Ông chủ, chúng tôi đã gặp phải rắc rối! ”
Kinh khẽ nhíu mày, rồi nhanh chóng giãn ra hỏi: “Có phải các cậu đã gặp một người đàn ông?”
Sát thủ đó vội gật đầu lia lịa, nhìn Kinh bằng ánh mắt ngạc nhiên.
“Rồi sao? Chẳng phải tôi bảo các cậu bắt người phụ nữ đó lại à?” Kinh hỏi tiếp.
“Bên cạnh người phụ nữ đó có một người võ công cao cường, chúng tôi không tiếp cận được, đành phải đối phó với người đàn ông đó.
” Sát thủ vẫn còn sợ hãi nói, lúc nhìn Kinh, ánh mắt anh ta bắt đầu trở nên mê man: “Anh ta còn bảo tôi nói với anh rằng! chúng tôi không xứng làm đối thủ của anh ta, bảo anh lăn vào đó! ”
Vù!
Sát thủ vừa dứt lời, nhiệt độ xung quanh bỗng giảm mạnh.
Sát thủ sửng sốt nhìn Kinh, trước giờ vẻ mặt Kinh vẫn luôn bình tĩnh, nhưng giờ nó đã bị sát ý lạnh lẽo bao trùm.
“Anh ta bảo tôi lăn vào đó! ” Kinh từ tốn nói: “Anh ta đã bị bao vây chết đến nơi rồi còn không biết sống chết! ”
Kinh bỗng mỉm cười, nhưng nụ cười này lại khiến sát thủ sởn tóc gáy, run lẩy bẩy.
“Để tôi đi, tôi có nhiều chuyện phải tính sổ với anh ta hơn anh.
” Hộ lạnh lùng nói, rồi xoay người giậm chân, một giây sau, thân hình anh ta đã biến mất tại chỗ, sát thủ chấn động, vì anh nhìn thấy một tàn ảnh xuất hiện trong hư không, không ngờ Hộ đã chạy tới cửa khách sạn.
Tốc độ của Hộ đáng sợ như vậy, ngay cả sát thủ cũng thấy mặc cảm tự ti.
Càng khiến anh ngạc nhiên hơn là, theo anh biết hai ông chủ thuê bọn anh đều là nhân vật có máu mặt với địa vị tối cao, anh hoàn toàn không biết thực lực của họ cũng đáng sợ như vậy, anh vốn tưởng bọn họ không hề có thực lực.
Ngay cả Hộ chỉ tiện tay thể hiện một chiêu cũng khiến anh hoàn toàn khiếp sợ rồi, đừng nói là Kinh.
Kinh chỉ đứng đó thì chẳng khác gì người bình thường, nhưng sát thủ hoàn toàn không thể nhìn thấu Kinh.
Nếu nói Hộ là thanh kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ, thì Kinh gần như là đầm sâu không thấy đáy, làm sát thủ chỉ liếc mắt, trong lòng đã không khỏi sợ hãi.
“Cậu ta nóng lòng như thế! ” Kinh ngẩng đầu, thấy Hộ đã biến mất ở cửa khách sạn thì lẩm bẩm.
Rồi Kinh xoay người trở về xe.
Thuộc hạ ở bên cạnh đi tới, nhìn sát thủ đó rồi cung kính hỏi Kinh: “Thưa ngài, phải xử lý anh ta thế nào ạ?” Nhìn bề ngoài trông anh ta có vẻ hờ hững, nhưng dưới bộ đồ vest, cơ bắp toàn thân đã căng cứng, như thể lúc nào cũng có thể bộc phát tốc độ nhanh như tia chớp.
“Anh tới rồi à?”
Trần Xuân Độ nghe thấy tiếng bước chân của Hộ đã ngừng lại, thì từ từ xoay người lại, miệng còn ngậm một điếu thuốc, bộ dạng cợt nhả, dù nhìn thấy Hộ cũng chẳng bất ngờ gì.
Hộ quan sát Trần Xuân Độ, đáy mắt thoáng qua tia lạnh lẽo, nhưng vẫn hờ hững nói: “Không ngờ đã qua mấy năm rồi, mà anh vẫn giống hệt tên lưu manh.
”
Trần Xuân Độ nhếch miệng, càng lộ rõ gương mặt lưu manh: “Lưu manh thì sao, dù sao cũng mạnh hơn mấy người ra vẻ ta đây như anh.
”
“Xem ra đúng là anh rồi.
” Hộ nhếch miệng cười khẩy, bỗng siết chặt nắm đấm, trên mặt đã phủ màn sương lạnh lẽo: “Năm đó tôi đã để anh chạy thoát, nhưng lần này sẽ không còn khả năng đó nữa.
”
Hộ gằn từng câu từng chữ, khí thế không ngừng tăng lên, nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt đầy sát khí.
“Hóa ra anh mới là ông chủ đứng sau, không ngờ anh lại chạy từ thành phố T đến đây! ” Mắt Trần Xuân Độ lạnh lẽo, không khỏi hiện lên tia thâm thúy nghiêm nghị.
“Lúc trước ở thành phố T, tôi đã tha cho anh một mạng, giờ tôi đã xác nhận là không lầm rồi, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho anh.
” Hộ vừa dứt lời, bỗng giậm chân quát lạnh, vung nắm đấm về phía Trần Xuân Độ như một tia chớp.
Trần Xuân Độ nhìn Hộ, đến khi anh ta ra tay, sắc mặt anh mới trở nên nghiêm trọng, anh biết rõ thực lực của Hộ, nên không dám sơ ý qua loa khi đối mặt với anh ta.
Là chủ nhân thành phố T, sao anh ta có thể không có thực lực đứng đầu thiên hạ chứ? Bằng không anh ta đâu thể ngồi vững vị trí đó.
“Rầm!”
Hộ vung nắm đấm về phía Trần Xuân Độ, hư không chấn động, thậm chí còn có tiếng nổ vang vọng.
Hộ ra tay quá nhanh, hư không chỉ còn lại vô số quyền ảnh và những gợn sóng vô hình đang khuếch tán ra xung quanh.
“Rầm!”.