"Phù..."
Lý tướng lĩnh thở hắt ra, ngâm mình trong thùng nước đá nửa giờ, cơn đau thấu tim cũng dần dần giảm bớt.
"Trần Xuân Độ..." Lý tướng lĩnh nhớ lại những gì Lê Kim Huyên nói cho anh ta nghe về Trần Xuân Độ, trong con ngươi sâu thẳm mơ hồ lóe lên tia sợ hãi.
Không ai ngờ với tư cách là một tướng lĩnh cao cấp Đội đặc nhiêm Yên Kinh mà có một ngày lại sợ một tên lưu manh.
Lý tướng lĩnh càng không ngờ, Quân Thể Quyền tràn đầy đức tin của mình còn không bằng một cú đấm bình thường kia của anh ta.
Thật mỉa mai thay! Thân thể của Lý tướng lĩnh đã trải qua vô số huấn luyện cực hạn, nhưng vẫn đánh không lại cái tên Trần Xuân Độ này!
Trần Xuân Độ có lai lịch gì, sao anh ta lại mạnh như vậy? Sao có thể như vậy được?
Đến lúc này Lý tướng lĩnh vẫn chưa hiểu rõ, tại sao chỉ bằng một cú đấm mà Trần Xuân Độ suýt chút nữa đã phế bỏ cánh tay phải của anh ta?
Đó chẳng qua chỉ là một cú đấm nhưng lại có thể để lại di chứng khủng khiếp về sau.
Trần Xuân Độ đã làm như thế nào?
Lý tướng lĩnh bắt đầu suy nghĩ, đột nhiên cả người run lên.
Anh ta chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt toát lên vẻ kinh sợ.
"Điều này tuyệt đối không thể..." Lý tướng lĩnh liếc nhìn cánh tay phải của mình, trong đầu nảy ra một kết luận khó tin.
Cú đấm của Trần Xuân Độ lại mang theo lực dao động mạnh mẽ...!không ngờ lại có thể kích thích được sự rung động trong cơ thể mình...!Đây là sức mạnh của Cộng Chấn! Việc sử dụng sức mạnh đến cảnh giới này chỉ có trong lời đồn.
Theo lời đồn chỉ khi nào vận dụng và kiểm soát được sức mạnh tinh tế đến cảnh giới xuất thần nhập hóa thì mới...!được gọi là Cộng Chấn*!
Cộng Chấn: một chiêu thức có thể hiệu ứng cộng hưởng.
Một đòn của Cộng Chấn lại khủng bố như vậy!
Đến lúc này Lý tướng lĩnh mới phát hiện ra...!Một đòn vừa đơn giản lại vừa dữ dội kia của Trần Xuân Độ...!rõ ràng là ẩn chứa lực cộng hưởng.
Cái này còn mạnh hơn cú đấm Quân Thể Quyền bao nhiêu lần!
"Anh ta thế mà lại biết Cộng Chấn… Rốt cuộc anh ta là ai?" Lý tướng lĩnh lẩm bẩm...!Ngay cả Cộng Chấn cũng nắm bắt được...!sao lại là người bình thường được? Lúc nãy nếu Trần Xuân Độ muốn giết anh ta, quả thật dễ như ăn bánh.
Nhưng Trần Xuân Độ lại...!lúc này Lý tướng lĩnh mới hiểu rõ… Cú đấm này của Trần Xuân Độ chẳng qua là lời cảnh cáo anh ta mà thôi!
Lý tướng lĩnh nghĩ đến đây thì hoàn toàn quên mất cảm giác đau thấu xương trong thùng nước đá, trên trán chảy mồ hôi lạnh, anh ta may mắn thoát nạn, nhưng là do Trần Xuân Độ cố ý tha cho anh ta!
Lúc này anh ta mới kết luận được sao? Vừa nãy nếu Trần Xuân Độ không muốn thả mình đi, anh ta chắc chắn chạy không thoát!
Là một tướng lĩnh cao cấp của Đội đặc nhiệm Yên Kinh, Lý tướng lĩnh hiểu biết rất rộng nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh ta thấy được Cộng Chấn đã tuyệt tích, sao Lý tướng lĩnh không sợ cho được?
Có thể khiến cánh tay của Lý tướng lĩnh gần như bị tàn phế chỉ bằng một luồng sức mạnh, sau một lúc lâu cũng không hề khá hơn...!Trừ sức mạnh của Cộng Chấn ra không gì có thể giải thích được.
Lúc này hễ vừa nghĩ tới Trần Xuân Độ là Lý tướng lĩnh lại sợ hãi không thôi.
Nghĩ đến đây Lý tướng lĩnh lấy cánh tay ngâm trong thùng nước đá ra, lau khô rồi bấm gọi đi.
Anh ta bước đến bên cửa sổ, giọng điệu dứt khoát, không thể nghi ngờ: "Lệnh của tôi, Đội Đặc nhiệm A lập tức hành động, vị trí mục tiêu là khách sạn của tôi."
Lý tướng lĩnh cúp điện thoại, ngồi xuống ghế sô pha bằng da thật, thở dài một hơi.
Dường như chỉ có làm như vậy mới khiến anh ta cảm thấy an toàn hơn.
***
"Bốp!"
Một tiếng bể giòn giã vang lên, một tách trà sứ bằng xương thượng hạng rơi xuống đất, vỡ tan thành vài mảnh vụn.
Nếu Lê Kim Huyên hoặc Trương Bảo Thành có mặt ở đây mà nhìn thấy tách trà sứ bằng xương rơi nát như vậy sẽ tiếc đứt ruột.
Chiếc tách trà sứ bằng xương có giá trị hơn ba tỷ này, cũng được coi là báu vật, thế mà lại bị tùy tiện nện xuống đất như vậy.
Bên trong phòng VIP thượng hạng, Ngọc Vinh Hiên ngồi trên sô pha, chậm rãi thu hồi bàn tay vừa vứt tách trà kia.
Hai gã thuộc hạ đứng trước mặt anh ta, cúi đầu thật thấp, cảm nhận khí thế lạnh lẽo toát ra từ trên người anh ta, hai người run lẩy bẩy, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên!
Cả người bọn họ run rẩy, sau khi nghe tiếng tách trà sứ bằng xương vỡ vụn, cơ thể càng run dữ dội hơn, quỳ phịch xuống đất.
"Rác rưởi!"
Sắc mặt Ngọc Vinh Hiên lạnh lẽo, quát lên.
Anh ta nuốt không trôi cục tức này!
"Cậu Ngọc, là thuộc hạ tắc trách, bị một cao thủ đánh lén." Một gã thuộc hạ run lên nói.
Ngọc Vinh Hiên nghiến răng, gằn từng chữ nói: "Tôi vì thấy thực lực cao siêu của hai người nên mới sai hai người đi làm chuyện này.
Nhưng hai người thì sao, ngay cả một gã lưu manh đầu đường xó chợ cũng giải quyết không xong, đúng là đồ vô dụng!"
Ngọc Vinh Hiên cực kỳ tức giận, lúc này anh ta nào còn bộ dáng hờ hững thường ngày.
"Cậu chủ, không thể đổ lỗi tất cả chuyện này cho bọn họ được.
Thân thủ của bọn họ không tầm thường.
Người có thể đánh lén bọn họ trong khi bọn họ vẫn đang đề phòng thì đủ chứng tỏ bên cạnh những người này có một cao thủ mạnh hơn bọn họ rất nhiều."
Cuối cùng, một ông lão đang ngồi bên cạnh ghế sô pha, cũng lên tiếng.
Ông ta đang ngồi trên sô pha, nếu không lên tiếng sẽ dễ khiến người ta bỏ qua sự tồn tại của ông ta.
Tuy ông ta ngồi ở đó nhưng dường như chẳng có cảm giác tồn tại!
Ông lão khàn giọng nói, hai gã thuộc hạ nhìn ông ta, lập tức thay đổi sắc mặt, lộ ra vẻ mặt cung kính và biết ơn.
Ngọc Vinh Hiên cũng rất kính trọng ông ta: "Trưởng lão, vậy theo ông việc này nên làm thế nào đây?"
Ông lão thở dài nói: "Quên đi, chuyện này vẫn nên để tôi xử lý vậy."
Ngọc Vinh Hiên lập tức vui vẻ, cung kính thốt lên: "Vậy đành nhờ hết vào trưởng lão.
Ông nhất định phải xử lý sạch sẽ bọn họ, đoạt lại hai tảng nguyên thạch kia."
Trưởng lão gật đầu, sau khi ông ta bước ra khỏi phòng, ánh mắt Ngọc Vinh Hiên chợt lóe lên, giễu cợt, lẩm bẩm nói: "Lần này tôi xem đôi cẩu nam nữ các người sẽ làm thế nào?"
Ngọc Vinh Hiên bước đến bên cửa sổ, đường chân trời bên ngoài cửa sổ được bao quanh bởi cầu vồng, đó là từng đám mây đỏ tuyệt đẹp, tạo thành một khung cảnh đẹp rực rỡ.
Bất chợt trời đã về chiều, ánh mắt Ngọc Vinh Hiên sâu thẳm, khóe miệng lộ ra nụ cười kỳ lạ, tự lẩm bẩm nói: "Đêm nay, hẳn là có thể nhìn thấy trăng máu đúng chứ?"
Trăng máu kia được tô bằng máu đỏ tươi.
***
Đêm đã khuya, bên trong khách sạn sáng rực mà trên đường bên ngoài khách sạn tấp nập xe cộ lao vun vút trên đường.
Bên trong phòng tắm của phòng VIP, có một bóng dáng mảnh mai đang tắm.
Kính vuông trong suốt bị làn hơi nước màu trắng bao phủ, có thể thấy thấp thoáng một bóng dáng hoàn mỹ thông qua kính vuông này.
Nếu Trần Xuân Độ ở đây chắc chắn anh sẽ trợn mắt, xịt máu mũi khi nhìn thấy cảnh tượng hấp dẫn này!
Đây là hình ảnh Lê Kim Huyên đang tắm vòi sen, hơi nước mờ ảo có thể thấy được hình ảnh khiến người ta chảy máu mũi kia.
Chẳng mấy chốc, tiếng nước đột ngột dừng lại, không lâu sau, cửa kính được mở ra, Lê Kim Huyên quấn một chiếc áo choàng tắm bước ra, vừa cầm khăn tắm vừa lau mái tóc dài ướt đẫm nước.
Những giọt nước to như hạt ngọc lăn dài từ mái tóc đen mượt mà, xuống tấm lưng ngọc ngà tuyệt đẹp...
Lê Kim Huyên vừa lau khô tóc xong liền gọi một cuộc điện thoại.
"A lô, Kim Huyên à?" Đầu bên kia điện thoại, vang lên giọng nói trầm ổn mà quen thuộc.
"Ba..." Khi Lê Kim Huyên nghe được giọng nói của Lê Duy Dương ở đầu dây bên kia, lập tức mím môi giờ trò làm nũng.
Nếu Trần Xuân Độ có mặt ở đây thấy được dáng vẻ làm nũng này của Lê Kim Huyên, phỏng chừng xương cốt toàn thân sẽ mềm nhũn!
Nữ tổng giám đốc lạnh lùng, cao quý, làm nũng với đàn ông...!Cảnh tượng này, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng sẽ cảm thấy ngập tràn cám dỗ không chịu nổi!
"Sao thế, Đại hội đổ thạch vẫn ổn chứ?" Lê Duy Dương hỏi.
"Ổn gì chứ.
Cái gã Trần Xuân Độ này ra vẻ ta đây, con kể ba nghe..." Lê Kim Huyên bắt đầu kể hết tội lỗi của Trần Xuân Độ, nghiêm khắc lên án anh.
"Ha ha ha..." Sau khi nghe Lê Kim Huyên kể hết tội Trần Xuân Độ, Lê Duy Dương ở đầu bên kia điện thoại, thay vì nghiêm túc, ông ta lại cười to, khiến Lê Kim Huyên chẳng hiểu gì hết.
"Ba, con đang nói chuyện nghiêm túc với ba đấy." Lê Kim Huyên bất mãn khẽ hừ một tiếng.
"Ba biết con đang nói chuyện nghiêm túc với ba.
Con nghĩ tại sao ba bảo Trần Xuân Độ đi Yên Kinh với con? Là do quan hệ của ba với hắn rất tốt sao?" Đầu bên kia điện thoại trong giọng nói của Lê Duy Dương lộ ra vẻ sâu xa: "Tự con suy ngẫm lại đi, con không thấy Tiểu Trần là ngôi sao may mắn à.
Có nó ở đó, mọi việc sẽ không đến nỗi nào đâu."
Đầu điện thoại bên này, Lê Kim Huyên đang cầm điện thoại, lắng nghe Lê Duy Dương nghiêm túc tẩy não mình, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần cũng ngây ra như phỗng...!Qua hồi lâu, mới đầy ẩn ý nói: "Ba, anh ta mới là con ruột của ba phải không?"
Giọng điệu của Lê Kim Huyên vừa uất ức lại vừa bất mãn, mà Lê Duy Dương ở đầu điện thoại bên kia lại ngó lơ câu nói này của cô nói: "Tiểu Trần có ở bên cạnh con không, để ba nói chuyện với nó một lát."
"Anh ấy ở sát vách." Lê Kim Huyên hừ lạnh, không vui nói.
"Các con không đặt phòng chung sao? Kim Huyên à, con và Tiểu Trần cưới nhau lâu vậy rồi mà vẫn chia phòng ngủ à? Đây là tật xấu!" Đầu bên kia điện thoại Lê Duy Dương hơi ngẩn ra, sau đó nhanh chóng nói lời dạy dỗ.
Mà Lê Kim Huyên đang cầm điện thoại, nghe được Lê Duy Dương bắt đầu giảng bài với mình thì cả run lên, tức giận đùng đùng với Lê Duy Dương.
"Ba, tín hiệu ở đây không ổn định, con cúp máy trước đây." Lê Kim Huyên nói xong, không đợi Lê Duy Dương nói thêm gì nữa đã cúp ngay điện thoại.
Lê Kim Huyên gần như không chịu nổi nữa, cô không hứa sẽ giữ được bình tĩnh nếu Lê Duy Dương tiếp tục dạy đời cô.
Sau khi cúp điện thoại, Lê Kim Huyên đi tới bên cửa sổ nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, trong lòng cũng dần dần bình tĩnh lại.
Mà Lê Kim Huyên không biết vào lúc này, một chiếc siêu xe Maybach đang phóng nhanh về phía khách sạn nơi cô đang ở.
Bên trong chiếc siêu xe, nội thất được trang trí cực kỳ xa hoa, trải qua thiết kế tỉ mỉ, thoạt nhìn vừa quý phái lại vừa sang trọng
Lúc này, trưởng lão đang ở trong xe, một gã thuộc hạ dè dặt đợi bên cạnh...
Trưởng lão nhìn quanh trang trí bên trong xe, nhẹ giọng nói: "Hờ...!Maybach 62s à?"
Thuộc hạ bên cạnh vội gật đầu nói: "Đây là mệnh lệnh đặc biệt của cậu Ngọc, phải để trưởng lão ngồi lên chiếc xe cao quý nhất..."
Trưởng lão lắc đầu: "Quá biết hưởng thụ...!Xem ra gia tộc đã tạo điều kiện quá tốt cho Vinh Hiên rồi...!Ngay cả đạo lý sinh thì lo bệnh hoạn, chết mới yên vui cũng không biết."
Giọng điệu của trưởng lão rất bình tĩnh, nhưng lại khiến bầu không khí trong xe chênh vênh khó hiểu.
Trái tim của thuộc hạ bên cạnh đập loạn xạ, áp lực ở bên cạnh vị trưởng lão sâu xa khó lường này còn lớn hơn ở bên cạnh Ngọc Vinh Hiên nhiều.
Mà ý này của trưởng lão là không hài lòng với cậu Ngọc Vinh Hiên sao?
Trong lúc đám thuộc hạ còn đang tò mò thì trưởng lão tiếp tục lẩm bẩm: "Maybach 62s, đây chính là chiếc siêu xe sáu mươi tỷ...!Chiếc xe của ông Mã người giàu nhất nước C cũng đến thế mà thôi...!Cậu ta đây là muốn tự so độ giàu với tỷ phú hiện nay sao?"
Trưởng lão vừa tức giận vừa nói.
Thuộc hạ bên cạnh im như hến, sợ hãi không nói nên lời, trái tim gần như vọt tới cổ họng!
"Chỉ với chút tiềm năng này mà đã xa xỉ lãng phí như vậy.
Có phải liệu sau này còn muốn so sánh với tỷ phú Du Bai nữa không? Sau lần này, đã đến lúc mình nên sắp xếp xếp cho cậu ta tu hành khổ hạnh thôi...!Nếu không tu hành khổ hạnh, sớm muộn gì cũng có một ngày cậu ta sẽ hủy hoại cả gia tộc!" Trưởng lão tự lẩm bẩm một mình, sau đó liền đổi đề tài, nhìn về phía xa, trong mắt sâu kịt lóe lên tia dữ tợn: "Nhưng dù nhà họ Ngọc có sa sút, cũng không đến lượt mấy thứ giun dế kia sỉ nhục, xâm phạm!"
Cả chiếc Maybach 62 ngay lập tức bị bao trùm bởi một luồng sát khí lạnh như băng, thoáng chốc trong đôi mắt sâu thẳm của trưởng lão được thay thế bằng ánh mắt lạnh lùng sắc bén!.