Chàng Rể Phế Vật

Chương 420: Phung Phí Của Trời!






Hòn đảo nhỏ bốn bề là biển cả, đặc biệt yên tĩnh dưới màn đêm thăm thẳm, chỉ còn lại dấu vết của những đợt sóng vỗ.
Cũng ngay lúc này, ở giữa hòn đảo nhỏ bỗng nhiên có ánh sáng chói mắt nổi lên.
Ngay sau đó, từng làn ánh sáng chói mắt không ngừng nổi lên, xé tan màn đêm yên tĩnh và sâu thẳm.

Làn ánh sáng nóng như thiêu đốt gần như chiếu sáng nửa bầu trời!
"Ầm ầm ầm ầm..."
Khoảng không khẽ rung động, không khí trở nên xao động không ngừng.

Ngay sau đó không lâu, cả đảo nhỏ đều rung động, không biết còn tưởng là động đất.

Không lâu sau, một dãy núi trên đảo nhỏ tách ra, từng chiếc máy bay vận tải cỡ lớn ầm ầm bay ra từ căn cứ dưới lòng đất, dần dần bay ra khỏi đảo nhỏ về phía xa!
Phía trên đảo nhỏ có vô số máy bay vận tải, dường như ùn ùn kéo về phía xa, lao đi với khí thế hung hăng!
Trong căn cứ Long Hồn, một người phụ nữ với thân hình nóng bỏng, ăn mặc gợi cảm, thở hồng hộc xông ra khỏi căn cứ.

Mang nhan sắc mê hoặc hoàn hảo như thiên thần, vô cùng tuyệt đẹp cùng với thân hình bốc lửa, quả thực là một kỳ quan trong căn cứ Long Hồn.
“John chết tiệt, có nhiệm vụ lại không gọi tôi.

Tôi ở trong căn cứ ngột ngạt lâu lắm rồi!” Cô gái ngoại quốc có khuôn mặt đẹp mang nét châu Âu, nói tiếng nước C chính thống.

Lúc này, cô ta mặc một bộ đồ thiếu vải đến đáng thương, dường như mới vừa lao ra khỏi giường.

Không biết vớ được con dao làm bếp từ đâu, cô gái ngoại quốc lúc này đang cầm con dao làm bếp với khí thế hùng hổ, khuôn mặt đẹp như sương lạnh, vô cùng lạnh lùng.
Cô ta vừa vung vẩy con dao làm bếp trên tay, vừa hét lên với John, sau khi đánh thức cô ta, lại lần nữa một mình đi thong dong mà không đưa mình theo.
Cô gái ngoại quốc oán thán rất nhiều trong căn cứ, qua một lúc sau thì mệt mỏi ngáp một cái, mới quay người đi trở về.

Những máy bay vận tải đó vẫn chưa gây nên náo động ở hải ngoại.

Mà vào lúc này, ở Yên Kinh ở nước C, trong một căn phòng của một khách sạn cao cấp nào đó, Trần Xuân Độ đang đứng trước mặt Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan, nét mặt dè chừng đầy vẻ lấy lòng.

Lê Kim Huyên ngồi trên ghế sô pha, hai tay khoanh trước ngực.

Cô không bị tổn thương nhiều, nhưng đã chịu sự hoảng sợ không nhỏ.

Dù đã qua một lúc lâu, nhưng khi nghĩ đến những ký ức kinh hoàng vừa xảy ra, đáy lòng Lê Kim Huyên vẫn run lên dữ dội.

Đọc thêm nhiều truyện ở # tr ùmtruуện.mE #
Khi nghĩ đến những ký ức đáng sợ đó, ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ của Lê Kim Huyên chợt trở nên lạnh lẽo và dữ tợn hơn.
Lê Kim Huyên trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ ác liệt, giọng nói lạnh lẽo đầy từ tính: "Vừa rồi anh ở trong phòng làm gì? Vừa rồi không báo cảnh sát, bây giờ đã không sao còn tỏ vẻ ân cần làm gì?"
Trước sự vặn hỏi của Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ hơi sững sờ, sau đó cười ngượng ngập, giải thích: "Kim Huyên, hiệu quả cách âm của khách sạn này quá tốt, trước đó anh hoàn toàn không biết đã xảy ra những chuyện này.

Nếu anh biết, anh sẽ lập tức chạy tới trước triên."
Anh có thể làm gì? Trước đó cứu Lê Kim Huyên thoát khỏi nguy hiểm, bây giờ lại bị Lê Kim Huyên đem ra trút giận.

Ai kêu anh là chồng của Lê Kim Huyên? Thân ở rể nhà họ Lê, anh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Trần Xuân Độ đảo mắt nhìn, khi thấy cảnh tàn phá trước mặt, anh chỉ có thể chậm rãi thở ra một hơi, trong đôi mắt sâu thẳm chợt lóe lên một tia sáng.
Ngay sau đó, khóe miệng Trần Xuân Độ khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười thần bí có vẻ nghiền ngẫm.
Tất cả chuyện này rõ ràng là do Lê Kim Huyên không muốn anh hoàn thành, cố tình nhặt xương trong trứng, đặt cho Trần Xuân Độ một thời hạn gần như không thể nào hoàn thành được.

Nếu đổi lại là một đội sửa sang bình thường, đoán chừng vốn sẽ không nhận nhiệm vụ dường như không thể hoàn thành này!
Nhưng Trần Xuân Độ là ai? Đường đường là Long Vương danh tiếng lẫy lừng ở hải ngoại, nếu đến chút chuyện nhỏ này cũng không làm được, thì anh lấy đâu ra bản lĩnh vang danh ở hải ngoại?
Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan đi xuống lầu đến sảnh trước, chào hỏi một tiếng với quản lý trực ban rồi thuê một căn phòng mới và dọn vào ở.
Trong phòng, Lê Kim Huyên ngồi trên giường, nhìn Tô Loan Loan sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, chân mày nhíu chặt, lo lắng hỏi: "Tô Loan Loan, rốt cuộc cô có sao không? Cô phải nói thật, như vậy tôi mới có thể giúp được cô."
Cơ thể Tô Loan Loan khẽ run lên, sắc mặt cô ấy rất nhợt nhạt không tốt chút nào.

Sau khi cảm thấy được Lê Kim Huyên quan tâm đến mình, mặt nặn ra nụ cười: "Không sao đâu, tổng giám đốc Lê.

Tôi chỉ bị thương nhẹ, sẽ sớm khỏi thôi."
Lê Kim Huyên dùng đôi mắt đẹp nhìn chắm chú vào Tô Loan Loan, thấy Tô Loan Loan không giống như đang nói dối, cũng không biết nói gì thêm, chỉ đành gật đầu dặn dò: “Nếu thấy khó chịu chỗ nào, phải lập tức nói cho tôi biết.

Lần này may mà có cô, không có cô giúp tôi chặn hắn xuống tay, có thể tôi đã chết từ lâu rồi.” Lê Kim Huyên khẽ thở dài, dáng vẻ đầy thương xót.
“tổng giám đốc Lê, tôi chỉ bị chút thương ngoài da, không có gì đáng ngại.” Sau khi nhận được sự bảo đảm nhiều lần từ Tô Loan Loan, Lê Kim Huyên cuối cùng cũng yên lòng, từ tốn nói: “Thời gian không còn sớm, đã là đêm hôm khuya khoắt, mau nghỉ ngơi đi."
Lê Kim Huyên không nói gì thêm với Tô Loan Loan, sau khi nói lời chúc ngủ ngon với cô ấy thì xoay người đi vào phòng ngủ của mình..