Chương 423
Lời của Lê Kim Huyên dường như khiến Trương Bảo Thành khơi đậy động lực, Trương Bảo Thành gật đầu, lạnh giọng nói: “Đi vào thôi.”
Lê Kim Huyên và Trương Bảo Thành sau khi đi vào, Tô Loan Loan đi theo đằng sau bọn họ, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, khiến Tô Loan Loan không khỏi rơi vào trong dòng suy nghĩ, một lúc lâu sau, Tô Loan Loan bỗng ngắng đầu lên, ngay cả cô ta cũng không biết trong hồ lô của Trần Xuân Độ bán thuốc gì.
Trần Xuân Độ rốt cuộc muốn làm cái gì? Bị Trương Bảo Thành kháy nhiều lần như vậy, còn có thể thản nhiên như vậy, thậm chí còn ngang ngược như vậy, dũng khí của anh từ đâu mà ra?
Tô Loan Loan cũng nghĩ không thông, chỉ có thể đi theo Lê Kim Huyên và Trương Bảo Thành vào trong quầy hàng.
Trong quầy hàng, chen lần rất nhiều người, rất nhiều khách đổ cược đều tự mình chọn đá thô mình nhìn trúng, mà Trần Xuân Độ sau khi đi vào trong quầy hàng, quét mắt, đột nhiên đi về phía một góc, ôm một khối đá thô bám đầy bụi đất, to bằng đầu của đứa trẻ sơ sinh, nói với chủ quầy: “Khối này tôi mua.”
“Khối này sao?” Chủ quầy nhìn khối đá thô đó, hơi sững người, sau đó nhìn sang Trần Xuân Độ, cười khuyên: “Sếp à, cậu không phải lần đầu tiên chơi đổ thạch chứ? Loại đá này, nhìn một cái là biết đồ bỏ, triển lãm hôm nay kết thúc, loại đá bỏ đi này sẽ bị mang đi hủy.”
Khóe miệng của Trần Xuân Độ nhéch lên lộ ra ý cười, mở miệng nói với vẻ rất thần bí: “Nếu đã như vậy thì không bằng xem thành đồ bỏ mà bán cho tôi đi.”
Người chủ quầy đó liếc nhìn Trần Xuân Độ với vẻ kỳ quái: “Tôi từng thấy kẻ ngốc, nhưng chưa từng thấy ai tặng tiền giống như cậu.”
Đằng sau Trần Xuân Độ, Trương Bảo Thành đứng cách đó không xa sau khi nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Trần Xuân Độ và chủ quây, cười lạnh một tiếng: “Sao hả? Muốn dựa vào một khối đá bỏ đi kiếm được 300 tỷ sao?”
Lê Kim Huyên ở bên cạnh Trương Bảo Thành mặt mày cau có, cô hỏi Trương Bảo Thành đã xảy ra chuyện gì.
Trương Bảo Thành cười lạnh nhìn Trần Xuân Độ, lớn giọng mở miệng nói: “Không có gì, tôi chỉ là lần đầu tiên thấy có tên ngu ngốc lại chọn mua một khối đá bỏ đi, người bình thường đều nhìn ra, loại đá bỏ đi này, cho dù có ngọc, cũng không có bao nhiêu, vẫn không tinh thuần.”
Giọng nói của Trương Bảo Thành rất lớn, rõ ràng là cố ý muốn để tất cả mọi người đều nghe thấy, trong nháy mắt, rất nhiều ánh mắt đều dừng ở trên tay Trần Xuân Độ, sau khi rất nhiều người nhìn thấy khối đá thô trên tay Trần Xuân Độ, lập tức bật cười ha hả, trong quầy hàng, vô số người bật cười, nhìn thấy thao tác này của Trần Xuân Độ, khiến bọn họ nhìn Trần Xuân Độ giống như nhìn kẻ ngốc, bọn họ thậm chí cười tới đau bụng.
“Tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy kẻ ngốc như này, loại đá bỏ đi này cũng muốn mua, đầu bị hỏng rồi à.”
“Ha ha ha, quả nhiên là não tàn, thứ rác rưởi này cũng muốn mua, thật là gây hài!”
Từng lời bàn tán rần rần vang lên, người chủ quầy này cũng coi như tốt bụng, nhìn sang Trần Xuân Độ, có lòng tốt khuyên: “Cậu nếu như muốn mua đá thô, mấy khối này không tệ, vẫn là đừng mua khối đá bỏ đi đó.”
Trần Xuân Độ lại cố chấp muốn mua khối đá bỏ đi này: “Không cần, chính là khối này, tôi cảm thấy khá được.”
“Cậu…” Chủ quầy đó thấy Trần Xuân Độ bướng tới đáng sợ, lắc đầu nói: “Tới lúc đó đừng nói tôi không nhắc nhở cậu, đây là cậu tự tìm.”
Chủ quầy đó nói xong, bèn ra giá: “15 triệu.”
Vẻ mặt của Trương Bảo Thành ở đằng sau Trần Xuân Độ hơi đanh lại, ông ta nhìn Trần Xuân Độ, ông ta thế nào cũng không ngờ, Trần Xuân Độ thật sự định mua khối đá bỏ đi này!
Lát sau, Trần Xuân Độ ôm khối đá thô này đi ra, đằng sau kèm tiếng cười giễu không ngừng của Trương Bảo Thành và Lê Kim Huyên với sắc mặt khó coi.
“Lê tổng, cho dù người vừa bước vào giới đỗ thạch, đều biết đây tuyệt đối là một khối đá bỏ đi, mà cậu ta, lại còn xem thành bảo bối.” Giọng nói của Trương Bảo Thành mang theo sự châm chọc.
Lê Kim Huyên thẹn quá hóa giận, đôi mắt đẹp hằn học lườm Trần Xuân Độ, lạnh giọng nói: “Anh lập tức dừng lại cho tôi.”
Mà Trần Xuân Độ lại không nghe không màng, đột nhiên đi về phía một quầy hàng khác.
Không lâu sau, Trần Xuân Độ lại ôm mấy khối đá thô từ trong quầy hàng đi ra, trong nụ cười lạnh lùng mỉa mai của Trương Bảo Thành, Trần Xuân Độ để đá thô ở một chỗ trồng, sau đó lại đi vào một quầy hàng khác.
Trương Bảo Thành đi tới xem, nụ cười càng mải mai phát lạnh, thấy Trần Xuân Độ liên tiếp ôm đá thô đi ra, cười ha hả, trào phúng nói: “Mua một đống đá bỏ đi, sao hả, cậu là muốn dùng đống đá bỏ đi này kiếm được 300 tỷ, thật sự là vớ vẫn!”
Lê Kim Huyên nhìn những khối đá có hình thủ kỳ lạ, nhưng điểm không khác biệt là màu sắc của số đá thô này đều sẫm, không có một chút ánh sáng xuyên thấu mà ngọc bích nên có, đều chỉ là đồ bỏ, so với nhiều đá thô khác, căn bản không thể so sánh.
Lê Kim Huyên khoanh tay trước ngực, nhìn Trần Xuân Độ ôm đá thô, đi đi lại lại, tức tới mức mặt mày.
khó coi, gương mặt xinh đẹp lạnh băng, tổng giám đốc nữ thần giờ sắp tức điên rồi!
Chương 424
Cô ban đầu không biết số tiền này Trần Xuân Độ lấy đâu ra, sau mới phản ứng lại, số tiền này đều là Tô Hiểu Vân cho Trần Xuân Độ mượn! Bây giờ đều bị Trần Xuân Độ tiêu uống rồi!
Lê Kim Huyên nhìn mà tức điên, bắt tri bắt giác, số đá thô này càng lúc càng nhiều, chỗ trống xung quanh, cũng càng lúc càng có nhiều người bởi vì tò mò và vây lại xem.
Cuối cùng, đợi tới khi số đá thô này có khoảng trăm khối, khi chất chồng như ngọn núi nhỏ rồi, Trần Xuân Độ dừng lại, hai tay đút túi quần, nhàn nhạt nhìn Trương Bảo Thành.
Trương Bảo Thành sau khi cảm nhận được ánh mắt của Trần Xuân Độ, liếc nhìn đống đá thô bám đầy bụi này, khinh thường rồi cười lạnh một tiếng, châm chọc rất gắt: “Sao hả, muốn dùng những cái này để hoàn thành mục tiêu nhỏ của cậu sao?”
Quanh đây có rất nhiều người vây xem không biết đầu đuôi, bọn họ đều nhìn Trần Xuân Độ, không hiểu Trần Xuân Độ tại sao lại mua nhiều đá bỏ đi như vậy.
Trần Xuân Độ nhìn sang Trương Bảo Thành, sắc mặt thản nhiên, điềm tĩnh mở miệng: “Ông nói những khối đá bỏ đi này phải không?”
“Ông nói ở khu cược cấp thấp nếu như kiếm được 300 tỷ thì ông nhận thua phải không?”
“Ông nói chỉ có kẻ ngốc mới mua những thứ này phải không?”
Trần Xuân Độ mở miệng nói từng câu từng chữ, vào lúc này, từ trên người Trần Xuân Độ bỗng dâng lên một cỗ khí thế mạnh mẽ vô hình, khiến Trần Xuân Độ trong vô hình dường như nâng cao hơn.
Lê Kim Huyên nhìn sang Trần Xuân Độ, lông liễu nhíu lại, cô không biết Trần Xuân Độ rốt cuộc muốn giở trò gì.
“Vùt”
Đột nhiên, hư không run rẫy một trận, một ánh sáng đen vụt qua, chiếc dao Long Nha đột nhiên xuất hiện ở trong tay Trần Xuân Độ.
Tay Trần Xuân Độ cầm dao Long Nha, khí thế cả người bỗng chốc trở nên lăng lệ!
Lúc đó, Trần Xuân Độ cầm dao Long Nha trong tay dường như không còn là con rễ nhà họ Lê dễ bảo, chịu sự chửi mắng sỉ nhục của người đời nữa, anh dường như lần nữa đứng trên chiến trường, hóa thành chiến thần vô địch, rong ruỗi trong mưa bom bão đạn!
Đôi mắt sâu thẳm của Trần Xuân Độ tỏa ra tia lạnh lẽo lăng lệ, anh của lúc này, ánh mắt quét qua Trương Bảo Thành, khiến Trương Bảo Thành cả người đều run rấy, trong lòng không kìm được mà run rấy!
Tổng giám đốc nữ thần sững người, nhìn sang Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ của lúc này, so với bình thường nhiều thêm cảm giác xa lạ, nhưng lại khiến cô cảm nhận được rõ một cỗ lăng lệ thiết huyết!
Loại khí chất, khí thế này… cô chỉ từng cảm nhận qua những nghỉ thức duyệt binh, trong đội nghi thức do vô số quân nhân hợp thành ở trong phim!
Đôi mắt đẹp của tổng giám đốc nữ thần hiếm khi lộ ra tia mờ mịt, cô của lúc này, cũng mờ mít rồi, đôi mắt đẹp của cô luôn nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, cô không hiểu, tại sao Trần Xuân Độ lại có loại khí thế này! Kiểu vô lại như anh mọi khi, vào lúc này cũng có thể chắn nhiếp tất cả mọi người!
Tô Loan Loan ở một bên của Lê Kim Huyên, nhìn Trần Xuân Độ, có lẽ trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có cô mới hơi hơi đoán được một chút, sợ rằng cô ta đã gần tới chân tướng nhát rồi… Đây mới là Trần Xuân Độ, đây mới là vị Long Vương làm cho thế giới ngầm phương Tây trao đảo, khiến vô số thế lực siêu cấp run rầy thần phục, khiến những thề lực độc tôn đó tan tác!
Trương Bảo Thành cả người không kìm được mà run rấy, Trần Xuân Độ chỉ liếc nhìn ông ta, liền khiến nơi sâu thăm trong linh hồn của ông ta cảm nhận được sự sợ hãi!
“Cậu muốn làm cái gì, cậu đây là đang phạm tội! Nhiều cặp mắt nhìn như vậy, cậu dám ra tay sao!”
Trương Bảo Thành rất hoảng, khi ông ta nhìn thấy Trần Xuân Độ tay cầm dao Long Nha, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ông ra, lông tóc toàn thân của ông ta đều dựng đứng lên, như rơi vào hầm băng, ông ta sợ giây tiếp theo Trần Xuân Độ sẽ cầm dao Long Nha giết tới!
Trần Xuân Độ nheo mắt nhìn Trương Bảo Thành một lúc lâu, mới bật cười một tiếng, từ từ mở miệng: “Không, ông không xứng để tôi dùng nó giết ông.”
Trần Xuân Độ nói xong, từ từ xoay người lại, đối mặt với trăm khối đá thô chồng đống như ngọn núi để ở trước mặt, đôi mắt bỗng vụt qua tia lạnh!
“Vèo!”
Bóng người của Trần Xuân Độ bỗng dưng biến mắt khỏi chỗ ban đầu, trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt đồng trăm khối đá thô!
Một giây sau, Trần Xuân Độ bỗng vung dao Long Nha!
“Bụp!
Một chuỗi âm thanh rền vang vang lên, bụi bay mù mịt, sau tiếng xẹt xẹt, dao Long Nha trong tay Trần Xuân Độ đã gọt một mảnh to ở khối đá thôi bám đầy bụi đó!
Vào lúc này, đám đông thốt lên kinh ngạc, vô số kẻ vui sướng khi người khác gặp nạn, đám đông xung quanh ngồi đợi xem trò thì nay đồng loạt đanh mặt lại!
Mà Trương Bảo Thành thì trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm, thất thanh hét lên: “Chuyện này không thể nào!
CHƯƠNG 425
“Bụp!” Dao Long Nha trong tay Trần Xuân Độ, động tác quá nhanh, Trần Xuân Độ tay cầm dao Long Nha, tay nhắc dao rơi, tất cả mọi người ở đây, không ai có thể nhìn rõ động tác của Trần Xuân Độ, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một tàn ảnh vụt qua, sau đó, một cục đá thô to bằng cái đầu trẻ sơ sinh trong số đó, bỗng dưng bị Trần Xuân Độ gọt một mảng lớn!
Nhất thời, xung quanh im bặt, kim rơi cũng có thể nghe thầy!
Mà một giây sau, từ khối đá tối màu không có ánh sáng này, gần như bị tất cả mọi người nhận định đây là một khối đá bỏ đi không thể xuất hiện ngọc, đột nhiên, sắc mặt của vô số người đều thay đổi, nhìn chằm chằm vào khối đá thô này!
Chỉ thấy phía trên mặt cắt của khối đá bị dao Long Nha cắt, bỗng có một tia ánh sáng xanh ngọc tỏa ra, màu xanh như sóng nước mêng mang, vô cùng nhẹ nhàng bắt mắt!
“Đây là…”
Thần sắc của vô số người đanh lại, bọn họ nhìn chằm chằm khối đá thô đó, trong lòng dậy sóng!
Bọn họ thế nào cũng không ngờ, khối đá thô này vậy mà thật sự có ngọc!
Đây gần như là chuyện không thể nào, nhưng lại xảy ra ở trước mặt bọn họ!
Trong đám đông vang lên từng tiếng xuýt xoa, vô số người mang vẻ sửng sốt kinh ngạc, mà Trương Bảo Thành thì trợn to hai mắt, biểu cảm đó giống như gặp ma vậy!
Bên cạnh Trương Bảo Thành, gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên hơi đanh lại, đôi môi đỏ vô cùng dụ người của cô hơi mở ra, cô cũng cảm tháy rất kinh ngạc khi khối đá thô này có ngọc!
Không có ai có thể ngờ, khối đá thô bám đầy bụi không hề bắt mắt này, thật sự có ngọc!
“Chuyện này sao có thể chứ! Vậy mà là Lục Tổ Mẫu…” Trương Bảo Thành lẫm bẩm với chính mình, trong lúc vô thức lộ ra một hai câu, đã kinh động tới vô số người, trong nháy mắt dáy lên bão táp trong đám đông!
Một khối đá thô bị xem là đồ bỏ, vậy mà có thể có Lục Tổ Mẫu!
Đây rốt cuộc là có vận may nghịch thiên cỡ nào mới có thể có được!
Từng ánh mắt sửng sốt, kinh ngạc, kèm theo sự khó tin dừng trên người Trần Xuân Độ, ai có thể ngờ, người đàn ông vẻ ngoài không xuất sắc, nhìn trông rất bình thường này, vậy mà có thể cắt ra Lục Tổ Mẫu từ một khối đá bỏ đi!
Trương Bảo Thành dừng trên người Trần Xuân Độ, ông ta nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, cơ thể hơi run rẫy, đanh giọng nói: “Tôi không tin, đây chỉ là cậu giẫm phải vận may cứt chó mà thôi.”
“Vận may cứt chó sao?” Trần Xuân Độ liếc nhìn Trương Bảo Thành, cười nhàn nhạt, trong ánh mắt bỗng nhiều thêm tia thương hại.
Nội tâm Trương Bảo Thành chọt chắn động, ông ta cảm nhận được ánh mắt của Trần Xuân Độ, trong lòng càng không hiểu, ánh mắt này của Trần Xuân Độ là ý gi, tại sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn ông ta.
Mà cách đó không xa, mọi người vẫn chìm đắm trong cơn sửng sốt kia, trong một khối đá bỏ đi không ai thèm được mua từ khu cược cấp thấp, vậy mà có thể xuất hiện loại ngọc cực phẩm như Lục Tổ Mẫu, đù mẹ đây tuyệt đối là hời to!
Không ít người thậm chí đã đỏ mắt, nhìn chằm chằm vào khối đá thô Lục Tổ Mẫu đó, ngưỡng mộ đồ ky, tới đỏ mắt.
Bọn họ đều tiếc đứt từng khúc ruột, nếu như sớm biết đây là một khối đá thô có ngọc Lục Tổ Mẫu, bọn họ chắc chắn không tiếc mọi giá để mua!
Có càng nhiều người rơi vào trầm mặc, bọn họ đều vào lúc Trần Xuân Độ mua trăm khối đá thô mà đồng loạt cười nhạo chế giễu anh, bây giờ Trần Xuân Độ cắt ra được khối Lục Tổ Mẫu này, khiến bọn họ xấu hỗ hận không thể tìm một cái lỗ tại đây mà chui xuống!
“Vận may cứt chó này của cậu quả thật rất tốt, tôi làm hội trưởng hiệp hội đổ thạch nhiều năm như vậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ở khu cược cấp thấp xuất hiện ngọc cực phẩm.” Trương Bảo Thành gật đầu, vài ba câu liền quy mọi thứ đều do vận may của Trần Xuân Độ tốt.
Mà đám đông đang sốt ruột ở xung quanh lúc này mới yên tĩnh một chút, phải, ở khu cược cấp thấp, sau khi trải qua sự giám định của nhiều người như vậy, đều cho rằng nó là đồ bỏ, Trần Xuân Độ có thể vớ được nó, ngoài vận may tốt ra, rất khó tìm được lời giải thích gì khác.
Trương Bảo Thành nói như vậy mới khiến rất nhiều người trong đám đông hiểu ra.
Nhưng không ngờ Trần Xuân Độ đột nhiên cười lạnh một tiếng, nhìn sang Trương Bảo Thành, vẻ mặt khôi hài: “Vận may cứt chó?”
Tim của Trương Bảo Thành bỗng nảy lên, ánh mắt trào phúng đó của Trần Xuân Độ khiến trong lòng ông ta tự dựng có một sự lo lắng mãnh liệt.
“Này, anh rốt cuộc muốn làm gì?” Vào lúc này, Lê Kim Huyên không nhịn được mở miệng gọi Trần Xuân Độ một tiếng.
Trần Xuân Độ quay đầu liếc nhìn Lê Kim Huyên, dịu dàng nói: “Kim Huyên, em nhìn cho kỹ đây.”
Sau khi nói xong, Trần Xuân Độ bèn xoay đầu sải bước đi về phía đống đá thô đó.
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên nheo lại, mắt cô nhìn chăm chú vào bóng lưng của Trần Xuân Độ, không hiểu gì cả.
Chương 426
Khi Trần Xuân Độ đi tới một khối đá thô khác, Trương Bảo Thành nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng bỗng run rẫy, đột nhiên dầy lên dự cảm không lành.
Trần Xuân Độ một tay cầm dao Long Nha, một tay đề trên khối đá thô, anh từ từ sờ khối đá thô, giống như đang cảm nhận cái gì đó.
Đột nhiên, Trần Xuân Độ tay cầm dao Long Nha, anh hướng dao Long Nha lên, mạnh mẽ cắt vào một chỗ!
“BụpP Lại là một chuỗi âm thanh rền vang, inh tai nhức óc vang vọng ở trong tai của mỗi người!
Mà sau khi Trần Xuân Độ cắt xuống một dao này, anh không có dừng lại, dao Long Nha trong tay xoẹt xoẹt cắt gọt… Một khối đá thô to, trong nháy mắt bị Trần Xuân Độ cắt bỏ đi rất nhiều phần vỏ đá.
Mà đợi sau khi Trần Xuân Độ dừng lại, bầu không khí lại rơi vào khoảng lặng, đám đông xung quanh, nhìn khối đá thô đó, qua vài giây mới phản ứng lại!
Đám đông xung quanh lập tức bùng nổ!
“Hô!”
Vô số tiếng thốt kinh ngạc sững sờ vang lên, từng ánh mắt nhìn về Trần Xuân Độ, tràn ngập sự sửng sốt khó tin!
Ngọc trắng ôn nhuần xuyên qua lớp vỏ đá mỏng như cánh ve, nhìn thấy rõ ràng!
“Đây là ngọc Dương Chi! Vậy mà ngay cả ngọc Dương Chi cũng có thể cắt ra, chuyện này sao có thể chứt”
“Ngọc Dương Chỉ này tuy chỉ có một miếng nhỏ, nhưng giá trị hơn xa khối đá bỏ đi này! Hời to rồi!”
Vô số người rần rần bàn tán, điều khiến bọn họ cảm thấy sửng sốt không chỉ là ngọc Dương Chỉ, còn cả dao Long Nha trong tay Trần Xuân Độ, còn cả kỹ thuật cắt gọt chuẩn xác gần như yêu nghiệt của Trần Xuân Đội Vỏ đá dày sớm đã bị Trần Xuân Độ cắt bỏ, chỉ còn lại lớp vỏ đá mỏng như cánh ve, nếu có thể bảo vệ ngọc Dương Chỉ ở trong, lại có thể khiến vỏ đá vô cùng rõ ràng, dùng cách nói chuẩn xác hơn, đây căn bản đã không thể tính là vỏ đá rồi!
Trần Xuân Độ vỗ vỗ ngọc Dương Chỉ, nhìn sang Trương Bảo Thành, nhàn nhạt mở miệng: “Hội trưởng Trương, nói ra vậy thì vận may của tôi thật sự không tệ.”
Cả người hội trưởng Trương đều ngây ngốc rồi, ông ta ngẩn ngơ nhìn miếng ngọc Dương Chỉ đó, mặt mày quẫn bách!
Chuyện này sao có thể chứ! Khối đá bỏ đi thứ hai lại có thể cho ra ngọc! Hơn nữa còn là ngọc Dương Chi! Trương Bảo Thành làm hội trưởng hiệp hội đổ thạch nhiều năm như vậy, con mẹ nó đây là lần đầu tiên thấy!
Hơn nữa, số đá thô này, không có cái nào ngoại lệ bề ngoài đều là loại đá thô vừa nhìn liền có thể phán đoán được, gần như sẽ không có ngọc, nhưng chúng bây giờ ở trong tay Trần Xuân Độ, đang tỏa ánh sáng chói mắt!
“Hội trưởng Trương, vận khí của vận cứt chó tốt lên, ông chắc sẽ không ngờ lại tốt như vậy nhỉ?” Giọng điệu của Trần Xuân Độ rất điềm nhiên, nhưng những lời này lọt vào tai của Trương Bảo Thành đang trợn mắt há hốc mồm, lại trở nên vô cùng chói tai!
Tổng giám đốc nữ thần trước đó khoanh tay trước ngực, lặng lẽ quan sát, ngay cả cô cũng sốc, cô tuy không phải quá hiểu đổ thạch, nhưng cũng biết, những khối đá Trần Xuân Độ chọn này, gần như đều là loại có vẻ ngoài màu sắc trông tệ nhất, nhưng chúng vậy mà đều cho ra ngọc tốt!
Trần Xuân Độ sao làm được? Lê Kim Huyên không hiểu, không chỉ Lê Kim Huyên, Tô Loan Loan, Trương Bảo Thành, còn tất cả mọi người vây xem cũng không biết Trần Xuân Độ làm như nào!
Không chỉ như vậy, Trần Xuân Đạo hạ dao quả quyết dứt khoát, không có chút do dự, loại quả quyết này, cho dù bậc thầy có mấy chục năm kinh nghiệm cắt đá cũng không dám làm dứt khoát như vậy!
Trương Bảo Thành bị lời Trần Xuân Độ nói làm có tức tới mức cả người run rẩy, nghiền răng nghiền lợi, đều sắp sôi máu mà chết rồi!
Lời của Trần Xuân Độ quá thâm rồi! Ông ta đường đường là hội trưởng của một hiệp hội đổ thạch, vậy mà bị một tên lưu manh như vậy chế giễu, mặt mũi của ông ta mắt sạch rồi!
Mà Trần Xuân Độ trực tiếp phót lờ Trương Bảo Thành, anh lặng lẽ xoay người lại, lần nữa cầm dao Long Nha, chuẩn bị cắt khối đá thô thứ ba.
Lần này chắc sẽ không ra ngọc nữa đâu?
Đám đông vây xem, vô số người nói thầm trong lòng, đám đông vây xem cực kỳ mong chờ một dao này.
của Trần Xuân Độ, vô số người đều muốn xem, một dao này của Trần Xuân Độ, liệu có tiếp tục ra ngọc nữa không!”
“Vèo!”
Trần Xuân Độ bỗng giơ dao Long Nha lên, dao Long Nha sắc bén chia hư không thành hai, rúng động!
“Rắc!
Từng mảng vỏ đá bị dóc ra, sau đó, trong đám đông bỗng bạo phát một trận sôi sục!
Khóe miệng của Trương Bảo Thành không ngừng giật giật, đã á khẩu không nói được gì!
Chương 427
“Lại có rồi, tuy không bằng hai miếng ngọc trước đó, nhưng cũng xem như là ngọc thượng phẩm, cậu ta còn là người không, liên tiếp ba khối đá bỏ đi đều cho ra ngọc, đại hội đỗ thạch chưa từng xuắt hiện tình huống này!”
“Đây sao có thể là vận may cứt chó chứ, vận may cứt chó của ai có thể liên tiếp trong ba khối đá bỏ đi cho ra ngọc hết, loại đá thô có thể bị gọi là đồ bỏ, gần như căn bản không có ngọc, đều là một loại thủ đoạn để tăng thêm doanh thu cho triển lãm chính phủ, không bao lâu sẽ bị xử lý hết… Nhưng cậu ta, tại sao có thể cắt ra ngọc, cậu ta rốt cuộc là ail”
“Tôi bây giờ cũng phải đi mua ít đá bỏ đi, nói không chừng cũng có thể cho ra một miếng ngọc cực phẩm? Dù sao rẻ hơn nhiều so với đá thô đầu giá!”
Đám đông vây xem lập tức sôi sục, nhìn thấy Trần Xuân Độ liên tiếp cắt ra ngọc, vô số người đỏ mắt ghen ty, đã bắt đầu nung nấu dục vọng, chuẩn bị tự mình đi mua mấy khối đá bỏ đi!”
Rất nhiều người sớm đã bỏ qua Trương Bảo Thành, trước đó mỗi một câu mà Trương Bảo Thành nói, đều bị Trần Xuân Độ dùng thực tế để vả lại!
Trương Bảo Thành đứng tại chỗ, xấu hỗ không thôi, ông ta bây giờ căn bản mắt hết mặt mũi, hận không thể tìm cái lỗ chui thẳng vào!
“Hội trưởng Trương, anh ta sao lại làm được, ba khối đá bỏ đi đều cho ra ngọc, tôi cũng chưa từng nghe nói còn có loại chuyện này?”
Vào lúc này, một giọng nói trong trẻo tràn ngập từ tính lọt vào tai của Trương Bảo Thành, chỉ thấy Lê Kim Huyên nhíu mày nhìn Trần Xuân Độ, trong đôi mắt đẹp vụt qua tia tò mò.
Trương Bảo Thành ngắn người hồi lâu, mặt đỏ bừng, lúng túng nói: “Lê tổng, tôi tạm thời cũng không biết cậu ta sao mà làm được.”
Lúc Trương Bảo Thành nói ra lời này, cả gương mặt đều nóng bừng, dường như đều sắp cháy rồi.
Ông ta căn bản không thể chấp nhận, ông ta là hội trưởng của hiệp hội đỗ thạch nước C, nhưng lại không biết Trần Xuân Độ rốt cuộc sao mà làm được, mặt của ông ta quá đau rồi!
Lê Kim Huyên nhìn Trương Bảo Thành, mày liễu nhíu lại, rõ ràng, Lê Kim Huyên cũng không ngờ, Trương Bảo Thành là hội trưởng của hiệp hội đỗ thạch, ở trong giới đỗ thạch gần như không gì không biết, lần này lại không biết Trần Xuân Độ rốt cuộc sao làm được!
Mà đôi mày liễu của Lê Kim Huyên chỉ hơi nhíu, rất nhanh liền giãn ra, không có để ý quá những cái này.
Ánh mắt của tổng giám đốc nữ tổng nhìn sang Trần Xuân Độ, bát tri bất giác lập lòe một tia tò mò, cô không biết Trần Xuân Độ sao mà được làm, liên tiếp ba vào trong ba khối đá bỏ đi, cắt ra được ngọc, cô bây giờ càng sinh lòng hiếu kỳ về Trần Xuân Độ.
Còn cả con dao Long Nha trong tay Trần Xuân Độ, vậy mà sắc bén như vậy, dễ dàng gọt được vỏ đá rắn chắc… hoàn toàn có thể nói là chém sắt như bùn.
Lê Kim Huyên đối với Trần Xuân Độ càng ngày càng rất tò mò, cô đột nhiên phát hiện, cô dường như căn bản không hiểu gì về Trần Xuân Độ, bí mật trên mặt Trần Xuân Độ quá nhiều, mọi thứ Trần Xuân Độ làm lúc này, khiến Lê Kim Huyên rất là mờ mịt.
Tên này, ở trước mặt nhiều người như vậy, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?
Đột nhiên, trong đầu của Lê Kim Hiên bỗng nảy ra một suy nghĩ to gan, khiến trong lòng Lê Kim Huyên kêu lộp bộp một tiếng, không nhịn được mà thầm nói trong lòng… Tên này chắc sẽ không phải muốn cắt tất trăm khối đá thô này ra chứ!
“Bụp!”
Vào lúc Lê Kim Huyên đang suy nghĩ linh tinh trong lòng, Trần Xuân Độ bỗng lại ra tay, dao Long Nha tay nhắc dao rơi, xoẹt xoẹt cắt bỏ!
Mà đám đông vây xem lại sôi sục một trận: “Lại có rồi!”
“Trời ạ, cậu ta là người sao, vậy mà lại có nữal”
“Đôi mắt đó của cậu ta tuyệt đối là mắt xuyên thấu! Cậu ta từ đâu mua được nhiều đá bỏ đi có thể cắt ra ngọc như vậy!”
Đám đông vây xem càng bồn chồn, từng ánh mắt sửng sốt, phức tạp chiếu lên người Trần Xuân Độ, giống như đang nhìn một quái vật không phải con người!
Trương Bảo Thành nhìn bóng lưng của Trần Xuân Độ, khóe miệng hơi giật giật, sắc mặt trắng bệch, cả người không có sức.
Ông ta nhìn Trần Xuân Độ, cơ thể run rấy, ông ta căn bản không biết Trần Xuân Độ sao mà làm được, ngay cả ông ta, đối diện với những khối đá bỏ đi bám đầy bụi đó, cũng không dám bảo đảm, bên trong nhất định có ngọc.
Thậm chí, theo ánh mắt và kinh nghiệm của ông ta mà phán đoán, số đá thô Trần Xuân Độ mua, phần lớn không cho ra ngọc.
Nhưng, Trần Xuân Độ lại hết lần này tới lần khác cắt ra ngọc, hung hăng vả mặt trước phán đoán của Trương Bảo Thành.
Khóe miệng của Trương Bảo Thành giật giật, ông ta không dám tin, ông ta không dám tin số đá thô Trần Xuân Độ mua đều có thể cho ra ngọc!
Nhưng mỗi lần Trần Xuân Độ cắt ra một miếng ngọc, nội tâm của Trương Bảo Thành tối đi một chút, ông ta gần như đã quen với tiếng thốt đầy kinh ngạc của đám đông vây xem.
Chương 428
“41 miếng, 12 miếng… 30 miếng… 40 miếng… 50 miếng…” Đám đông vây xem đếm từng con số cho Trần Xuân Độ, số đá thô chất thành núi nhỏ đó dần bé đi, Trần Xuân Độ tay cầm dao Long Nha, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, dao Long Nha trong tay về sau thậm chí hóa thành từng đạo tàn ảnh, rất nhiều người xem, nhưng có rất ít người nhìn rõ động tác của Trần Xuân Độ.
Tất cả mọi người chỉ thấy Trần Xuân Độ tay cầm dao Long Nha, số đá thô kia sau một phen cắt gọt, vỏ đá rắn chắc của số đá thô đó rơi xuống từng mảng, các loại ngọc khác nhau thật sự lộ màu sắc hoàn hảo bên trong.
Đám đông vây xem thấy đá thô bị cắt ra càng lúc càng nhiều, ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ cũng càng tràn ngập khó tin, sửng sốt và phức tạp… Máy chục khối đá thô bỏ đi, đều có ra ngọc, loại tin tức này, tuyệt đối sẽ khiến cả giới đổ thạch chắn động!
Đá thô bỏ đi không ai thèm, vào hôm nay, lại cho ra ánh sáng rực rỡ bắt mắt!
Ánh mắt của vô số người khi nhìn Trần Xuân Độ đều tràn ngập sự sững sờ, ai có thể ngờ, hôm nay có người ở trong đại hội đổ thạch, cắt tại chỗ máy chục khối đá bỏ đi, tất cả đều ra ngọc! Thậm chí còn có sự xuất hiện của ngọc cực phẩm!
Có thể tưởng tượng, không cần bao lâu, cả giới đổ thạch đều sẽ trở nên điên cuồng! Đá bỏ bị vô số người trong giới chê bai, hôm nay lại lật thân rồi!
“93… 94… 98… 99… 1001”
Trong nháy mắt, Trần Xuân Độ tay cầm dao Long Nha đã cắt ra mấy khối đá thô còn lại.
Mà đám đông vây xem chứng kiến cả quá trình, đầu tiên là khoảng lặng ngắn ngủi, sau đó là vô số tiếng vỗ tay hò hét vang dội!
Đám đông vây xem bỗng sôi sục! Vô số người bọn họ, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người chọn trăm khối đá thô, cắt ra đều ra ngọc!
Loại năng lực này, vốn không nên tồn tại, nhưng nó lại thật sự xảy ra.
“Chuyện này không thể nào… Chuyện này tuyệt đối không thể nào!”
Trương Bảo Thành nhìn chằm chằm trăm khối đá thô đó, sắc mặt tái trắng không ngừng lắc đầu, lắm bẩm.
Ông ta không tin Trần Xuân Độ thật sự có thể thành công!
Trương Bảo Thành đã suy diễn vô số lần, Trần Xuân Độ bắt luận như nào đều không thể thành công!
Trăm khối đá bỏ đi, tất cả đều cho ra ngọc, loại tỉ lệ xác suất bé tí tới mức gần như không thể xảy ra! Cho nên Trương Bảo Thành sống chết cũng không chịu tin!
Nhưng, điều khiến Trương Bảo Thành không thể chấp nhận, tất cả đã xảy ra như vậy!
Tròn trăm khối đá bỏ đi, đều cho ra ngọc!
Đổi lại trước đây, Trương Bảo Thành tuyệt đối sẽ không tin, ông ta là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch, ông ta nhát định sẽ tiền hành khiển trách nặng!
Nhưng bây giờ thì sao? Trương Bảo Thành tận mắt chứng kiến! Kêu ông ta làm sao không tin được!
Trần Xuân Độ sau khi cắt xong trăm khối đá thô này thì thở một hơi dài, từ từ xoay người, đi tới trước mặt Trương Bảo Thành sắc mặt trắng bệch.
Trương Bảo Thành nhìn chằm chằm vào trăm khối đá thô đó, nhìn từng miếng ngọc trên khối đá thô, thần sắc vô cùng phức tạp.
Một lát sau, Trương Bảo Thành nhìn số đá thô đó, mở miệng nói: “Cậu rốt cuộc sao mà làm được?”
Trần Xuân Độ khẽ mỉm cười, nhìn sang Trương Bảo Thành, mở miệng mỉa mai: “Rất khó sao, trong khu cược cấp thấp, đâu phải không có đá thô, dựa vào đâu nói những cái này là đồ bỏ, không cho ra ngọc được? Ông không có cắt ra xem thì làm sao kết luận chính xác được?”
Giọng điệu của Trần Xuân Độ rất bình thản, nhưng vô cùng chói tai, khiến mặt mày Trương Bảo Thành rất khó coi.
Trương Bảo Thành đứng ở đó, sắc mặt âm trầm bát định, những lời này của Trần Xuân Độ đối với người khác có lẽ không có gì, nhưng đối với Trương Bảo Thành, thật sự chính là đả kích tàn khốc nhất!”
Đám đông vây xem bồn chỗồn, ở đây người có thể tới tham gia đại hội đỗ thạch, phần lớn đối với đỗ thạch ít ít nhiều nhiều cũng có chút nghiên cứu, tự nhiên liếc qua liền nhận ra Trương Bảo Thành.
Sau khi bọn họ nghe tháy lời Trần Xuân Độ nói với Trương Bảo Thành, thần sắc đồng loạt thay đổi!
Không ai ngờ rằng Trần Xuân Độ lại dám nói chuyện như vậy với Trương Bảo Thành! Lá gan của Trần Xuân Độ quá to rồi, có thể nói là gan to bằng trời!
Trương Bảo Thành là ai? Hội trưởng của hiệp hội đổ thạch của cả nước C, mà Trần Xuân Độ, cho dù vừa rồi có bắt ngờ nữa, so với Trương Bảo Thành, vẫn không thể so được.
Mà khẩu khí đó của Trần Xuân Độ, không hề sợ Trương Bảo Thành!
“Ông có nên dập đầu nhận lỗi trước không?” Khóe miệng của Trần Xuân Độ nhéch lên lộ ra độ cong, mở miệng trêu.
“Vèo!”
Đám đông vây xem đều muốn ngu rồi, giọng điệu của Trần Xuân Độ quá vô lại tự phụ, hung hăng ngang ngược, giống như căn bản không để Trương Bảo Thành vào trong mắt!
Chương 429
Vô số âm thanh hít khí lạnh vang lên! Kêu Trương Bảo Thành dập đầu nhận sai… đây là phải có can đảm như nào mới dám nói ral Mà thần sắc của Trần Xuân Độ rất thản nhiên, không hề thấy sợ hãi, giống như chỉ là nói một chuyện rất nhỏ.
Còn Trương Bảo Thành mặt mày khó coi, nghe thấy Trần Xuân Độ nói như vậy, thần sắc đanh lại, hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: “Cậu ngay cả 300 tỷ cũng chưa kiếm được, còn muốn kêu tôi nhận thua?
Nằm mơ”
Trần Xuân Độ mỉm cười nhàn nhạt, dường như sớm đã dự liệu được Trương Bảo Thành sẽ nói như vậy, chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu: “Tôi ngay cả trăm khối đá bỏ đi còn có thể cắt ra ngọc, ông lẽ nào còn cảm thấy tôi ngay cả 300 tỷ cũng kiếm không được?”
Vẻ mặt của Trương Bảo Thành sững ra, vào lúc này, Trần Xuân Độ bỗng xoay người lại, hô to một tiếng: “Người đâu!”
Rất nhanh, trong đám đông có một người bước ra, xuất hiện ở trước mặt Trần Xuân Độ, chính là nhân viên phục vụ của đại hội đồ thạch, cung kính cúi người hành lễ, nụ cười dịu dàng trên mặt, mở miệng nói: “Thưa anh, có gì có thể giúp được anh không?”
Trần Xuân Độ đánh giá nhân viên phục vụ đó, chỉ vào trăm khối đá thô kia, nói: “Bán những thứ này cho chính phủ các người, tiền thì tới lúc đó chuyển hết vào tài khoản ngân hàng.”
Nhân viên phục vụ đó hơi sững người, liếc nhìn trăm khối đá thô, thần sắc lập tức trở nên hưng phần…
Anh ta nếu như bán nhiều ngọc như vậy cho phía chính phủ, bản thân anh ta cũng có thể có được không ít hoa hồng!
“Thưa anh, mời anh theo tôi tới khu vực nghỉ ngơi chờ đợi, tôi lập tức tìm người tới thống kế số đá thô này.” Nhân viên phục vụ này lập tức rất nhiệt tình đối với Trần Xuân Độ, rất nhanh thì dẫn đám người Trần Xuân Độ đi vào khu nghỉ của khu cược cao cấp.
Ngồi xuống ở khu nghỉ ngơi, nhân viên phục vụ đó lại rót trà nóng cho mấy người Trần Xuân Độ, sau đó liền đi giúp Trần Xuân Độ xử lý vấn đề bán số đá thô đó.
Trần Xuân Độ ngồi ở trong khu nghỉ ngơi, đang uống trà nóng, đột nhiên, Lê Kim Huyên nhìn sang Trần Xuân Độ, hỏi: “Anh rốt cuộc sao mà làm được?”
Trần Xuân Độ sững người, nhìn sang Lê Kim Huyên, hỏi: “Kim Huyên, em muốn biết cái gì, hỏi thẳng là được.”
“Anh rốt cuộc làm sao một hơi tìm được nhiều đá bỏ đi như vậy, hơn nữa tất cả đều có thể cắt ra ngọc, anh vừa rồi đi vào những quầy hàng đó, gần như đều không có xem kỹ gì cả, vừa nhìn liền chọn trúng số đá thô đó.” Lê Kim Huyên ngồi ở đối diện Trần Xuân Độ, đôi chân dài vắt chéo lại, đồ cô mặc hôm nay rất gợi cảm, khiến Trần Xuân Độ chỉ nhìn một cái thì sắp bị Lê Kim Huyên mê hoặc rồi.
Trần Xuân Độ ngắn người nhìn gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên, rồi di chuyển xuống dưới, mãi khi tới đôi cao gót màu đỏ mốt mới toanh kia, hai bàn chân nõn nà đó khiến khóe miệng của Trần Xuân Độ nhéch lệ lộ ra nụ cười thâm ý.
“Này, tôi nói chuyện anh nghe thấy không đấy!”
Lê Kim Huyên thấy ánh mắt của Trần Xuân Độ không ngừng lướt qua lướt lại, cuối cùng không nhịn được mà nói.
Trần Xuân Độ lần này hoàn hồn, sau khi nghĩ tới câu hỏi của Lê Kim Huyên thì cười vô lại một tiếng, mở miệng nói: “Kim Huyên, em sẽ không cho rằng anh mấy ngày trước thật sự chơi bời trong đại hội đỗ thạch đâu nhỉ?”
“Không thì sao?” Mày liễu của Lê Kim Huyên nhíu lại, hơi hơi cảm thấy mình đã chạm tơi chân tướng.
“Anh chẳng qua chỉ đi thám thính chút, xem thử trong các quầy hàng có hàng tốt gì bị phớt lờ, quả nhiên, liền bị anh phát hiện không ít…” Trần Xuân Độ nói rồi, đánh giá Trương Bảo Thành với vẻ mặt khó coi, nói: “Phải nói đại hội đỗ thạch này thật sự lắm trò, không biết chủ ý ai đưa ra, vậy mà đồ bỏ không lấy đấu giá, bán với giá thấp, nếu như không phải là giá thấp như vậy, anh cũng sẽ không kiếm được nhiều như Vậy…
Trương Bảo Thành ở một bên, nghe thấy lời mắng chửi chỉ trách của Trần Xuân Độ thì tức muốn nôn ra máu!
Số đá thô bỏ đi đó vốn chỉ có thể bán với giá thấp, mỗi lần đấu giá cũng sẽ không ai muốn mua, cho nên quy định sau này là do Trương Bảo Thành sửa.
Kết quả Trương Bảo Thành tự nhiên sẽ không ngờ có một ngày, có một người đàn ông, đã lợi dụng quy tắc này mà châm chọc ông ta một phen.
Tổng giám đốc nữ thần nghe thấy lời kể sinh động như thật của Trần Xuân Độ, cô yên lặng nghe, thỉnh thoảng trong ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ, nhiều thêm một tia dị thái không rõ.
Ánh mắt của tổng giám đốc nữ thần nhìn Trần Xuân Độ tuy vẫn lạnh lùng, nhưng so với lúc trước, đã dịu đi quá nhiều rồi.
Vào lúc này, Trương Bảo Thành lạnh lùng mở miệng: “Cậu đừng tưởng như vậy thì cậu có thể kiếm được 300 tỷ, vừa rồi quả thật cậu kiếm được không ít, nhưng cách con số 300 tỷ vẫn còn quá nhiều.” Trương Bảo Thành khựng lại, nhìn sang Trần Xuân Độ, trong ánh mắt vụt qua tia oán độc: “Cùng một cách, chỉ có thể chơi một lần, hơn nữa khu cược cao cấp, không có đá thô bỏ đi để cậu chơi như vậy.”
Trương Bảo Thành là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch, tự nhiên nắm rõ đại hội đổ thạch như trong lòng bàn tay, tuy bị Trần Xuân Độ lợi dụng quy tắc châm chọc mỉa mai một trận, nhưng Trương Bảo Thành rất nhanh đã phản ứng lại.
Chương 430
Trương Bảo Thành nhìn sang Trần Xuân Độ, cười lạnh một tiếng, nói: “Mục tiêu 300 tỷ, còn xa xôi như vậy, đừng tưởng như vậy thì cậu có thể kiếm được 300 tỷ.”
Trương Bảo Thành mặt mày lạnh lùng, ông ta tự nhiên sẽ không cảm thấy Trần Xuân Độ thật sự có thể hoàn thành mục tiêu.
Bây giờ Trần Xuân Độ có kích thích ông ta thế nào đi nữa, đến lúc đó không hoàn thành mục tiêu, ông ta có thể mượn cơ hội châm chọc lại.
Trần Xuân Độ liếc nhìn Trương Bảo Thành, nhàn nhạt hỏi: “Ông cảm thấy tỉ lệ trăm khối đá bỏ đi cho ra ngọc lớn hay tỉ lệ kiếm được 300 tỷ lớn?”
“Đó không phải là phí lời sao, trăm khối đá bỏ đi… đây gần như là chuyện không thẻ…” Trương Bảo Thành mặt mày lạnh tanh, không hề do dự mà trả lời.
Còn Trương Bảo Thành vừa mở miệng thì lập tức sững người, ông ta đột nhiên phản ứng lại, nhìn sang Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ cười ha hả, trong ánh mắt khi nhìn Trương Bảo Thành đã nhiều thêm sự mỉa mai: “Trăm khối đá bỏ đi tôi đều có thể cắt ra ngọc, ông dựa vào đâu cảm thấy tôi ngay cả 300 tỷ cỏn con này cũng không kiếm được?”
Một câu nói của Trần Xuân Độ bèn khiến Trương Bảo Thành á khẩu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, mặt mày khó coi.
Trương Bảo Thành cũng sắp bị Trần Xuân Độ làm tức điên rồi, ông ta làm hội trưởng của hiệp hội đỗ thạch nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp phải người dám đối đầu với ông ta giống như Trần Xuân Đội!
“Được, vậy tôi xem cậu định kiếm 300 tỷ như thế nào!” Trương Bảo Thành cười lạnh một tiếng, dứt khoát buông lời dọa dẫm Trần Xuân Độ đối mặt với bức ép của Trương Bảo Thành, mặt mày ngược lại rất điềm nhiên, chỉ mỉm cười nhà nhạt.
Trong khu nghỉ ngơi này, bắt tri bất giác, trong không khí tản mạn mùi thuốc súng nồng nặc.
Tổng giám đốc nữ thần ở một bên, gương mặt xinh đẹp cũng lộ ra chút bát lực.
Ngồi trong khu nghỉ ngơi, một lúc lâu sau, nhân viên phục vụ đó vui tươi đi tới, hai tay dâng lên, đưa một chiếc thẻ ngân hàng cho Trần Xuân Độ, cung kính mở miệng: “Thưa anh, trăm khối đá thô của anh, sau khi trải qua việc định giá của triển lãm chính phủ, trả với giá 27 tỷ, tiền đã chuyển vào thẻ của anh.”
*27 tỷ?!” Trương Bảo Thành ở một bên thất thanh mở miệng, mí mắt hơi giật, mặt mày thay đổi.
Trương Bảo Thành đã có dự tính trong lòng, lần này cũng quá bất ngờ, ông ta thế nào cũng không ngờ, trăm khối đá thô đó vậy mà có thể bán được 27 tỷ!
Lấy sự hiểu biết về đá thô của ông ta, số đá thô đó, nhiều nhát chỉ bán được 12-15 tỷ, sao có thể được 27 tỷ?!
Trương Bảo Thành ‘vụt một cái rồi đứng dậy, nhìn sang nhân viên phục vụ năm kia, đanh giọng hỏi: “Các người không phải tính sai chứ, sao có thể là 27 tỷ?!”
Nhân viên phục vụ đó sau khi nhìn thấy Trương Bảo Thành, trong lòng chợt run rẩy, sắc mặt trắng bệch, vội vàng giải thích: “Hội trưởng Trương, không tính sai, triển lãm chính phủ sau khi tiền hành xử lý thêm một bước với tất cả đá thô, phát hiện anh Trần không có hoàn toàn cắt đá thô ra, rất nhiều đá thô có phần lớn đều là ngọc, chỉ có điều đều bị vỏ đá bao bọc… tính tổng lại, quả thật là 27 tỷ.
Sắc mặt của Trương Bảo Thành đanh lại, ông ta bỗng quay đầu nhìn về phía Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ ngồi ở đó, đáy mắt vụt qua tia trào phúng, nhàn nhạt nói: “Tôi biết rồi, gọi nhân viên phục vụ có thái độ phục vụ tốt nhất chỗ các người tới đây đi, cả một ngày này, tôi có rất nhiều chuyện phải làm.”
“Được, thưa anh, chúc anh chơi vui vẻ ở đây.” Nhân viên phục vụ đó gật đầu, xoay người rời đi.
Còn Trương Bảo Thành vẻ mặt âm trầm, từ từ ngồi xuống, mặt mày nóng bừng, trong mắt là lạnh lẽo u ám, ông ta thế nào cũng không ngờ, lần này, vậy mà lại để Trần Xuân Độ dễ dàng kiếm được 27 tỷ!
Vào lúc này, một giọng nói rất vô lại bỗng từ một bên vang lên, truyền rõ ràng vào tai của Trương Bảo Thành: “Hội trưởng Trương, năng lực nghiệp vụ này của ông không quá thuộc rồi, ngay cả định giá số đá thô này cũng không chính xác.”
Trương Bảo Thành hừ lạnh một tiếng, nhìn sang Trần Xuân Độ, nhàn nhạt mở miệng: “30 tỷ còn chưa tới, cách 300 tỷ, vẫn còn hơn 270 tỷ nữa.”
Trương Bảo Thành nhìn sang Trần Xuân Độ, nói: “Giờ đã qua máy tiếng rồi, thời gian của cậu đã không còn bao nhiêu rồi.”
Trần Xuân Độ nhếch môi, dáng vẻ bình thản như không, nhàn nhạt mở miệng nói: “Không cần ông lo lắng, người miền núi có mánh khóe riêng.”
Trương Bảo Thành nhìn Trần Xuân Độ, cười lạnh một tiếng, không có nói gì nữa.
Mà vào lúc này, một bóng dáng quyến rũ xuất hiện ở cách đó không xa, dưới sự dẫn dắt của một nhân viên phục vụ, đi về phía chỗ của Trần Xuân Độ.
Vóc dáng quyến rũ đó cực kỳ đẹp, cộng thêm sau khi trải qua lớp bồi dưỡng các lễ nghi, dáng người yểu điệu đi tới, tựa như đóa ra diễm sắc, tỏa ra sự quyến rũ và khí chất đặc biệt.
Bóng dáng quyền rũ đó xuất hiện ở trước mặt Trần Xuân Độ, chiều cao 1m7, để cô ta đứng ở đó, từ trên cao nhìn xuống Trần Xuân Độ ngồi ở trên ghế, lông mày hơi nhíu lại: “Sao lại là anh?”
Bóng dáng quyến rũ này không phải là người khác, chính là mỹ nữ phục vụ tên Bào Vũ đó, Trần Xuân Độ nhìn thấy Bào Vũ, cũng hơi sững người, ánh mắt trần trụi quét qua thân hình cao ráo 1m7 của Bào Vũ, khẽ gật đầu, giống như đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật.