Chàng Rể Phế Vật

Chương 312: Ván Cược Sinh Tử!






Lê Kim Huyên nhìn Ngọc Vinh Hiên, Ngọc Vinh Hiên nhếch miệng cười, ý tứ sâu xa.

Lê Kim Huyên lập tức cảm thấy lo lắng, nếu Ngọc Vinh Hiên không muốn buông tha cho bọn họ… Vậy đây chắc chắc là phiền phức khó xử lí!
Sắc mặt Lê Kim Huyên không thay đổi, cô mỉm cười: “Nếu có thể làm dịu cơn giận của cậu Ngọc, vậy Kim Huyên nhất định sẽ dốc hết toàn sức.


Ngọc Vinh Hiên nhìn chằm chằm gương mặt tinh tế không thể soi ra chút khuyết điểm của Lê Kim Huyên, ánh mắt càng lúc càng nóng rực, nhìn một cách trần trụi như vậy khiến toàn thân Lê Kim Huyên nổi hết cả da gà, không còn được tự nhiên nữa.

“Tôi cũng không phải một kẻ tiểu nhân tính toán từng li từng tí, lần này tới đây là muốn cược thêm một lần nữa, nếu thua, tôi sẽ lập tức rời khỏi đại hội đổ thạch, mấy ngày tiếp theo tuyệt đối sẽ không bước chân vào đây nửa bước.

Nhưng nếu mấy người thua…” Ngọc Vinh Hiên nhìn Trần Xuân Độ, giọng nói chợt lạnh xuống, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo: “Vậy thì giao anh ta cho tôi xử lí.


“Không được!” Ngọc Vinh Hiên vừa dứt lời, Lê Kim Huyên chưa kịp nghĩ đã lập tức từ chối, Lê Kim Huyên nhìn Ngọc Vinh Hiên, gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ quả quyết từ chối… Cô không thể đồng ý với kiểu điều kiện này, như vậy hoàn toàn là đang lấy cả tính mạng của Trần Xuân Độ ra cược mà!
Không… ánh mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên nhìn lướt qua ông già da bọc xương phía sau Ngọc Vinh Hiên, rồi lại nhìn vẻ tự tin khác thường của Ngọc Vinh Hiên… Đây không phải đang cá cược! Ngọc Vinh Hiên đã có chuẩn bị mới tới, anh ta đang muốn mạng của Trần Xuân Độ!
Không khí yên tĩnh khác thường… đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy… chỉ có thể lờ mờ nghe thấy tiếp hô hấp của những vị khách quý đang ngồi đây.

Lê Kim Huyên đứng nguyên tại chỗ, cơ thể yêu kiều của cô không kìm được mà run rẩy, nữ tổng giám đốc xinh đẹp tuyệt trần này đang đối diện với áp lực lớn đến mức khó mà tưởng tượng!
“Cậu Ngọc, anh ta là người của tôi, ngoại trừ anh ta ra, những thứ khác đều có thể thương lượng.


” Dưới áp lực nặng nề, Lê Kim Huyên mạnh mẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt xinh đẹp nhìn vào mắt Ngọc Vinh Hiên.

Sắc mặt Ngọc Vinh Hiên bình tĩnh, như là đã sớm dự đoán được phản ứng của Lê Kim Huyên, giọng điệu của anh ta có vẻ trêu đùa: “Sao nào, vậy cũng không dám đồng ý, vậy thay anh ta bằng cô đi.


Ánh mắt trêu đùa của Ngọc Vinh Hiên chạm phải ánh mắt Lê Kim Huyên trong khoảng không, đôi mắt Ngọc Vinh Hiên sâu thẳm, như là Lê Kim Huyên ở trước mặt anh ta… không có bí mật nào vậy.

Toàn hội trường trở nên yên tĩnh, vô số khách quý đang ngồi ở đây đều thu tầm mắt lại, vì màn đấu tranh này không có chút hồi hộp nào cả, so với gia tộc đổ thạch nổi tiếng, Lê Kim Huyên là cái thá gì chứ, nhiều nhất cũng chỉ là một tổng giám đốc bé nhỏ, không ai biết Lê Kim Huyên từng có mối quan hệ không rõ ràng với nhà họ Lê ở Yên Kinh, gần như tất cả mọi người đều cho rằng, Lê Kim Huyên đang không biết tự lượng sức mình.

“Cậu Ngọc, mỗi người lùi một bước thì ai nấy cũng được vui vẻ.

” Lê Kim Huyên nói rõ từng câu từng chữ, cô không khuất phục trước Ngọc Vinh Hiên, cô sẽ không khuất phục trước bất cứ ai cả!
Cho dù cô biết lấy trứng chọi đá, cho dù cô biết với mối quan hệ của nhà họ Ngọc, cả tập đoàn Lê thị cũng không thể so được… cô cũng không giao Trần Xuân Độ ra! Vì đây là giới hạn của cô!
Cô biết lời nói này hoàn toàn không có chút tác dụng nào, nhưng câu nói này lên tiếng thay cho thái độ của cô, cô sẽ không mặc Ngọc Vinh Hiên coi cô như quả hồng mềm trong tay tùy ý nắn bóp, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành!
“Thú vị đấy, người có cá tính như cô, đã rất lâu tôi không thấy rồi.

” Ngọc Vinh Hiên giơ tay ra, nắm cái cằm trắng nõn tinh tế của Lê Kim Huyên, anh ta đứng từ trên cao quan sát xuống, như là đang thưởng thức đồ chơi của mình.

“Chát!” Lê Kim Huyên hất tay Ngọc Vinh Hiên ra, ánh mắt xinh đẹp trong suốt hiện lên sự giận dữ… động tác ban nãy hoàn toàn là sỉ nhục, không tôn trọng cô!
“Con khốn này, cho cô chút mặt mũi, cô lại thật sự cho rằng mình hơn người à.

” Sắc mặt Ngọc Vinh Hiên chợt lạnh đi, vung tay tới muốn tát thật mạnh vào mặt Lê Kim Huyên!
Anh ta hoàn toàn không để Lê Kim Huyên vào trong mắt, theo anh ta thấy, Lê Kim Huyên và những người phụ nữ hầu hạ thấp kém bên cạnh anh ta không có gì khác nhau cả.

Đúng lúc này, Trần Xuân Độ đang lười biếng híp mắt nửa nằm nửa ngồi trên ghế phía sau Lê Kim Huyên đột nhiên ra tay, anh chợt biến mất khỏi chỗ ngồi, những vị khách quý ngồi đây chỉ lờ mờ nhìn thấy một bóng người mơ hồ lướt qua như tia điện, rồi chắn trước mặt Lê Kim Huyên!
Cánh tay kia của Ngọc Vinh Hiên bị chặn giữa không trung, cổ tay của anh ta đang bị Trần Xuân Độ giữ lấy!
Ngọc Vinh Hiên ngơ ra, sau khi nhìn thấy Trần Xuân Độ đứng trước mặt Lê Kim Huyên, anh ta mới phản ứng lại rồi cười khẩy một tiếng, cánh tay còn lại giơ lên, không chút cố kị tát lên mặt Trần Xuân Độ.

“Chát!”
Tiếng tát giòn tan cuối cùng cũng vang lên, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung về phía Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ khẽ sờ mặt mình, nhìn Ngọc Vinh Hiên, miệng nhếch lên thành một độ cong, trông vô cùng kì lạ.

“Anh ghê gớm lắm nhỉ?” Trần Xuân Độ nói.

Ngọc Vinh Hiên nhếch miệng, nhàn nhạt hỏi: “Anh có thể làm gì tôi?”
Trần Xuân Độ khẽ nhếch miệng, đột nhiên đôi mắt anh co lại, thả lỏng bàn tay đang giữ cổ tay Ngọc Vinh Hiên ra, ngay sau đó, anh vung tay ra, tát thật mạnh lên mặt Ngọc Vinh Hiên!

Một sức mạnh đáng sợ đột nhiên bùng nổ, cánh tay Trần Xuân Độ nổi gân xanh, bùng nổ sức mạnh đáng sợ khó mà tưởng tượng!
“Chát!” Một âm thanh như sấm vang vọng trong căn phòng, khiến mỗi vị khách đều nghe thấy tiếng “ong ong” bên tai… Tiếng của cái tát này quá lớn, có thể nói là đinh tai nhức óc!
Đến cả Tô Loan Loan nghe thấy tiếng vang này còn không khỏi sững sờ… Phải mạnh đến mức nào mới có thể vung được một cái tát có sức lực đến vậy chứ?
Ngọc Vinh Hiên bị tát mạnh đến mức đứng nguyên tại chỗ xoay vòng ba trăm sáu mươi độ… điên cuồng xoay đến vài vòng! Giống như một con quay không biết đã quay bao nhiêu vòng mới dừng lại, “ầm” một tiếng ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi!
“Tát tôi một cái, trả anh một cái.

” Trần Xuân Độ nhàn nhạt nói… Giọng nói của anh không lớn, nhưng truyền đến tai mỗi người lại khiến sắc mặt của bọn họ vô cùng phong phú!
Cùng là một cái tát… mà lại có uy lực cách biệt trời đất như vậy… Mỗi một người đều có thể cảm nhận sâu sắc được, ánh mắt bọn họ nhìn Trần Xuân Độ đã có chút thay đổi rồi… Cái tát này không chỉ đánh vào mặt Ngọc Vinh Hiên, mà còn đánh vào mặt cả nhà họ Ngọc nữa… Tên này đúng thật là cái gì cũng dám làm!
“Cậu dám sao! Cậu có biết cậu ấy là ai không, là người thừa kế nhà họ Ngọc đó!” Ông già da bọc xương kia nói với sắc mặt u ám.

Trần Xuân Độ đáp lại một cách ngang ngược: “Chính vì anh ta là người thừa kế của nhà họ Ngọc, nên tôi mới nhẹ tay không đánh chết đấy…”
“Cậu…” Ông già da bọc xương chấn động bởi lời nói này của Trần Xuân Độ… không còn gì để nói!
Mà tất cả mọi người đều ngơ ra, lời của Trần Xuân Độ khiến tất cả mọi người đều kích động… Ánh mắt của mọi người đều hướng về Trần Xuân Độ với vẻ ngỡ ngàng, kinh ngạc… Không ít khách quý bắt đầu thấy tò mò, đây rốt là thần thánh phương nào mà lại dám ngông cuồng kiêu ngạo như vậy!
“Anh… anh chán sống rồi à!” Ngọc Vinh Hiên giãy giụa bò dậy… cơ thể anh ta run rẩy, không thể tiếp tục ra vẻ thản nhiên được nữa, anh ta nhìn Trần Xuân Độ, nghiến răng nghiến lợi.

Đây đúng là một sự sỉ nhục lớn đối với anh ta, Ngọc Vinh Hiên anh ta đi đến đâu cũng giống như là sự tồn tại của mặt trăng được vây quanh bởi các vì sao… Ai dám đối xử với anh ta như vậy chứ, sắc mặt Ngọc Vinh Hiên nóng bừng… Nhiều khách quý đến vậy, những người này đều không phải những nhân vật đơn giản, đến khi đại hội đổ thạch kết thúc, những người này trở về địa phương của họ… chắc chắn sẽ lan truyền tin tức ngày hôm nay ra ngoài!
Nếu Ngọc Vinh Hiên anh ta còn không vớt vát lại mặt mũi thì mặt mũi anh ta phải để vào đâu! Mặt mũi cả nhà họ Ngọc đều bị anh ta làm mất sạch rồi!
Anh ta tức giận nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt đầy tia máu, nói từng câu từng chữ: “Từ nhỏ đến lớn… chưa có một ai dám sỉ nhục tôi như vậy… Trần Xuân Độ, anh là người đầu tiên đấy!”
“Từ nhỏ đến lớn đều không có gia giáo, vậy sau này tôi phải dạy dỗ anh nhiều hơn mới được.

” Trần Xuân Độ bĩu môi, giọng nói ngang ngược huênh hoang, khiến sắc mặt mọi người trở nên vô cùng phong phú.

“Không phải anh muốn cá cược sao, tôi theo.

” Trần Xuân Độ nhìn Ngọc Vinh Hiên, chậm rãi nói.

“Này, tôi không đồng ý!” Lê Kim Huyên đứng bên cạnh nghe thấy Trần Xuân Độ chủ động muốn cá cược thì liền ngơ ra, vội lên tiếng kháng nghị.

“Em không đồng ý cũng phải đồng ý, nghe lời!” Giọng điệu của Trần Xuân Độ không cho phép chối cãi.

Lê Kim Huyên nhíu mày, nghiến răng… sắc mặt lạnh đi, ánh mắt xinh đẹp trở nên giận dữ… Tên này lại tự ý làm chủ!
Anh coi mình là ai chứ, thần cá cược sao? Không biết sống chết!
Lê Kim Huyên thầm mắng Trần Xuân Độ hàng trăm lần, cuối cùng bất lực, chỉ có thể cầu cứu Trương Bảo Thành đứng cạnh, nói: “Hội trưởng Trương, đành phải nhờ vào ông rồi.


Ngọc Vinh Hiên thở dài, ông ta không muốn có liên quan gì đến vũng bùn lầy nhà họ Ngọc, nhưng vừa nghĩ đến lời người thanh niên kia nói, đành bất lực gật đầu: “Được tôi, tôi đành phải dốc hết sức vậy.



Trương Bảo Thành bước ra, đi về phía Trần Xuân Độ, nhưng không ngờ Trần Xuân Độ lại đột nhiên ngang ngược nói: “Ông già, ông đừng qua đây, một mình tôi cũng được.


Trương Bảo Thành ngơ ra, Lê Kim Huyên giận dữ, vừa tức vừa sốt ruột giẫm chân, hét lên: “Anh dám không để ông ấy qua đó, sau này cút khỏi nhà họ Lê cho tôi!”
Lê Kim Huyên không biết có phải do lo lắng cho Trần Xuân Độ hay không nhưng cô đã thật sự tức giận rồi, Trần Xuân Độ sửng sốt nhìn Lê Kim Huyên, đành phải đồng ý.

“Cược với tôi?” Ngọc Vinh Hiên đứng dậy, nhìn Trương Bảo Thành: “Hội trưởng hiệp hội đổ thạch nước C thì ghê gớm lắm sao?”
Ngọc Vinh Hiên nhàn nhạt nói: “Tiền bối Kỳ.


Ngọc Vinh Hiên vừa dứt lời, ông già da bọc xương phía sau Ngọc Vinh Hiên tiến lên, nhìn Trương Bảo Thành, giọng khàn khàn nói: “Trương Bảo Thành, cho tôi chút mặt mũi, bây giờ rời đi, tôi vẫn coi cậu là học sinh của tôi.


Sắc mặt Trương Bảo Thành khó coi: “Thầy, sau khi thầy mất tích em đã từng tìm thầy, nhưng sao thầy với cậu ta lại…”
Trương Bảo Thành chưa nói xong, ông già da bọc xương kia đã ngắt lời: “Những duyên cớ này cậu không cần biết, bây giờ việc cậu cần làm là lập tức rời đi, đừng có bị cuốn vào cuộc tranh chấp này.


Trương Bảo Thành im lặng một lúc, nghĩ đến địa vị của người thanh niên bảo ông ta đi theo Lê Kim Huyên, bèn lắc đầu: “Thầy, em cũng bất đắc dĩ mà thôi, mong thầy tha thứ.


“Đủ rồi, tiền bối Kỳ, tôi ông liên thủ với nhau, đối phó hai kẻ vô danh này là dư sức rồi.

” Ngọc Vinh Hiên nhìn Trần Xuân Độ và Trương Bảo Thành, sắc mặt khinh thường, như là đã nắm chắc phần thắng.

Rất nhanh, sứ giả đi vào, sắp xếp một phòng cá cược riêng dành cho hai người cho bọn họ.

Trước kia kết thúc, một vài vị khách quý trong căn phòng cá cược đó đã truyền tin ra ngoài, chẳng mấy chốc đã có một vài vị khách quý nghe tin mà tới.

Tin tức này một truyền mười, mười truyền trăm, chưa được bao lâu, tin tức này lập tức được lan truyền rầm rộ trong khu cá cược cao cấp.

Người thừa kế nổi tiếng của nhà họ Ngọc liên thủ với cựu hội trưởng hiệp hội đổ thạch cá cược một ván sinh tử với một tên ở rể của một gia tộc bé nhỏ!.