Chàng Rể Phế Vật

Chương 360: Quỳ Xuống!






“Đồ thấp hèn! Hôm nay anh nhất định sẽ phải trả giá ở đây!” Tốc độ của Trương Khải Luân càng ngày càng nhanh, điên cuồng lao về phía Trần Xuân Độ! Con đao bầu trên tay chém nhanh vun vút, chém ngang dọc trong không trung!
Ở dưới lớp mặt nạ, sắc mặt của Trần Xuân Độ vô cùng lạnh lùng và nói: “Bao che cho kẻ có tội thì cũng có tội!”
Ngay khi Trần Xuân Độ vừa dứt lời thì một luồng sáng đen vàng sẫm vọt ra từ tay phải của anh và lao thẳng đến chặn con đao bầu trong tay Trương Khải Luân!
Đao bầu nhanh như chớp, cánh tay cầm đao của Trương Khải Luân nổi hết gân xanh, nhìn thấy đầu Trần Xuân Độ như sắp bị chặt đứt chỉ còn không đến hai giây nữa thôi!
Vẻ mặt Trần Xuân Độ lạnh như băng, lạnh lùng liếc nhìn thanh đao kia, ánh mắt trầm xuống, đột nhiên anh nắm chặt tay lại tấn công thanh đao!
Khi Trương Khải Luân nhìn thấy hành động này của anh, vẻ mặt nghiêm nghị, sau đó lại lộ ra vẻ châm chọc chế nhạo: “Ngây thơ ngông cuồng!”
Khi Trương Khải Luân vừa dứt lời, đồng tử của anh ta đột nhiên co rút lại và một luồng sáng dữ dội phát ra!
“A—” Trương Khải Luân hét lớn lên, cánh tay đột nhiên dùng lực, thanh đao đột nhiên rơi xuống nhanh như chớp!
Ngay tức thì, ngay khi thanh đao của Trương Khải Luân lao tới và chuẩn bị cắt đứt cổ anh thì...!Đột nhiên, một vầng sáng màu vàng sẫm đột nhiên đập vào thân nó, sức tấn công cực lớn khiến thanh đao trong tay anh ta bỗng nhiên đứng im, mà Trần Xuân Độ lại nắm chặt bàn tay đấm mạnh vào trước ngực của anh ta!

Trương Khải Luân trợn tròn mắt, lúc này mới nhận ra mình đã trúng kế của Trần Xuân Độ!
Ngay từ đầu, anh đã không muốn dùng nắm đấm của mình để đỡ mà đây chỉ là chiêu tung hỏa mù!
Trong lòng anh ta run lên, muốn chạy trốn nhưng đã quá muộn rồi! Tốc độ của Trần Xuân Độ quá nhanh gần như bằng với sấm chớp!
“A!” Trần Xuân Độ hét lên ầm ĩ và tung một cú đấm!
Bầu không khí rung chuyển mạnh, có thể nhìn thấy sự biến dạng bằng mắt thường!
“Khụ, khụ, khụ...” Trương Khải Luân ho mạnh ra máu, anh ta không hề có sự chuẩn bị trước cú đấm của Trần Xuân Độ nên không thể chịu nổi lực đánh đáng sợ này, thân thể đã bị cú đấm cực kì mạnh của anh đấm bay ra ngoài như cánh diều đứt dây.
Trương Khải Luân bay ra ngoài khoảng hơn 30 mét trước khi rơi xuống đất, toàn thân run rẩy mất kiểm soát, nhưng dù vậy, anh ta cũng không dùng cơ thể để làm suy giảm sức mạnh khủng khiếp từ cú đấm vừa rồi của Trần Xuân Độ!
“Gia chủ!” Mọi người trong nhà họ Trương vội vàng lao tới đỡ Trương Khải Luân dậy.
Anh ta bước từng bước về phía Trần Xuân Độ, không ngừng ho ra máu và cơ thể run lên, khiến ai nhìn thấy cũng kinh hoàng!
Không ngờ người đứng đầu gia tộc bất bại như chiến thần trong lòng họ lại thua người đang đứng trước mặt này!
Vị trí của gia chủ trong nhà họ Trương càng ngày càng trở nên thiêng liêng, ngay từ nhiều năm trước anh ta đã đánh bại các trưởng lão...!Sau nhiều năm như vậy, mọi người đều tin rằng thực lực của anh ta đã đạt tới cảnh giới vô cùng khủng khiếp!
Mà bây giờ đây, họ đã nhìn thấy những gì, không ngờ anh ta lại bị một cú đấm làm gục ngã! Đây là cú sốc như thế nào vậy?
“Giết chết kẻ làm hại gia chủ!” Một người nhà họ Trương đột nhiên lao về phía Trần Xuân Độ! Một thanh đao đâm thẳng vào tim của anh, tốc độ nhanh đến kinh ngạc!
Trần Xuân Độ lạnh lùng liếc nhìn người đó một cái, khiến ông ta phải dừng bước lại, trong lòng run lên!
Thứ mà ông ta nhìn thấy không phải là đôi mắt của con người, mà là đôi mắt của một con mãnh thú, khiến ông ta run rẩy và sợ hãi đến cực điểm!
“Bịch!” Đôi tay của người này run lên, đột nhiên vứt thanh đao trong tay đi!
“Soạt!”
Một luồng đen nhanh chóng lướt qua mắt ông ta!

Ngay sau đó đầu của ông ta bị xuyên thủng, thân thể ngã lăn xuống đất!
Cảnh tượng đẫm máu tanh, Trần Xuân Độ đang tàn sát dữ dội, xác chết chất thành núi máu chảy thành sông khắp nơi!
Thân hình của Trần Xuân Độ lao vút lên, tàn sát điên cuồng, biển người đen kịt không thể ngăn cản được anh!
Trương Hồng Lương nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này, hai chân mềm nhũn ra! Anh ta biết rất rõ rằng hôm nay sẽ là ngày đẫm máu và đen tối nhất của gia tộc họ Trương! Nếu gia tộc không lụy tàn thì anh ta sẽ trở thành tội đồ của cả nhà họ Trương, à không, tội đồ tiếng xấu vạn năm của gia tộc hoàng kim!
Biển người mênh mông vô cùng vô tận, làn sóng điên cuồng và kinh hoàng đang trào dâng về phía Trần Xuân Độ dường như đã biến thành một con rồng đẫm máu và thảm sát động trời!
“Ác quỷ hãy chết đi!” Một thành viên nhà họ Trương vung thanh kiếm dài lao về phía Trần Xuân Độ!
Anh chỉ thờ ơ liếc nhìn một cái, ánh mắt của anh hiện lên vẻ lạnh lùng ghê tởm, thanh kiếm này không hề khiến anh ta có cảm giác sợ hãi mà xông thẳng về phía trước!
Khi thanh kiếm cực kỳ sắc bén chuẩn bị đâm vào người của Trần Xuân Độ, đột nhiên anh vụt lên rồi kẹp cánh tay lại!
Thanh kiếm sắc bén đó đã bị cánh tay của Trần Xuân Độ kẹp chặt lại! Người đó lộ ra vẻ kinh ngạc, ông ta muốn rút lại nhưng lại nhận ra anh kẹp quá chặt nên không thể nhúc nhích được, rút ra cũng không được!
Người nhà họ Trương trợn tròn đôi mắt, nhưng nắm đấm của Trần Xuân Độ vẫn lao tới với sức mạnh kinh người!
Một biển người đông nghẹt chen chúc nhau chỉ trong nháy mắt đã bị Trần Xuân Độ tàn sát không biết bao nhiêu người!
Đôi mắt của Trương Khải Luân đột nhiên co rúm lại, hàng trăm thành viên của nhà họ Trương đã trở thành linh hồn chết dưới lưỡi dao của Trần Xuân Độ!
Nhìn cảnh tượng đẫm máu này, khuôn mặt tuấn tú của anh ta dần dần biến dạng!
Cơn giận trong lòng cuối cùng cũng không thể kiềm chế được nữa, anh ta đột nhiên hét lớn lên và duỗi tay ra!
“Đưa súng đây!”
Rất nhiều người nhà họ Trương trong lòng run lên, đồng loạt quay đầu nhìn Trương Khải Luân!
Vị gia chủ này cuối cùng cũng dùng đến vũ khí lợi hại rồi?
“Gia chủ, không thể đâu!”

Đúng lúc này, Trương Hồng Lương chạy xồng xộc đến trước mặt Trương Khải Luân để thuyết phục anh ta.
“Vũ khí này...!nước C nghiêm cấm sử dụng...!Trừ phi nhà họ Trương bị đẩy đến bước đường cùng...!Nếu dùng súng giết chết anh ta thì cũng khó tránh khỏi bị Yên Kinh điều tra!”
Ông ta run rẩy nói.
Trương Khải Luân lạnh lùng liếc nhìn một cái, từng câu từng chữ đều chứa đựng sát khí lạnh lùng: “Vậy tức là, cứ để mặc cho anh ta sỉ nhục tôi như thế nào cũng được?”
“Gia chủ… Chẳng qua chỉ là một tên hề nhảy nhót mà thôi, dùng súng đạn giết hắn ta tuy có thể xoa dịu tâm trạng của anh nhưng cả gia tộc họ Trương sẽ tàn lụy!” Trương Hồng Lương nói.
Trương Khải Luân nhìn chằm chằm ông ta một lúc lâu, gật đầu và nói: “Hiếm khi ông làm điều đúng đắn cho nhà họ Trương...”
Sắc mặt ông ta vui vẻ, nhưng ngay lập tức sắc mặt của Trương Khải Luân bỗng trở nên lạnh lùng, trong đôi mắt lóe lên sự tàn bạo độc ác dữ tợn và nghiêm giọng nói: “Nhưng tôi muốn làm gì không cần ông phải dạy!”
Soạt!
Không biết từ lúc nào anh ta đã nhặt một thanh đao dài lên rồi chặt đứt lìa cánh tay phải của Trương Hồng Lương!
ông ta trợn tròn mắt, không thể ngờ rằng Trương Khải Luân sẽ chặt đứt tay của mình!
Một cơn đau dữ dội ập đến, Trương Hồng Lương kêu lên một tiếng rồi quỳ rạp xuống.
Lúc này, anh ta nhìn thấy Trần Xuân Độ bị biển người mênh mông đông nghịt bao vây ở đằng xa xa đang lạnh lùng nhìn mình, trong ánh mắt tràn đầy sự giễu cợt!
“Giết cho tôi!” Trương Khải Luân lạnh lùng hét ầm lên, khoảng không rung chuyển và méo mó bởi tiếng hét này!
Anh ta bất ngờ rút súng ra và bắn điên cuồng vào Trần Xuân Độ!.