Không chỉ như vậy, Tô Loan Loan cũng ngơ ngác nhìn bóng lưng xinh đẹp đi đến chiếc bàn cách đó không xa. Sau khi sửng sốt, đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp chớp, lộ ra tia hứng thú.
Cô nhìn sang Trần Xuân Độ, ánh mắt lập tức trở nên tò mò, thú vị.
Cô rất muốn nhìn xem Trần Xuân Độ sẽ làm như thế nào.
Trần Xuân Độ tức tối nhìn chằm chằm bóng lưng xinh đẹp của Lê Kim Huyên, anh nghiến răng, hai mắt lộ ra tia u oán.
Trần Xuân Độ ngơ thật rồi, có nằm mơ anh cũng không ngờ, mình chỉ ăn uống khó coi một chút thôi mà… Lê Kim Huyên lại bị người khác bắt đi mất! Chuyện này sao nhịn được chứ!
Lê Kim Huyên muốn cắm sừng Trần Xuân Độ, nhưng Trần Xuân Độ đương nhiên không vui vẻ tiếp nhận rồi!
Bỗng nhiên một cặp mắt khó chịu nhìn chằm chằm người đàn ông và Lê Kim Huyên ngồi xuống, cả hai vừa nói vừa cười cầm dao nĩa lên…
Mẹ nó chứ! Đây rõ ràng là đang khiêu khích trắng trợn mà!
Trần Xuân Độ tức đến nỗi phổi cũng sắp nổ luôn rồi! Từ trước đến nay anh chưa từng gặp qua người đàn ông nào huênh hoang như vậy, lại dám cướp người phụ nữ của anh!
Mà lúc này, người đàn ông có phong độ thân sỹ kia nhìn thấy Lê Kim Huyên ngồi xuống trước mặt mình thì trong lòng vô cùng hân hoan, không cách nào che giấu được vẻ kích động, hưng phấn.
Mặc dù anh ta đã gặp qua rất nhiều người đẹp, rất nhiều cô gái vóc dáng không tệ, nhưng những người đó không thể nào so sánh với Lê Kim Huyên được.
Nữ thần cực phẩm trước mặt chỉ ngồi ở đó thôi mà vẫn khiến anh ta mê đắm, giống như đang đối diện với một báu vật, một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Nữ thần Tổng giám đốc rất biết cách ăn mặc, bộ trang phục hôm nay của cô vừa khít với dáng người cô, thể hiện được sức hấp dẫn và khí chất của cô.
Trùng hợp là cách ăn mặc này của Lê Kim Huyên rất phù hợp với gu của quý ngài đây. Trong mắt quý ngài đây, Lê Kim Huyên giống như dày công ăn mặc vì anh ta vậy.
Nữ thần như thế này chỉ có thể xuất hiện trong mơ… Nhưng thực tế quá ảo diệu, cô lại thật sự tồn tại.
Quý ngài bỗng nhiên ngơ ngẩn, anh ta nhìn sang Lê Kim Huyên, mặc dù anh ta đắm chìm trong vẻ đẹp của cô nhưng vẫn không để mất phong độ, anh ta mỉm cười, nói: “Tôi tên là Mohm Walker, cô cũng có thể gọi tôi là Walker.”
Lê Kim Huyên khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Lê Kim Huyên.”
“Cô Lê, tên của cô thật đẹp, người cũng đẹp như tên vậy.” Quý ngài chân thành cảm thán.
Lê Kim Huyên gật đầu, tiếng nước C lưu loát của người con lai này khiến cô cũng hơi bất ngờ.
Walker mỉm cười, giải thích: “Tôi là con lai nước C- A, ba tôi từng là phú thương ở nước C, mẹ tôi có huyết thống Hoàng gia , sau khi ba tôi mất sớm, tôi bèn bị mẹ đón ra nước ngoài sinh sống.”
Walker ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng tôi vẫn không quên gốc gác nước C do đó tôi bèn trở về nước C kế thừa sản nghiệp của ba mình.”
Lê Kim Huyên giống như có điều suy nghĩ gật đầu, cười nhẹ một tiếng: “Chẳng trách, anh lại nói sõi tiếng nước C như vậy.”
Walker cười nói: “Theo như tôi thấy, cả nước C và phương Tây đều có những ưu điểm đáng học hỏi. Người nước C phải học hỏi rất nhiều lễ nghi, nói năng, phong độ của phương Tây. Hơn nữa, họ cần phải học hỏi rất nhiều thứ.” Walker vừa nói, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn Trần Xuân Độ, anh ta cầm dao nĩa lên, nói: “Chẳng hạn như lễ nghi trên bàn ăn, có rất nhiều người thô tục, dường như đó là khóa học mà họ bắt buộc phải học.”
“Nếu không sẽ vô cùng mất mặt.”
Trần Xuân Độ và Tô Loan Loan ở bàn ăn gần đó đều nghe thấy rất rõ ràng những lời Walker nói.
Nghe thấy Walker nói như vậy, khóe môi Trần Xuân Độ co rút mãnh liệt… Con mẹ nó chứ! Rõ ràng là đang nhắm vào mình mà!
Lời này của Walker không khác gì nói bóng nói gió cả.
Trần Xuân Độ cười lạnh một tiếng trong lòng, còn Lê Kim Huyên thì ngây người ra một lúc, một người cực kỳ thông minh như cô lập tức nghe ra hàm ý trong lời nói của Walker.
Cô nhoẻn miệng cười, gật đầu nói hùa theo: “Ngài Walker, những lời ngài nói quả thật quá đúng.”
Walker mỉm cười, hai người giơ ly rượu Lafite giống như viên đá ruby lên, tiếng cụng ly thanh thúy vang lên, cả hai cùng nhấp một ngụm rượu vang đỏ.
Mà ở bên cạnh, mặc dù Trần Xuân Độ vẫn ăn uống nhiệt tình nhưng ánh mắt của anh lại hung hăng nhìn chằm chằm bàn ăn của Lê Kim Huyên, sự ghen tuông trong lòng đang sục sôi mãnh liệt.
Mẹ kiếp! Nhìn Lê Kim Huyên và người đàn ông khác ngồi ăn cơm với nhau trên bàn ăn khác, lại còn cười cười nói nói… Trần Xuân Độ sao có thể nhịn nổi cơ chứ!
Quan trọng nhất là ban nãy Lê Kim Huyên rõ ràng đã nghe ra ý chê bai trong lời nói của Walker nhưng cô vẫn nói hùa theo anh ta, rõ ràng là cô đang cố ý mà!
“Thế nào, người phụ nữ của mình đang chuyện trò vui vẻ với người đàn ông khác, anh không định ra tay sao?” Tô Loan Loan ở bên cạnh nhìn chăm chú Trần Xuân Độ rất lâu, cuối cùng nhịn không được lên tiếng.
“Ra tay?” Trần Xuân Độ thở ra một làn khói trắng, cười khẩy: “Bảo tôi ra tay, anh ta có tư cách này sao?”
Khi nói đến đây, đôi mắt của Trần Xuân Độ xẹt qua tia bình tĩnh, thâm sâu, còn mang theo sự kiêu ngạo. Đúng vậy, vì một xung đột nho nhỏ như thế này mà ra tay, tên Walker này quả thật không xứng.
Trần Xuân Độ nhìn Tô Loan Loan, ý vị sâu xa lên tiếng, khóe môi nhếch lên với độ cong thần bí: “Người phụ nữ của tôi, đương nhiên phải đường đường chính chính cướp về rồi.”
Nói xong, Trần Xuân Độ lại ngồi xuống, tiếp tục yên tâm gặm miếng xương trong tay mình.
Sắc mặt của Tô Loan Loan lập tức đông cứng giữa không trung. Cô không hiểu, vì sao đã đến mức này rồi mà Trần Xuân Độ vẫn không chịu ra tay?
Rốt cuộc anh muốn đợi đến lúc nào?
Thế nhưng Tô Loan Loan lại không nhận ra rằng, mặc dù Trần Xuân Độ lại ngồi xuống nhưng ánh mắt của anh đã trở nên thâm sâu, khó lường.
Mà lúc này, Lê Kim Huyên ngồi đối diện Walker, sau khi thấy Trần Xuân Độ đứng lên, đôi mắt xinh đẹp của cô lập tức xẹt qua một gợn sóng, hơi kích động.
Nhưng khi thấy Trần Xuân Độ lại ngồi xuống, đôi mắt xinh đẹp của cô hơi rụt lại, lộ ra tia khó hiểu.
Cô nghiêng đầu nhìn Tô Loan Loan nhưng nào ngờ Tô Loan Loan lại nhún vai với cô, ý bảo cô ấy cũng bó tay.
Lê Kim Huyên ngơ ra, tên khốn kiếp này đang muốn làm gì đây?
Lê Kim Huyên vốn đang suy nghĩ trong lòng, đợi tên kia đến đây, cô có thể viện cớ trở về rồi.
Cô vốn không yêu thích gì tên Walker này cả, chỉ cố ý làm vậy cho Trần Xuân Độ xem thôi, cô chính là muốn dạy cho Trần Xuân Độ một bài học.
“Cô Lê thân mến, cô đang nhìn gì thế?” Walker không biết suy nghĩ trong lòng Lê Kim Huyên nên tò mò hỏi.
“Không… không có gì.” Trên mặt Lê Kim Huyên xẹt qua tia hoảng hốt nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
“Thành thật mà nói, phòng ăn này cũng được xếp vào nơi thấp kém nhất trong số những phòng ăn mà tôi từng nhìn thấy, khó có thể chen chân vào những phòng ăn phương Tây đẳng cấp thượng lưu.” Walker lắc đầu: “Nếu không phải tiện lợi, tôi thà đi đến nơi xa hơn thưởng thức bữa ăn. Bởi vì người ở đây hoàn toàn không tôn trọng lễ nghi bắt buộc phải có trong phòng ăn kiểu Tây.”
Walker thản nhiên lên tiếng, trong khi đó Lê Kim Huyên lại lắng nghe nghiêm túc đến nỗi quên cả ăn miếng bò bít tết trong đĩa.
“Quần áo không nghiêm chỉnh, không mặc đồ sang trọng, đây chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất đối với việc dùng đồ ăn Tây.” Walker đĩnh đạc lên tiếng, khiến Lê Kim Huyên thỉnh thoảng lại gật đầu, xem ra Walker đúng là chuyên gia trên phương diện này.
Cũng đúng lúc này, khóe môi Trần Xuân Độ bỗng nhếch lên một nụ cười trào phúng, anh đột nhiên đứng phắt dậy!
Trần Xuân Độ bưng cốc nước trà đi thẳng về phía Walker.
Tô Loan Loan ngẩn người, sau đó lập tức lộ ra tia hứng thú, Trần Xuân Độ… cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa rồi ư?
Trần Xuân Độ đi nhanh đến bàn của Walker và Lê Kim Huyên, còn Walker lại đang nói chuyện rất hăng say… không hề chú ý Trần Xuân Độ đã đến gần.
Trên thực tế, anh ta cũng không ngờ Trần Xuân Độ dám đến gần mình.
Trong lòng anh ta vẫn luôn mang theo cảm giác ưu việt, cao ngạo hơn người, đặc biệt khi đối diện với loại người lôi thôi như Trần Xuân Độ, cảm giác ưu việt trong lòng Walker càng rõ ràng hơn.
Thậm chí Trần Xuân Độ còn không nghĩ tới, Walker từng nói rất nhiều người nước C đều không mang huyết mạch nước C thì đều là những người thấp kém. Trong khi đó anh ta lại mang trong mình dòng máu Hoàng gia phương Tây nên đương nhiên trời sinh đã cao quý.
Vì thế sau khi gặp được Lê Kim Huyên, anh ta không ngừng khoe khoang dòng máu Hoàng gia của mình. Càng về phía sau, ngay đến cả Lê Kim Huyên cũng không chịu nổi nữa.
Trần Xuân Độ bưng cốc nước, giống như lơ đãng đến gần. Anh mang đôi dày da dưới chân nhưng khi anh bước đi lại không phát ra tiếng động nào…
Ngay lúc Trần Xuân Độ sắp đến gần Walker thì đột nhiên tay Trần Xuân Độ hơi rung một cái, nước trong cốc lập tức đổ hết ra.
Ngay sau đó, khăn trải bàn trên bàn ăn của Walker lập tức trở nên vô cùng lộn xộn. Điều khiến Walker khó chấp nhận được chính là bộ vest cao quý trên người anh ta cũng bị ướt sũng!
Walker sửng sốt một lát, sau đó trên trán nổi đầy gân xanh! Anh ta thật sự tức giận! Giá của bộ vest này khiến anh ta vô cùng đau lòng!
Walker đứng phắt dậy, sắc mặt tái mét, dữ tợn. Lúc này, anh ta không quan tâm đến phong độ thân sỹ hay lễ nghi phương Tây vẫn luôn dính trên miệng nữa, anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ! Sắc mặt lúc này vô cùng khó coi!
Trong phòng ăn kiểu Tây yên tĩnh đột nhiên có không ít thực khách chú ý đến động tĩnh phía bên này, mọi ánh mắt đều đổ dồn sang.
“Anh làm hỏng bộ vest của tôi.” Walker cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nói của anh ta vô cùng lạnh lùng, thậm chí còn lộ ra sát khí khiến người ta sợ hãi không thôi!
Ngay đến cả Lê Kim Huyên cũng cảm nhận được sự thay đổi khí chất trên người Walker, gương mặt xinh đẹp của cô lập tức tái nhợt.
Cô nhìn sang Trần Xuân Độ, dùng răng cắn chặt đôi môi đỏ, cô biết ngay mà, có tên này ở đây thì chắc chắn không phải chuyện hay ho gì…
Mà Tô Loan Loan ở phía sau Trần Xuân Độ, sau khi đứng dậy, ánh mắt liên tục lóe sáng, sắc mặt cũng thay đổi.
Cô ta nhìn kỹ Walker và Lê Kim Huyên, giống như nghĩ đến gì đó, ánh mắt cũng hơi thay đổi.
Nước trong cốc đổ hết ra, những giọt nước bắn lên người Walker và lên bàn ăn, nhưng điều kỳ lạ là Lê Kim Huyên ở bên cạnh lại không dính một giọt nước nào cả.
Những giọt nước kia giống như có ý thức, một giọt cũng không bắn lên người Lê Kim Huyên, cũng không khiến váy dài của cô ướt.
Điều này chứng tỏ gì? Tô Loan Loan là người trong giới nên đương nhiên hiểu rõ nó đại diện cho điều gì!
Người duy nhất có thể làm được điều này là người có khả năng khống chế sức mạnh rất tuyệt vời, là một nhân vật giống như yêu quái. Mà nhân vật này ở nước C… giống như một sự tồn tại đứng ở đỉnh cao!
Tô Loan Loan lập tức thở dốc, trong lòng cô biết rất rõ, cho dù cô cũng không làm được nhưng cô lại cảm thấy mình giống như hoa mắt, nhìn nhầm.
Tô Loan Loan nhìn sang Trần Xuân Độ, cô càng cảm thấy tò mò trước thân phận của Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ rốt cuộc là ai, thân phận của anh càng ngày càng trở nên mơ hồ…
Mà lúc này, Lê Kim Huyên nhìn sang Walker với sắc mặt khó coi, cô cuối cùng cũng nhẹ giọng lên tiếng. Cô nhíu mày, nhìn Trần Xuân Độ: “Ngay đến cả một cốc nước cũng làm đổ được!”
Lê Kim Huyên dịu dàng trách mắng, Trần Xuân Độ liếc nhìn cô, khóe miệng cong lên, vội vàng lộ ra nụ cười lấy lòng: “Là tay chân của anh ngốc nghếch, đều là lỗi của anh.”
Lê Kim Huyên nhìn sang Walker, cô không rõ Walker đang muốn làm gì nhưng cô cũng không thể để Walker làm gì Trần Xuân Độ được…
“Walker, đây đều là sơ xuất của anh ấy, tôi xin lỗi anh ấy thay anh, được không?”
Lê Kim Huyên lộ ra nụ cười ngập tràn ý xin lỗi, cô nhìn sang Walker, nhận lỗi với anh ta.
Walker khẽ xoa bộ vest ướt sũng, nước đọng một mảng lớn trên bộ vest đều là vết tích của việc bị nước thấm ướt, điều này khiến sắc mặt anh ta trở nên lạnh lẽo, cơn giận giống như sắp bùng phát.
Walker liếc mắt nhìn Lê Kim Huyên, sau đó ánh mắt rơi lên người Trần Xuân Độ, khóe miệng hơi nhếch lên, ngập tràn lạnh lẽo.
Anh ta nhìn sang Trần Xuân Độ, trong mắt lộ ra ý cười cợt, lạnh lẽo: “Bảo tôi tha thứ cho anh ta? Được thôi, nhưng trước tiên bảo cái tên bệnh hoạn Đông Á này lau sạch sẽ cho tôi!”
Walker chỉ bộ vest trên người mình, không hề che giấu vẻ lạnh lùng, trào phúng trên mặt.
Walker nói rõ ràng từng câu từng chữ, giọng nói không hề nhỏ, đủ để tất cả thực khách trong phòng ăn kiểu Tây đều có thể nghe rõ.
Ngay sau đó, các thực khách đồng loạt nhìn sang, một vài thực khách thường xuyên ở đây rõ ràng vừa liếc mắt đã nhận ra Walker.
“Hóa ra là Walker, anh ta cũng là khách hàng thường xuyên của khách sạn này đó. Nghe nói anh ta ở đây sắp hơn một năm rồi… ngay đến cả ông chủ khách sạn cũng dùng bữa với anh ta mấy lần.”
“Chi phí anh ta tiêu sài ở khách sạn này mấy năm nay đủ để anh ta đầu tư cổ phần vào khách sạn này rồi.”
“Walker nổi tiếng phiền phức, luôn cảm thấy bản thân mình tài trí hơn người. Người đàn ông này chọc phải Walker thì coi như đụng phải rắc rối rồi!”
Một loạt các giọng nói nối tiếp nhau vang lên, một loạt các ánh mắt rơi trên người Trần Xuân Độ đều mang theo vẻ đồng cảm.
Sau khi Lê Kim Huyên nghe thấy lời những người này nói, cô càng nhíu mày chặt hơn.
Chính cô cũng không ngờ, người con lai mà cô gặp lại có quan hệ với khách sạn này.
Đây chính là sân nhà anh ta đó, cộng thêm Trần Xuân Độ đuối lý, trong lòng Lê Kim Huyên bỗng nảy ra dự cảm không hay. Cô nhìn Walker, cảm thấy anh ta sẽ không dễ dàng tha cho Trần Xuân Độ như vậy.
Nhưng bản thân cô cũng không thể ngờ được rằng, mình lại đoán hoàn toàn chính xác.
Trần Xuân Độ liếc nhìn bộ vest trên người Walker, sau đó thần sắc trở nên hoảng loạn, anh gật đầu, với tay túm lấy mấy chiếc khăn trải bàn rồi đi lại gần Walker.
Walker ngồi xuống, còn Trần Xuân Độ thì cúi người, không hề tức giận lau bộ vest, lau cà vạt cho Walker. Tô Loan Loan đứng bên cạnh hơi sưng sốt, trong ký ức của mình, Trần Xuân Độ hoàn toàn không phải là người dễ dàng khuất phục như vậy.
Hôm nay, anh bị làm sao thế?
Tô Loan Loan nhìn không ra, trong khi đó vài người đứng xem náo nhiệt xung quanh lại cong môi cười cợt, rõ ràng là nụ cười nham hiểm, không có ý gì tốt đẹp.
Chỉ cần ở khách sạn này một thời gian dài thì đều sẽ biết Walker chính là một mớ phiền phức. Nhưng một người được tất cả mọi người công nhận là phiền phức sao có thể đơn giản như thế được?
Đúng lúc này, Walker nhìn sang Trần Xuân Độ vẫn đang miệt mài lau quần áo, không lên tiếng, anh ta cười lạnh một tiếng, cao ngạo nhấc chân lên: “Chân vẫn chưa lau.”
Sắc mặt Lê Kim Huyên lập tức thay đổi, Walker rõ ràng đang huênh hoang sỉ nhục người khác mà.
Trần Xuân Độ cúi đầu, ánh mắt rơi trên ống quần Walker một lúc. Sau đó, điều khiến Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan không ngờ chính là anh lại chậm rãi ngồi xổm xuống, bắt đầu lau ống quần.
Nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời của Trần Xuân Độ, Walker càng đắc ý hơn, anh ta càng không chút kiêng kỵ, cũng không có điểm dừng.
Anh ta giống như từ trên cao nhìn xuống Trần Xuân Độ, lạnh lùng lên tiếng: “Tôi không bảo anh ngồi xổm lau.”
Sắc mặt của Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan lập tức thay đổi. Không ít thực khách đang ngồi đều bỏ dao nĩa xuống, nheo mắt lại.
Rất nhiều người từng nhìn thấy cảnh tượng này rồi mới biết… trò hay sắp bắt đầu rồi.
Quả nhiên, bàn tay đang lau ống quần của Trần Xuân Độ bỗng nhiên cứng ngắc, hơi run rẩy.
Walker cong môi, nở một nụ cười khinh bỉ, trong giọng nói thấp thoáng sự kiêu ngạo và ra lệnh: “Quỳ xuống lau.”
Bàn tay đang lau ống quần của Trần Xuân Độ lập tức dừng lại giữa không trung. Tất cả mọi người đang ngồi ở đó đều lộp bộp trong lòng, họ đồng loạt nhìn về phía Walker, ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc.
Theo như họ thấy, Walker cũng trêu đùa hơi quá đáng rồi, sỉ nhục người khác thì thôi đi, nhưng trong số những người đến đây tiêu tiền, có mấy người là người bình dân chứ?
Không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Nhưng Walker lại khác, anh ta cũng không hiểu được đạo lý này.
Trước đó, Walker cũng đã sỉ nhục Trần Xuân Độ rất quá đáng, may mà Trần Xuân Độ tốt tính, nể tình Lê Kim Huyên đang ở trước mặt nên anh nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác.
Nhưng còn lần này, anh có thể nhịn được nữa không?
Bảo anh quỳ xuống rõ ràng đã chạm tới giới hạn cuối cùng của anh, đó chính là sự tôn nghiêm của anh.
Dưới đầu gối đàn ông là vàng, huống hồ thân phận của Trần Xuân Độ… đủ khiến cả nước C chấn động!
Bảo anh quỳ xuống, đúng là suy nghĩ viển vông mà!
Walker vừa dứt lời, Trần Xuân Độ lập tức cong môi, anh đột nhiên đứng dậy, nhìn Walker, khóe miệng nở một nụ cười vô cùng bí hiểm. Anh cầm cốc rượu trên bàn ăn bên cạnh lên, bên trong vẫn còn hơn nửa rượu Lafite tinh tế như viên ruby.
Ngay sau đó, trong ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người, Trần Xuân Độ chậm rãi đổ toàn bộ chỗ rượu Lafite trong cốc lên đỉnh đầu Walker.
Hành động này của Trần Xuân Độ khiến tất cả mọi người sững sờ, xung quanh lập tức im lặng, Walker ngây người ngay tại chỗ!
Không chỉ như vậy, Lê Kim Huyên cũng ngây ngốc, mọi người xung quanh cũng đồng loạt ngơ ngác!
Không ai có thể ngờ được rằng, Trần Xuân Độ không những không quỳ xuống mà ngược lại còn không chút kiêng dè!
Không ai đoán trước được hành động này của Trần Xuân Độ, mỗi người bọn họ đều vô cùng kinh ngạc, hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh trở lại!
Walker ngây người ngay tại chỗ, cho đến khi anh ta ướt sũng, ngửi thấy mùi rượu tỏa ra trên người mình, lúc bấy giờ anh ta mới bừng tỉnh, anh ta thậm chí còn không dám tin cảnh tượng trước mặt là sự thật!
Tên bệnh hoạn Đông Á thấp kém trước mặt này lại dám dùng rượu Lafite đổ lên người anh ta!
Đúng là chán sống rồi mà!
Walker trưng ra vẻ mặt ngơ ngác, anh ta ngây người khoảng năm sáu phút, sau đó anh ta mới phản ứng trở lại, anh ta siết chặt nắm đấm, hai mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo!
Trong mắt Walker lập tức bùng lên một tia sáng, điên cuồng, vặn vẹo, đó chính là ngọn lửa tức giận!
Anh ta đỏ bừng mặt, thẹn quá hóa giận, đây là lần đầu tiên anh ta bị sỉ nhục lớn như thế này!
Anh ta lại bị một kẻ thấp hèn dùng phương thức như thế này sỉ nhục trước mặt tất cả mọi người! Đúng là nực cười mà!
Walker siết chặt nắm đấm, anh ta tức giận nhìn Trần Xuân Độ, đột nhiên khóe miệng cong lên ý cười.
Anh ta đang giận quá hóa cười!
Trong khi đó, dưới cái nhìn chăm chú, ngơ ngác của Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ vẫn vô cùng điềm đạm, anh nhìn Walker đang tức giận, lên tiếng: “Anh chính là dòng máu Hoàng gia trong truyền thuyết?”
“Đương nhiên rồi.” Walker nói từng câu từng chữ, giọng nói vô cùng lạnh lẽo khiến hư không rung lắc kịch liệt, thật sự rất đáng sợ!
“Bốp.”
Đúng lúc này, Trần Xuân Độ tát một cái thật lớn lên mặt Walker!
Walker ngây người, anh ta lại bị cái tát này làm cho ngơ ngác!
Suy cho cùng thì anh ta vẫn là người có phong độ thân sỹ, cho dù bị Trần Xuân Độ tát một cái, anh ta cũng không lập tức ra tay.
Anh ta giơ tay lên khẽ xoa gò má sưng đỏ, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
“Dòng máu Hoàng gia , haha, là dòng máu Hoàng gia mà ngay đến cả thường thức lễ nghi cơ bản nhất của phương Tây cũng không biết ư?” Trần Xuân Độ thản nhiên lên tiếng, nhưng giọng nói của anh khi lọt vào tai Walker lại vô cùng chói tai.
Câu này của Trần Xuân Độ cùng với ánh mắt tràn đầy châm biếm, đả kích của anh giống như liếc mắt một cái đã nhìn thấu Walker, bí mật của anh ta cũng bị phơi bày toàn bộ.
Walker run rẩy trong lòng… Anh ta đột nhiên bắt đầu sợ hãi… Chẳng lẽ tên nước C này có thể nhìn ra gì đó ư?!
“Ý của anh là gì?” Lê Kim Huyên nhíu mày hỏi.
“Nhìn thử những người phương Tây xung quanh xem, một tên nhóc ở phương Tây nhiều năm lại mặc vest khi dùng bữa, từ trước đến nay anh chưa từng nghe thấy nước nào có lễ nghi như vậy cả…” Trần Xuân Độ nói.
Lê Kim Huyên đưa mắt nhìn xung quanh, trong nhà hàng kiểu Tây này quả thật có rất nhiều người nước ngoài, người phương Tây ghé đến, họ đều mặc quần áo thoải mái, quả thật không có ai ăn mặc sang trọng, nghiêm chỉnh như Walker cả.
“Mang trong mình dòng máu Hoàng gia nhưng ngay đến cả việc cơ bản nhất là rót rượu cho khách mời nữ trước mà cũng không biết, đây là nghi thức trong Hoàng gia ư?” Trần Xuân Độ liên tục lên tiếng, cả người Walker lập tức run rẩy. Mỗi một câu của Trần Xuân Độ đều xé rách lớp ngụy trang của anh ta.
“Hơn nữa, lễ nghi dùng từ trong Hoàng gia cũng không giống nhau hoàn toàn, anh chẳng qua cũng chỉ là một tên đầu đường xó chợ lăn lộn ở đó mấy năm, rất nhiều lễ nghi thường thức đều không rõ ràng vậy mà còn dám tự nhận mình là người Hoàng gia.” Trần Xuân Độ cười nhạo: “Ngay đến cả giọng nói cũng đặc sệt người phương Đông, e là anh cũng chưa ở bên đó lâu đâu đúng không?”
Walker nghiến răng, anh ta nhìn sang Trần Xuân Độ, trong mắt lập tức lộ ra tia khó tin!
Cũng đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên bên cạnh.
“Có chuyện gì thế?”
Mọi người nhìn về nơi phát ra tiếng, nhìn thấy một bóng dáng ở cửa phòng ăn đang đi từ bên ngoài vào.
Bóng dáng đó vừa xuất hiện, lập tức khiến không ít người xôn xao, bàn tán.
“Giám đốc khách sạn cũng đến rồi, chuyện này kinh động đến cả ông ta ư?”
“Vị giám đốc này có quan hệ rất tốt với Walker, tên nước C kia sắp toang thật rồi.”
Sau khi Walker nhìn thấy Giám đốc đó thì sắc mặt lập tức bình ổn trở lại, anh ta nhìn sang Trần Xuân Độ rồi lộ ra ý cười trào phúng.
Sự xuất hiện của Giám đốc khiến anh ta tự tin hơn nhiều!
Một lát sau, qua miêu tả của Lê Kim Huyên và Walker, Giám đốc gật đầu, bộ dạng đúng chuẩn giải quyết việc chung, nói: “Tôi đã hiểu rõ nguyên nhân, hậu quả của chuyện này rồi. Ngài Trần à, do ngài làm ướt bộ vest của ngài Walker nên mới xảy ra chuyện này nên tôi cảm thấy, người sai là ngài.”
Mọi người xung quanh xôn xao cả lên, quả nhiên Giám đốc không hề dùng giọng điệu thương lượng để nói mà cứ thể phán quyết thẳng.
Mà Walker lại chỉ cười lạnh một tiếng, dường như vô cùng đắc ý. Giám đốc đến đây để giúp anh ta, lần này cái tên bệnh hoạn Đông Á này dù có lý cũng không nói ra được.
Trần Xuân Độ đầy ý vị liếc nhìn Giám đốc: “Chắc chắn chưa?”
Câu nói này của anh chính là đang cho Giám đốc một cơ hội.
Nhưng Giám đốc đánh giá Trần Xuân Độ, thấy trang phục rách nát, tầm thường của anh thì càng chắc chắn suy nghĩ trong lòng.
Loại người này đoán chừng cũng không có địa vị, thân phận gì cả. So sánh mà nói, Walker có giá trị hơn nhiều.
“Đương nhiên rồi, ngài không chỉ phải bồi thường tổn thất cho khách sạn mà còn phải bồi thường cho ngài Walker, sau đó xin lỗi ngài ấy.” Giám đốc chỉ vào Walker, giọng nói vô cùng nghiêm túc: “Ngài hất công nước đó khiến cho cốc thủy tinh xuất xứ từ Áo này bị vỡ, khiến bộ đồ ăn bị hỏng, một bộ đồ ăn này có giá ba trăm ba mươi triệu, nhưng bộ vest của ngài Walker cũng phải trên dưới một trăm hai mươi triệu.”
Cả phòng ăn im phăng phắc, lúc này cho dù là kẻ ngốc cũng hiểu, mẹ kiếp những lời này chính là đang dọa dẫm mà!
Giám đốc giống như biết suy nghĩ của mỗi người trong phòng ăn, ông ta cười lạnh một tiếng: “Nếu ngài có ý kiến khác thì chúng ta có thể báo cảnh sát.”
Lê Kim Huyên nhíu mày, đùa à, chuyện này cho dù cảnh sát có tới thì cũng chả giải quyết được vấn đề gì, Trần Xuân Độ hoàn toàn có nỗi khổ khó nói.
Giám đốc vô cùng gian xảo, khiến Trần Xuân Độ chỉ có thể nghiến răng, nuốt cục tức xuống.
Giám đốc không chỉ trút giận cho Walker mà còn hung hăng đòi được một khoản tiền từ phía Trần Xuân Độ!
Giám đốc nhìn sang Trần Xuân Độ, khóe môi cũng không tự chủ được nhếch lên ý cười. Theo như ông ta thấy, loại người ngốc nghếch như Trần Xuân Độ, ông ta cũng không quan tâm moi được bao nhiêu tiền, có thể moi được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Mặc bộ quần áo rách rưới như vậy trên người thì có được bao nhiêu tiền chứ?
Ông ta hoàn toàn đến đây để trút giận cho Walker, trong mắt ông ta ngập tràn khinh bỉ, ông ta chỉ cảm thấy hơi nực cười, một kẻ nghèo nàn như Trần Xuân Độ mà lại dám chọc vào ngài Walker?
Thật đúng là không biết trời cao đất dày mà!
“Không cần đâu, tên nghèo kiết xác này chắc là cũng không có nhiều tiền. Chỉ cần cô Lê thân mến xin lỗi thay cho anh ta là được rồi, tôi sẽ xí xóa không nhắc lại nữa.” Ngài Walker xoay người, nhìn sang Lê Kim Huyên, giả vờ rộng lượng, nói.
Trần Xuân Độ nhìn Walker, hai mắt càng trở nên lạnh lùng. Người này đã khiến anh vô cùng căm ghét.
“Tôi sẽ trả số tiền này.” Trần Xuân Độ xoay người, nhìn Giám đốc, nói.
Giám đốc đánh giá Trần Xuân Độ, cách ăn mặc của Trần Xuân Độ thật sự khiến Giám đốc nghi ngờ.
“Anh trả? Anh có biết bữa ăn này đáng giá bao tiền không? Là con số mà anh có nghĩ cũng không dám nghĩ đến đâu.” Walker chật vật bò dậy, cười lạnh, nói.
Trên thực tế, Walker nói không sai, không chỉ là Giám đốc mà ngay đến cả Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan cũng cho rằng như vậy.
Cả phòng ăn dường như không ai dám tin Trần Xuân Độ có khả năng trả nổi bữa ăn này.
Nếu Trần Xuân Độ thật sự có tiền thì hà cớ gì lại ăn mặc rách rưới như vậy.
Nơi này là phòng ăn của khách sạn năm sao, mỗi món ăn ở đây đều đủ cho vài bữa ăn bên ngoài.
Chỉ một chai rượu Lafite mà cũng gần ba chục triệu.
Lê Kim Huyên khoanh hai tay trước ngực, nhíu chặt mày. Cô nhìn sang Trần Xuân Độ, quả thật không hiểu, Trần Xuân Độ rốt cuộc muốn khoe mẽ cái gì, anh mà có khả năng đó sao?
Anh còn không trả nổi tiền một căn phòng đơn sang trọng vậy mà bây giờ lại muốn mời khách.
Đây không phải là đang làm việc quá khả năng ư?
Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Trần Xuân Độ vẫn vô cùng điềm nhiên, anh ung dung rút một tấm thẻ ra rồi đưa cho Giám đốc: “Tấm thẻ này đủ chưa?”
Ánh mắt của Giám đốc lập tức rơi lên tấm thẻ màu đen, thấy tấm thẻ đen sì toàn thân, hoa văn mạ vàng, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, bỗng trở nên nghiêm túc hơn.
Ông ta cẩn thận giơ tấm thẻ đen lên, sắc mặt vô cùng nghiêm túc. Sau đó, ông ta nhìn sang Trần Xuân Độ, hai mắt lập tức phát sáng, vô cùng cung kính, cẩn thận lên tiếng: “Ngài có thể nói cho tôi biết, tấm thẻ đen này từ đâu đến hay không?”
Lời này của Giám đốc vừa được thốt ra, trong nháy mắt khiến sắc mặt Walker thay đổi, nụ cười dữ tợn trên mặt anh ta lập tức cứng đơ!
“Không thể nào có chuyện này được!”
Walker hét toáng lên, anh ta không tin! Trần Xuân Độ lại có thẻ đen!
Lê Kim Huyên run rẩy trong lòng, gương mặt xinh đẹp, tinh tế của cô hiện ra vẻ kinh ngạc… Thẻ đen… sao tên này lại có thẻ đen được chứ?!
Ngay đến cả mình cũng chỉ có thẻ kim cương, vậy mà trong tay anh lại có thứ tôn quý như thế này ư?
“Thẻ đen số một do ngân hàng châu Âu ban hành!”
“Xoạt!?
Cả phòng ăn kinh ngạc!
Phòng ăn vốn yên tĩnh sau khi nghe thấy lai lịch của tấm thẻ đen thì rất nhiều người phương Tây cũng không khống chế nổi, kích động nhảy dựng lên!
“Tôi không nhìn nhầm chứ? Không ngờ người Nước C kia lại có nó!”
Giây phút đó, trong không trung rung chuyển, mọi người đều bàn tán xôn xao như có quả bom bị kích nổ!
Ai có thể ngờ được tình thế sẽ xoay ngược một trăm tám mươi độ như vậy? Không một ai đoán được!
Mỗi người đang ngồi đây đều chẳng phải người tầm thường, có không ít người đến từ nước ngoài, phương Tây… Còn có mấy người có địa vị không tầm thường.
Nhiệt độ không khí tăng lên rất nhanh, không ít người thở gấp, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào hướng đó, trong lòng kích động run rẩy.
Vật này chỉ tồn tại trong lời truyền thuyết, hầu hết mọi người ở nước ngoài đều từng nghe thấy nhưng chẳng có mấy người thật sự nhìn thấy nó.
Hôm nay, Giám đốc vừa nói ra lai lịch của nó, bảo bọn họ làm sao không kinh ngạc được!
Điều làm bọn họ cảm thấy khó tin nhất là nó không xuất hiện ở trong tay Walker mà do… người Nước C kia lấy ra!
Chuyện này quá kịch tính, ai sẽ ngờ được một người đàn ông ăn mặc lôi thôi như ăn mày sẽ móc ra một tấm thẻ đen Chí Tôn số lượng có hạn như vậy!
Mà tấm thẻ đen này không chỉ khiến người ta chấn động có vậy. Lúc này, mấy người phương Tây mắt xanh mũi cao, khí chất lạnh lùng nghiêm nghị cũng không nén được kích động trong lòng, nóng như lửa nhìn về phía thẻ đen trong tay Trần Xuân Độ. Bọn họ đều nhìn Trần Xuân Độ với ánh mắt vô cùng coi trọng.
“Chắc chắn phải nghĩ cách liên lạc với người Nước C này, hỏi xem tấm thẻ đen này có phải là của anh ta không. Nếu đúng, vậy anh ta đủ tư cách để trở thành một thành viên trong của chúng ta!” Một người đàn ông phương Tây sốt ruột nói. Trần Xuân Độ che giấu quá sâu, làm người từ trước tới nay luôn tinh mắt như anh ta cũng phải nhìn nhầm!
Nếu thẻ đen Chí Tôn này thuộc về người Hoa Hạ, vậy thực lực của anh tuyệt đối không tầm thường. Người đàn ông phương Tây muốn thu hút người này vào, trở thành thế lực của mình!
“Ngân hàng Châu Âu là một cách gọi thống nhất… để chỉ Liên minh ngân hàng mạnh nhất Châu Âu, bọn họ từng phát hành vô số thẻ đen nhưng số lượng thẻ đen Chí Tôn chỉ giới hạn là chín trăm chín mươi chín tấm!”
“Có người nói bọn họ sẽ đánh giá thực lực các vị khách trong ngân hàng để lựa chọn có trao thẻ đen Chí Tôn hay không. Từng có người nói thẻ đen Chí Tôn là một loại bảng tỷ phú khác…” Một người trung niên trong đó nói: “Trên thế giới chỉ có những thẻ đen đó. Mỗi người có thẻ đen Chí Tôn đều là tồn tại phi thường, không nói địa vị cực cao quý, thực lực kinh tế cũng đủ khiến cho vô số người phải ngước mắt nhìn lên!”
“Dùng câu nói xưa của người Nước C để nói, mỗi người trong bọn họ đều là nhân vật có tài năng xuất chúng, tuyệt vời, đại biểu cho một thời đại của một địa phương. Thẻ đen Chí Tôn được phát cho những người này, bởi vì chỉ có bọn họ mới có tư cách, thực lực để nắm giữ nó!”
“Ngân hàng mạnh nhất Châu Âu… miêu tả chính xác hơn, đây căn bản không phải là ngân hàng theo ý nghĩa truyền thống mà càng gần với mỗi tài phiệt hơn.” Có người hiểu rõ lịch sử nói khẽ.
Mà sở dĩ thẻ đen Chí Tôn này xuất hiện có thể gây ra chấn động lớn như vậy là vì không người nào đang ngồi đây có nó. Địa vị của mỗi người bọn họ đều không xứng có tấm thẻ đen này nhưng nó lại được móc ra từ trong tay của Trần Xuân Độ. Điều này đủ để làm bọn họ chấn động.
Từng ánh mắt đều tập trung ở trên người Trần Xuân Độ, rất nhiều người lộ vẻ trịnh trọng nghiêm túc. Bọn họ nhìn về phía Trần Xuân Độ cũng không còn vẻ vui đùa, khinh thường như trước nữa.
Mà Lê Kim Huyên càng sốc hơn, ngơ ngác nhìn thẻ đen trong tay Trần Xuân Độ, trong đầu kinh ngạc. Từ trước đến nay cô thông minh như vậy, lần này lại hoàn toàn không đoán được Trần Xuân Độ sẽ có một tấm thẻ đen!
Phải biết ngay cả cô cũng không có tư cách nắm giữ thẻ đen!
Mà bây giờ, không ngờ tấm thẻ đen này lại xuất hiện trong tay Trần Xuân Độ. Điều này làm cô chấn động, khó có thể tưởng tượng được!
“Không thể như vậy được!”
Walker trợn mắt nhìn chằm chằm vào tấm thẻ đen trong tay Trần Xuân Độ, buột miệng hét lên.
Anh ta nhìn chằm chằm vào tấm thẻ đen trong tay Trần Xuân, tâm thần chấn động như có sóng biển ngập trời dâng trào!
Sao anh ta có thể tin được tên thấp hèn này lại có một tấm thẻ đen mà anh ta nằm mơ cũng không dám nghĩ tới chứ?
“Chắc chắn là mày trộm nó!” Walker bỗng tái mặt, nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ và nghiến răng vu cáo.
Trần Xuân Độ thản nhiên nhìn Walker, bình tĩnh nói: “Kết thúc.”
Trần Xuân Độ nói một câu này không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, lại làm Walker thẹn quá thành giận, hai tay nắm chặt!
Cảm giác ưu việt của anh ta đã bị Trần Xuân Độ nghiền nát. Trần Xuân Độ không sợ anh ta càng khiến anh ta tức giận hơn.
“Thưa ngài, mời ngài quét thẻ và điền mật khẩu vào.” Cho dù Giám đốc còn nghi ngờ nhưng không lo nghĩ được nhiều, vội vàng muốn chứng minh tính chân thực của tấm thẻ đen này.
Hai cô gái cầm máy POS bước tới. Trần Xuân Độ tiện tay quét qua với động tác vô cùng thành thạo, giống như anh đã làm động tác này hàng nghìn lần, còn lão luyện hơn cả những người lâu năm.
Walker đứng bên cạnh đã không thể nhịn được nữa. Mặc dù anh ta và Giám đốc khách sạn có quan hệ rất tốt nhưng bây giờ Giám đốc khách sạn vì xác nhận thân phận của người kia mà ném anh ta sang một bên, cũng sắp quên anh ta tới tận nước Java rồi.
Rất rõ ràng, Giám đốc khách sạn không phải là kẻ ngốc, chẳng may vì anh ta đắc tội một vị khách quý nắm giữ thẻ đen Chí Tôn tuyệt đối là được một mất mười.
Cho dù Giám đốc còn chưa xác định được tính các thực của tấm thẻ đen trong tay Trần Xuân Độ nhưng thái độ với anh đã tốt hơn rất nhiều, hoàn toàn khác hẳn với vẻ hung hăng trước đó.
Khi Trần Xuân Độ giơ tay lên, chuẩn bị bấm mật khẩu, ở đó yên lặng lạ thường, từng ánh mắt đều tập trung vào máy Pos mà anh nhập mật khẩu với vẻ tò mò và lo lắng không yên.
Không ít người thậm chí còn nín thở, lặng lẽ chờ đợi giây phút này.
Một giây tiếp theo, khi máy POS truyền đến tin tức đã thanh toán thành côn, thần sắc Giám đốc trở nên nghiêm trọng và đờ mặt ra! Ông ta tới giúp đỡ Walker giải quyết một người thanh niên lỗ mãng nhưng không ngờ lại chọc phải một rắc rối như vậy.
Sao ông ta có thể liên tưởng Trần Xuân Độ và thẻ đen Chí Tôn chứ?
Phải biết những người có thẻ đen Chí Tôn rất ít khi xuất hiện. Mà trong những ánh mắt nóng bỏng kia, Trần Xuân Độ cầm tấm thẻ đen vẫn rất bình thản.
Thân phận của Trần Xuân Độ quan trọng hơn Walker nhiều, ông ta không đắc tội nổi!
So với Trần Xuân Độ, Walker chẳng tính là gì cả!
Mà sau khi mọi người ở đó nghe được tiếng báo của máy POS lại bàn tán xôn xao. Walker đứng yên tại chỗ, mặt tái mét trông rất khó coi.
“Thẻ đen Chí Tôn đúng là của anh ta!”
“Tôi nói không sai mà, anh ta dám lấy ra tấm thẻ đen này đã chứng tỏ anh ta có tự tin.”
“Trời ơi, người Nước C này rốt cuộc có lai lịch thế nào vậy? Đi điều tra rõ cho tôi, tôi cần tài liệu chi tiết về anh ta.” Một người đàn ông phương Tây nói.
“Tấm thẻ đen này đủ chưa?” Trần Xuân Độ nhếch môi và giơ cao tấm thẻ đen trong tay.
“Đủ rồi đủ rồi, đặc biệt tấm thẻ này của ngài là số một, đủ để chứng minh giá trị kinh người của nó!” Giám đốc nhìn về phía Trần Xuân Độ với thái độ tốt hơn nhiều, gương mặt tươi cười nịnh nọt.
Mà Walker vừa nghe được câu nói của Giám đốc thì mặt càng tái hơn!
Anh ta nhìn về phía bóng lưng của Trần Xuân Độ, hơi thở gấp gáp. Anh ta không sao hiểu được, người kia chỉ một người Hoa Hạ, sao có thể có được tấm thẻ đen hiếm có này!
Hơn nữa, Giám đốc còn vừa nói tấm thẻ đen này… là thẻ đen số một!
Cho dù phần lớn mọi người ở đây không biết trong thẻ đen Chí Tôn, thẻ đen số một đại biểu cho cái gì!
Nhưng Giám đốc hiểu rõ. Ông ta từng làm việc trong khách sạn sang trọng ở Dubai nên biết không ít tin tức về thẻ đen Chí Tôn.
Thẻ đen Chí Tôn vốn rất ít ỏi, mà số hiệu này lại đại biểu cho trình tự phát thẻ của Liên minh ngân hàng Châu Âu. Người càng nổi tiếng sẽ càng được nhận thẻ đen sớm hơn.
Mà Giám đốc làm việc ở Dubai mấy năm chỉ từng gặp được tấm thẻ có số nhỏ nhất cũng gần ba trăm ba mươi ba.
Anh ta thậm chưa gặp mã thẻ có hai con số.
Mà giờ phút này, không ngờ thẻ đen Chí Tôn trong tay Trần Xuân Độ chính là số một trong truyền thuyết!
Anh là người đầu tiên nhận được thẻ đen, sớm hơn tất cả những người nhận được thẻ đen khác!
Lúc này người Giám đốc nhìn về phía Trần Xuân Độ, hối hận tới xanh cả ruột. Ông ta vô cùng hối hận về những lời không nên nói vừa rồi của mình. Nếu ông ta biết Trần Xuân Độ là người nhận được thẻ đen số một, thậm chí sẽ không để cho Walker đi gây chuyện thị phi!
Giám đốc thấy được tấm thẻ đen số một cũng không dám tin đây là sự thật nhưng hiện thực đang ở ngay trước mắt khiến ông ta không thể không tin.
Walker nhìn về phía giám đốc. Lúc này, Giám đốc dùng hai tay thậm chí đang run rẩy để dâng thẻ đen lên! Walker không hiểu nổi. Anh ta không rõ tấm thẻ đen này rốt cuộc có gì kỳ lạ… không ngờ có thể làm Giám đốc kích động như thế!
Walker tất nhiên không rõ phía sau tấm thẻ đan số một này đại biểu cho thân phận và ý tứ gì. Lúc này anh ta đã bình tĩnh lại, cười lạnh: “Anh tính bồi thường xong là hết chuyện sao?”
Đột nhiên, bầu không khí chợt trở nên đông cứng. Trần Xuân Độ xoay người, nhìn về phía Walker.
Vẻ mặt Trần Xuân Độ bình tĩnh thâm thúy nhìn về phía Walker, thản nhiên hỏi: “Vậy anh còn muốn thế nào?”
Giám đốc đang cẩn thận thưởng thức thẻ đen chợt ngẩng đầu nhìn về phía Walker, mặt đờ ra.
Một giây tiếp theo, ông ta kịp phản ứng, mặt lập tức biến sắc, vội vàng nháy mắt với Walker để anh ta nhân nhượng cho khỏi thêm rắc rối.
Tấm thẻ đen này đủ để chứng minh rất nhiều điều, Trần Xuân Độ che giấu quá kỹ làm Giám đốc cảm giác da đầu tê dại!
Cho đến bây giờ, Trần Xuân Độ vẫn không nói ra thân phận của anh… Nhưng chỉ một tấm thẻ đen đã làm Giám đốc chấn động.
Mà bây giờ, Walker muốn làm gì vậy? Anh ta muốn chết sao?
Giám đốc nhìn về phía Walker nhưng anh ta không hiểu ý của ông ta, vẫn nhìn về phía Trần Xuân Độ với vẻ hung ác: “Quỳ xuống… dập đầu… xin lỗi!”
Trong nháy mắt, bầu không khí đột nhiên yên tĩnh, trong đó còn tràn ngập ra hơi lạnh.
Rất nhiều người xung quanh nhíu mày. Walker này rõ ràng đang tìm chết. Người này đã móc cả thẻ đen Chí Tôn ra, điều này đủ để chứng minh quá nhiều chuyện. Anh ta cứ thành thật khiêm tốn một chút thì chuyện này sẽ qua.
Nhưng không ngờ anh ta vẫn không chịu bỏ qua?
Nếu đây chỉ là một người Nước C lôi thôi bình thường, anh ta tất nhiên có thể không kiêng nể, hung hăng phách lối.
Nhưng Trần Xuân Độ có thẻ đen Chí Tôn, ngay cả Liên minh ngân hàng Châu Âu cũng thừa nhận thân phận và địa vị của anh. Walker là đang lấy trứng chọi đá đấy!
CHƯƠNG 265: MỘT CON CHÓ CHẾT
Trần Xuân Độ sửng sốt rồi thản nhiên nhìn Walker, khẽ nhéch môi cười nhạt: “Anh nói gì?”
“Quỳ…” Walker còn chưa nói ra khỏi miệng, Trần Xuân Độ đột nhiên lắc cổ tay. Một giây tiếp theo, lòng bàn tay anh đã tát lên trên mặt anh ta nhanh như chớp.
Một tiếng tát trong trẻo vang lên, Walker bị lực lớn hắt lên trên không trung, sau khi xoay tròn ba trăm sáu mươi độ mới rơi mạnh xuống đắt!
Nói thì chậm nhưng mọi chuyện diễn ra lại nhanh, Walker không kịp phản ứng, bởi vì tốc độ của Trần Xuân Độ thật sự quá nhanh!
“Bịch!”
Mọi người ở đó câm như hến, rất nhiều người nước ngoài ở đây đều biến sắc khi nhìn thấy biên hóa xuất hiện đột ngột này!
Trần Xuân Độ ra tay rồi! Không ai thấy rõ động tác vừa rồi của anh, tốc độ của anh nhanh như chớp, tất cả chỉ trong chớp mắt.
Cho dù có mây người phản ứng nhanh cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy Trần Xuân Độ giơ tay ra, sau đó Walker đã nằm trên mặt đắt.
Lê Kim Huyên nhíu mày, Cô vừa muốn xông về phía Trần Xuân Độ nhưng không ngờ Tô Loan Loan bên cạnh đã đột nhiên kéo cô lại.
“Sếp Lê, chúng ta cứ xem thử đã… Anh ta không có việc gì đâu.” Tô Loan Loan nói nhỏ.
“Cô dựa vào đâu mà cảm tháy anh ấy không có việc gì?” Lê Kim Huyên nhíu mày.
Tô Loan Loan nhìn về phía Trần Xuân Độ nói: “Tôi dựa vào trực giác. Cô không thấy mỗi việc anh ta làm bây giờ đều vô cùng tự tin sao?”
Tô Loan Loan vừa nói vậy, Lê Kim Huyên đanh mặt, chợt nhận ra.
Tô Loan Loan nhắc nhở Lê Kim Huyên, cô cần thận cân nhắc, từ chén nước vừa rồi đến thẻ đen Chí Tôn sau đó, hình như tắt cả tình hình đều nằm trong sự khống chế của Trần Xuân Độ.
Lê Kim Huyên không khỏi nhìn về phía Trần Xuân Độ, trong lòng cô vẫn hơi nghi ngờ. Người này… Lẽ nào tất cả những điều này đều được anh tính toán trước rồi?
‘Walker ngã xuống đắt với tình trạng vô cùng thê thảm!
Trần Xuân Độ dùng sức quá lớn, Walker giãy giụa bò dậy, gương mặt dữ tợn lạnh lùng!
“Anh dám đánh tôi ở đây…” Trong mắt Walker đây tức giận, còn có sát khí lạnh lẽo!
“Tôi sẽ bắt anh phải trả giá đắt mà anh khó có thể tưởng tượng được!” Walker quát to.
Nhưng ngay sau đó, Trần Xuân Độ nhổ nước bọt: “Anh tưởng mình là ông trời chắc? Anh cũng xứng bắt tôi phải trả giá đắt à?”
Trần Xuân Độ cười châm chọc, dùng một tay nắm lấy cổ áo của Walker kéo mạnh!
Trong mắt Walker ánh lên vẻ đau lòng. Chiếc áo sơ mi trắng này của anh ta là hàng đặt may riêng với giá rất đắt, bây giờ lại bị Trần Xuân Độ dễ dàng xé rách!
Ánh mắt Trần Xuân Độ lạnh lùng. Anh đã từng cho Walker cơ hội, ai biết anh ta tự mình tìm đường chết, vậy cũng chẳng thể trách anh được.
Trần Xuân Độ nắm lấy cổ áo Walker và nhìn thẳng vào mắt anh ta. Anh ta vừa đối diện với mắt anh thì lập tức run rầy, gương mặt hơi hoảng sợ!
Sắc mặt anh ta lập tức lại thay đổi, vẻ dữ tợn biến thành mây khói… bị sự khiếp sợ hãi hùng thay thế!
Anh ta nhìn thầy gì?
Rất nhiều người ngơ ngác nhìn nhau, ngay cả Giám đốc bên cạnh cũng không nghĩ ra.
Không ai biết Walker nhìn thấy gì… Anh ta thông qua đôi mắt của Trần Xuân Độ nhìn tháy trong cơ thể Trần Xuân Độ ẩn náu một linh hồn còn đáng sợ hơn cả kẻ giết người!
Sâu bên trong linh hồn ẩn chứa sự sát phạt lạnh lẽo làm da đầu Walker tê dại… còn kỳ lạ và đáng sợ hơn cả ở địa ngục!
Cảm giác này không sao tả thành lời. Trong nháy mắt đó, sâu bên trong linh hồn Walker theo bản năng cảm nhận được sự khiếp sợ mãnh liệt.
Lần này anh ta nhìn ra được dưới ánh mắt bình tĩnh của Trần Xuân Độ là một ngọn núi lửa đang chậm rãi cháy âm ïỉ, có thể phun trào bát kỳ lúc nào! Mình không thể động vào được!
Nếu vừa rồi Trần Xuân Độ nồi nóng, chỉ cần khẽ dùng sức là Walker có thể bị anh bóp chết.
Da đầu Walker tê dại, đến bây giờ vẫn còn cảm thấy tim đập thình thịch. Đây là lần đầu tiên anh ta thấy được một người có ánh mắt đáng sợ như vậy, ánh mắt còn điên cuồng hơn rất nhiều người anh ta từng gặp.
Sự điên cuồng này không giống với những kẻ bị điên. Anh ta nhìn thấy rõ sự điên cuồng trong mắt Trần Xuân Độ rất kỳ lạ, điên cuồng mà lại đây lý trí.
‘Walker không ngừng giãy giụa. Trần Xuân Độ nói chuyện rất bình tĩnh nhưng từng câu từng chữ vọng vào trong tai anh ta lại giống như âm thanh từ vực sâu địa ngục truyền tới vậy!
“Anh bảo tôi xin lỗi à? Rốt cuộc là ai xin lỗi chứ?”
Trần Xuân Độ nói bình tĩnh khác thường lại lộ ra một sự hờ hững không sao tả xiết, làm người ta sởn tóc gáy.
“Tôi sai rồi, anh tha cho tôi đi!” Toàn thân Walker run rầy. Anh ta cắn răng run lầy bầy nói, giống như nhìn thấy gì hình ảnh đáng sợ nào đó, không ngờ đã nhận sail Không ít người lộ vẻ nghi ngờ. Walker chỉ bị Trần Xuân Độ bắt, bồn mắt đối diện một lúc, không ngờ anh ta đã khuất phục? Trong đó cũng không có chuyện gì xảy ra.
Bọn họ làm sao biết được giây phút anh ta đối mặt với ánh mắt Trần Xuân Độ quả thật tháy đó chính là ánh mắt của địa ngục!
Trần Xuân Độ đâu chỉ là nhân vật Walker không thể động vào, trong nháy mắt khi bị anh nhắc lên, anh ta rốt cuộc đã hiểu rõ đó là ánh mắt với giết chóc lạnh như băng!
“Tha cho anh à?” Trần Xuân Độ nhìn Walker, giọng điệu lạnh lẽo nói. “Anh cảm thầy có thể sao?”
Trần Xuân Độ vừa dứt lời, trên cánh tay to khỏe nắm lấy Walker chợt nổi đầy gân xanh giống như những con rồng xanh vậy!
Trong phút chốc, cánh tay Trần Xuân Độ dùng sức, đập mạnh Walker xuống đắt!
Trong nhà ăn cơm tây tao nhã và yên tĩnh rất nhanh đã vang lên tiếng hét chói tai và thê lương của một người đàn ông làm gián đoạn bản nhạc, màn diễn tấu chợt dừng lại.
Chờ tới khi Walker ngẳng đầu, phát hiện mặt mình giống như bị bánh xe nghiền qua, làm không ít người chắn động và càng tò mò hơn về thực lực của Trần Xuân Độ.
Thân phận và thực lực Trần Xuân Độ làm rất nhiều thế lực lớn coi trọng, muốn thu anh vào bên mình.
‘Walker thở dài. Cách đó không xa là một người thanh niên còn rất trẻ nhưng trong đôi mắt lại lộ ra vẻ tang thương và thần bí khó nói thành lời.
Mà giờ phút này, Walker đã không sức lực, nằm trên mặt đất, xương cốt trên người dường như sắp rời ra thành từng mảnh.
Anh ta rất muốn bò dậy nhưng cú ném này của Trần Xuân Độ đã làm xương cốt trên người anh ta bị gãy, ngay cả nói và hít thở cũng thây khó khăn!
Rất nhanh, vẻ mặt Walker chợt nghiêm trọng, trong mắt lộ ra sát khi lạnh lẽo… Bởi vì không ngờ Trần Xuân Độ đã giãm một chân lên trên lưng anh ta!
Trần Xuân Độ từ trên cao nhìn xuống anh ta, thản nhiên nói: “Sao vậy? Anh có hài lòng không? Đây chính là địa vị cao hơn người một bậc mà anh đã nói tới à?”
“Anh bảo tôi tha cho anh à, nằm mơ đi.” Trần Xuân Độ thoáng nhếch môi và lại kéo Walker lên, trong nháy mắt đã lao ra ngoài nhà ăn.
Trong nhà ăn cơm tây, những người ở đó đều bị Trần Xuân Độ làm cho chắn động, không có tâm tư nào.
ăn cơm nữa. Sau khi Lê Kim Huyên ngồi xuống, nhìn theo bóng lưng của Trần Xuân Độ càng chạy càng xa, trong lòng càng thấy nghi ngờ hơn. Cô hỏi Tô Loan Loan bên cạnh: “Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì vậy?”
Tô Loan Loan quan sát cần thận rồi lắc đầu: “Sếp Lê, chuyện này… tôi cũng không biết.”
“Thôi quên đi, đi theo anh áy.” Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng.
Chẳng được bao lâu, Trần Xuân Độ đã nắm Walker như một con chó chết đi tới.
Lúc này Walker bị Trần Xuân Độ đánh cho mặt mũi bằm dập, rất nhiều chỗ trên người bị đánh gãy xương, gần như chỉ thở ra mà không hít vào.
“Gọi 113 đi, tôi ra tay hơi nặng.” Trần Xuân Độ thản nhiên nói, làm không ít người trong nhà hàng sửng sốt, sau đó nghẹn lời.
Không ít người nhìn thấy vết thương trên người Walker, da đầu đầu không khỏi tê dại…
Thậm chí có người đồ mồ hôi lạnh. Mẹ nó, đây là ra tay hơi nặng sao… Đây đâu chỉ là hơi nặng chứ!
Nếu người không biết nhìn thầy dáng vẻ này của Walker, chắc hẳn còn có thể tưởng anh ta đã bị Trần Xuân Độ đánh chết rồi.
Trần Xuân Độ ném Walker xuống đất. Có thể nói tình trạng của anh ta bây giờ chật vật không chịu nỏi, giống như một bãi bùn nhão vậy.
Mà Giám đốc đứng ở bên cạnh lại không dám thở mạnh.
Cứu Walker à? Thật ra ông ta cũng muốn nhưng ở trước mặt Trần Xuân Độ có thẻ đen Chí Tôn số một, ông ta dám cứu sao?
Nếu không phải tại Walker muốn chét, sao có thể biến thành tình trạng như bây giờ.
Trong sự chú ý của mọi người, Trần Xuân Độ đi tới trước mặt Lê Kim Huyên, thầy cô tái mặt không thể bình tĩnh thì mỉm cười. Khí chất trên người anh dường như thoáng cái đã thay đổi: “Kim Huyên yêu dầu, anh có thể chính thức mời em ăn bữa tối không?”
Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ. Lúc này anh thoáng mỉm cười nhìn cô với ánh mắt chân thành và thưởng thức, so với anh trước đó dường như là hai người hoàn toàn khác vậy.
Trong lúc Trần Xuân Độ nói chuyện, khí chất thay đổi nghiêng trời lệch đất. Lê Kim Huyên nhìn anh, đôi mắt đẹp chớp chớp mắt. Trong giây phút đó, cô hơi ngắn người, cảm giác dường như người đứng trước mặt cô không phải là tên lưu manh khốn kiếp mà là người đàn ông thần bí không ai biết tới vẫn luôn giúp đỡ cô.
“Được.” Lê Kim Huyên khẽ gật đầu đồng ý. Cô cũng không biết vì sao mình lại đồng ý, chỉ là nhìn Trần Xuân Độ rồi bị ma xui quỷ khiến nhận lời… Thậm chí bản thân cô cũng không rõ lý do.
Trần Xuân Độ liếc nhìn Giám đốc. Ông ta có thể làm việc trong khách sạn Dubai thì năng lực quan sát tắt nhiên không tệ. Ông ta lập tức hiểu ra, cười nói: “Tôi sẽ lập tức chuẩn bị một phòng Vip cho hai người.”
Trần Xuân Độ khẽ gật đầu và đưa tay ra. Lê Kim Huyên đặt bàn tay ngọc nhỏ nhắn lên trên tay anh.
Ngay sau đó, trong sự chú ý của máy chục đôi mắt, Lê Kim Huyên chậm rãi đi theo Trần Xuân Độ ra ngoài nhà hàng.
Cho dù Trần Xuân Độ đi ra ngoài nhà hàng nhưng giọng anh vẫn vang vọng ở bên trong.
“Xử lý con chó chết này đi.” Giọng Trần Xuân Độ thản nhiên như gió nhẹ mây bay, hình như không hề nồi giận vì Walker, hoặc nói anh ta còn không xứng làm anh tức giận.
Từng ánh mắt đều tập trung vào trên người Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, nhìn hai người biến mát ở cửa nhà hàng. Từng bóng người bắt đầu lần lượt di chuyền.
“Phái người theo dõi, chờ bọn họ ăn tối xong thì báo cho tôi biết.”
“Người này nắm giữ thẻ đen số một, chúng ta nhát định phải tranh thủ được.”
“A… Người Nước C này thật thú vị, có thể bảo tổng bộ quyết định xem có muốn để anh ta gia nhập vào chúng ta không.”
Hiệu suất của khách sạn nhanh nhát từ trước đến nay, đặc biệt là khách sạn năm sao. Một lát sau, Giám đốc đã thu xếp được một phòng Vip.
“Anh lầy tắm thẻ đen này ở đâu?” Sau khi Lê Kim Huyên ngồi xuống, nhấp một hớp Lafite, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ chát vần.
Trần Xuân Độ đờ mặt ra, lập tức có vẻ không tự nhiên.
Lê Kim Huyên làm sao không hiểu được Trần Xuân Độ, cô nhíu mày, lạnh lùng ép hỏi: “Nói!”
“Anh nói, anh nói: “Trần Xuân Độ ngượng ngùng cười: “Kim Huyên, chẳng phải chỉ là một cái thẻ nát thôi sao, em để ý như vậy làm gì?”
Lê Kim Huyên bĩu môi. Đây thật sự chỉ là một cái thẻ nát à?
Cô thậm chí còn chẳng có tư cách cầm thẻ nát này đây!
CHƯƠNG 266: QUAN TÂM ĐẶC BIỆT CỦA NỮ THẦN TỔNG GIÁM ĐỐC
Bên cạnh, Tô Loan Loan khoanh hai tay trước ngực vừa cúi đầu, đôi mắt không ngừng lập lòe, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Lê Kim Huyên lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ với vẻ mặt không tốt.
Theo cô thấy, Trần Xuân Độ đã lộ ra manh mối, cô tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.
Nói không chừng, cô có thể điều tra ra được thân phận thật sự của Trần Xuân Độ.
“Sếp Lê, với thực lực của em, nếu muốn có được tâm thẻ đen này, còn không phải dễ như trở bàn tay sao?” Trần Xuân Độ cười ngượng, trong giọng nói đều là ý tâng bốc, lấy lòng.
Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng. Cho dù Trần Xuân Độ nói rất dễ nghe nhưng trong lòng cô biết rất rõ, đừng nói là cô, cho dù là lầy thân phận và địa vị của Lê Duy Dương đứng ra cũng khó có thể nhận được một cái!
Lê Duy Dương lợi hại máy đi nữa cũng chỉ giới hạn trong thành phó T. Trong Nước C lớn như vậy, doanh nhân lợi hại hơn Lê Duy Dương lại quá nhiều, càng không phải nhắc tới nước ngoài rộng lớn. Ở đó khắp.
nơi đều có các nhân vật đứng đầu. Lê Duy Dương so với bọn họ cũng không tính là xuất sắc.
Thế lực của liên minh ngân hàng Châu Âu trải rộng ở khắp nơi trên thế giới, phía sau rất nhiều thế lực ở mỗi địa phương đều có bóng dáng của Liên minh ngân hàng Châu Âu.
Rất nhiều công ty nồi tiếng ở nước ngoài đều có quan hệ với Liên minh ngân hàng Châu Âu, còn rất thân thiết nữa.
Thực lực của ngân hàng Châu Âu rất mạnh, mỗi người được bọn họ phát thẻ đen có ai không phải là người nồi tiếng trên thề giới.
Có vài người trong bọn họ là nhân vật lớn có địa vị quan trọng trong rất nhiều siêu cường quốc ở nước ngoài.
Nếu điều tra tỉ mỉ về những nhân vật như vậy, sẽ phát hiện ra bọn họ có quan hệ mờ ám, không rõ ràng với ngân hàng Châu Âu.
Cũng chính vì nguyên nhân này, trong đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên nhìn về phía Trần Xuân Độ đầy nghi ngờ. Cô không tin Trần Xuân Độ là loại nhân vật lớn này?
Đột nhiên có một ngày, có người nói cho cô biết người đây vẻ lưu manh vô lại bên cạnh mình thật ra là một nhân vật lớn cầm thẻ đen trong này, chuyện này nói cho người khác nghe, đổi lại là ai tin được chứ?
Lê Kim Huyên nhìn chăm chú vào Trần Xuân Độ, nói thì nói vậy, nhưng sự nghi ngờ trong đôi mắt đẹp của cô không hề giảm. Cô chưa hoàn toàn không tin, chỉ là nửa tin nửa ngờ.
Mà lúc này, có một chiếc xe Audi màu đen chạy tới và dừng lại bên ngoài khách sạn.
Trong xe, vị thư ký đeo kính gọng vàng chậm rãi nhìn về phía cửa khách sạn, hỏi bóng người ngồi bên cạnh: “Sếp Trương, bọn họ đang uống rượu ở bên trong.”
Trương Khiếu Thiên quay đâu, nhìn qua cửa sổ về phía cửa khách sạn, trong đôi mắt trầm tĩnh ánh lên chút lãnh đạm vô tình.
Anh ta khẽ gật đầu, hờ hững “Ừ” một tiếng rồi nói: “Người đến đông đủ chưa?”
“Tắt cả đã đến đông đủ rồi, người được mời tới đều là hạng người hung hãn dũng mãnh nhát Sát La, giỏi chém giết nhất.” Người thư ký đầy chiếc kính gọng vàng, cười lạnh lẽo thâm hiểm: “Cho dù bên cạnh bọn họ có vệ sĩ cũng khó địch lại những Sát La cầm vũ khí trong tay đó.”
Trương Khiếu Thiên khẽ gật đầu. Thề lực ngầm ở Yên Kinh còn xa mới nhiều bằng ở thành phố T nhưng không có nghĩa là không có, nước quá trong ắt không có cá… Ngược lại, thế lực ngầm ở Yên Kinh còn xa mới mạnh bằng ở thành phố T.
Mỗi thế lực ngầm đều có mạng lưới quan hệ rắc rối phức tạp, người bình thường hoàn toàn không dám động vào chúng!
Đặc biệt là Sát La, nghe đồn Sát La vừa ra, không thầy máu sẽ không về!
Điều này cũng có nghĩa là những người thuê Sát La ra tay, cho dù Sát La không ra tay giải quyết được chuyện đó, cũng sẽ không chịu đề yên… tất nhiên phải thầy máu!
Khi Sát La xuất hiện ở Yên Kinh, rất nhiều thề lực ngầm đều sợ hãi. Thậm chí có vài lần, máy thế lực ngầm muốn liên kết với nhau, muốn loại bỏ… Kết quả có một ngày, Sát La đại khai sát giới, khiến máy thế lực ngầm này bị rửa sạch bằng máu trong một đêm!
Thủ đoạn của Sát La đẫm máu nhưng căn bản không được cắp trên coi trọng trần áp… Điều này đủ để chứng minh bối cảnh của Sát La tất nhiên không đơn giản.
Thế lực có thể phát triển ở Yên Kinh còn khó khăn hơn ở thành phó T rất nhiều, những kẻ có thể gia nhập Sát La đều không màng sống chết.
Trương Khiếu Thiên khẽ gật đầu. Lần này anh ta bỏ ra số tiền lớn khoảng một triệu, muốn Sát La diệt khẩu ba người Lê Kim Huyên thực sự khiến anh ta rất đau lòng.
Nhưng Trương Khiếu Thiên không hề do dự. Lê Kim Huyên là Tổng Giam đốc tập đoàn Lê thị, nghe nói còn là người nỗi tiếng ở thành phố T, giá trị của cô đâu chỉ có 3 tỷ?
Trương Khiếu Thiên dùng một triệu không chỉ tiêu diệt được kẻ địch, còn có thể trả thù hả giận, tắt nhiên rất có lời.
Bên đường, từng cameras giám sát tự động tránh chiếc Audi đỗ bên đường này, dường như trong lòng tất cả đều hiểu mà không nói ra.
Trương Khiếu Thiên rất hài lòng. Thư ký đã vô cùng tận tâm tận lực làm cho anh ta một chuyện cuối cùng này.
Nghĩ tới đây, Trương Khiếu Thiên nhìn khách sạn ngoài cửa sổ cách đó không xa, vẻ mặt trở nên lạnh lễo.
Anh ta dùng trăm phương nghìn kế mới ngồi lên được vị trí Tổng giám đốc, sao có thể nuốt trôi được cơn giận này!
“3 tỷ này, tôi muốn nhà họ Lê phải hối hận cả đời!” Trương Khiếu Thiên thì thào nói và thoáng cười dữ tợn.
Mà giờ phút này, ở phía sau chiếc Audi màu đen này là một dãy các xe con màu đen đang lắng lặng đỗ bên đường. Trong xe có tiếng hít thở rất khẽ gần như không nghe tháy và hơi thở sát phạt lạnh lẽo truyền ra…
Cả dãy xe con màu đen này dường như hóa thành một con rồng tối tăm dữ tợn đang chờ đợi con mồi xuất hiện bắt kỳ lúc nào.
Vào giờ phút này, trong phòng Vip của khách sạn, Lê Kim Huyên nghe Trần Xuân Độ nói đông nói tây một trận, nước bọt bay ngang vừa lừa vừa dỗ, không ngờ đã làm cô hơi tin tưởng.
Lê Kim Huyên nhìn thẻ đen trên tay Trần Xuân Độ. Tắm thẻ đen tinh tế với thiêp vàng bao quanh thẻ đen hình thành một hoa văn kỳ lạ và đẹp mắt.
Thẻ đen trong tay Trần Xuân Độ với kiểu dáng theo phong cách Tây Âu, chát liệu trong suốt lắp lánh giống như thủy tinh đen vậy.
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên chớp hiện. Không ngờ một tắm thẻ đen cao cấp như vậy lại xuất hiện ở trong tay Trần Xuân Độ… làm Lê Kim Huyên khó có thể bình tĩnh được.
Đừng nói bản thân và Lê Duy Dương, trong tất cả các nhân vật lớn mà cô từng gặp đều không có ai có được tắm thẻ đen Chí Tôn do Liên minh ngân hàng Châu Âu phát hành.
Mà nó lại xuất hiện ở trong tay Trần Xuân Độ… Lê Kim Huyên chỉ cảm tháy sốc, tắt cả những điều này như trong mơ làm cô không dám tin tưởng.
Lê Kim Huyên vô thức cầm lấy tắm thẻ đen này, hơi thở gấp gáp, đôi mắt đẹp nhìn nó với vẻ trịnh trọng.
“Tôi không quan tâm anh giấu tôi bao nhiêu chuyện, nhưng nếu sau này đề tôi nhìn thấy anh cầm nó đi ra…” Lê Kim Huyên nhíu mày, gương mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Tôi sẽ bắt anh trả giá đắt khó có thể tưởng tượng được đấy.”
Giọng Lê Kim Huyên lạnh như sương, vẻ mặt nghiêm túc, rõ ràng cô không nói đùa.
Lê Kim Huyên biết rõ, thứ mà ngay cả mình cũng chưa từng tháy qua sẽ rất dễ dàng gây chắn động ở ‘Yên Kinh, dẫn tới vài chú ý không cần thiết.
Mà rất nhiều rắc rối đều bắt đầu như vậy.
Trần Xuân Độ nhìn như nắm giữ thẻ đen nhưng trên thực tế chính là một quả bom chẳng biết sẽ nỗ lúc nào. Hơn nữa, trong lòng Lê Kim Huyên càng lúc càng tháy bắt an. Qua chuyện lúc trước, đã có không ít người biết chuyện Trần Xuân Độ có thẻ đen trong tay.
Lê Kim Huyên cảm thấy đau đầu. Người này chắc hẳn đã làm vài người chú ý rồi.
Mà Trần Xuân Độ vẫn thản nhiên như không có chuyện gì có thể tạo áp lực cho anh.
Trần Xuân Độ thấy Lê Kim Huyên nhíu mày lo lắng cho mình thì cảm tháy ám lòng, nhìn cô dịu dàng nói: “Kim Huyên, cám ơn em đã quan tâm anh như vậy.”
Lê Kim Huyên ngần người. Tô Loan Loan đứng bên cạnh lập tức lộ ra vẻ mặt kỳ quái. Hai người này…
càng lúc càng ái muội.
“Ai quan tâm tới anh chứ? Tôi chỉ đang lo chúng tôi có bị anh liên lụy tới chết không thôi.” Lê Kim Huyên ngoài mặt thì lãnh đạm trả lời nhưng chỉ có cô biết trái tim cô vừa đập nhanh tới mức nào.
“Em đừng suy nghĩ nữa, xe đến trước núi ắt có đường, không sao đâu.” Trần Xuân Độ thản nhiên nói.
Trên thực tế, sao Trần Xuân Độ có thể không suy nghĩ đến tình huống đó?
Vẻ mặt Trần Xuân Độ bình tĩnh, chỉ có hai mắt có phần thâm trầm.
Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Trần Xuân Độ hoàn toàn không đẻ ý tới rắc rối mà Lê Kim Huyên nói tới.
Ánh mắt Trần Xuân Độ sâu thẳm phức tạp… Anh không sợ nhát chính là rắc rối. Năm đó anh gây sóng gió ở Yên Kinh, không biết có bao nhiêu lão quái vật bị anh làm cho sứt đầu mẻ trán.
Những rắc rối mà Lê Kim Huyên nói tới bây giờ… đã tính là chuyện gì chứ?
Nhưng lần đó anh chỉ có một mình, bây giờ còn có Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan làm anh hơi phải lo lắng.
Có lo lắng cũng lại có nhược điểm. Sợ là bản thân Lê Kim Huyên cũng không nghĩ tới có một ngày, Long Vương không ai bì nồi lại có vảy ngược!
“Đồ ăn sắp nguội rồi, ăn thôi, ăn thôi.” Đúng lúc này, Tô Loan Loan đột nhiên nói chen vào, kết thúc đề tài lúng túng này.
Trần Xuân Độ nhếch môi hơi vô lại và khế gật đầu, cắt miếng bít tết đặt vào trong bát của Lê Kim Huyên.
“Bít tết phi lê bây giờ đều không ngon lắm.” Trần Xuân Độ lắc đâu, than thở.
Lê Kim Huyên ngẩng đâu, lạnh lùng dỗi một câu: “Nói như anh đã ăn qua thịt bò cao cáp vậy.”
Trần Xuân Độ mỉm cười. Anh tắt nhiên đã ăn qua thịt bò cao cấp, so với phi lê… anh càng thích thịt bò Kobe của Nhật hơn, có thể nói là tuyệt nhát.
Sau khi cơm nước no nê, ba người định đi dạo quanh khách sạn, vận động tiêu cơm.
Vào giây phút bọn họ bước ra khỏi phòng Vip, trong mấy phòng Vip khác của khách sạn này đồng thời nhận được tin tức.
“Thưa ngài, người Nước C kia đã ra khỏi phòng Vip.”
“Tom, đây là cơ hội tốt của chúng ta, chắc chắn không được bỏ lỡ.”
“Jack, người nắm giữ thẻ đen số một tuyệt đối là nhân vật không đơn giản, chúng ta phải nắm cơ hội lần này, chuyện này là chuyện quan trọng nhát đáy.”
Cửa từng phòng VIP lần lượt mở ra, từng bóng người bước ra.
“Các thề lực khác đang rục rịch, chúng ta phải nhanh chóng tìm được bọn họ.” Máy bóng người đến từ các thế lực phương Tây khác nhau thì thào nói. Bọn họ đều đoán được mục đích và động cơ của nhau.
Bọn họ tò mò, rốt cuộc là ai nắm giữ thẻ đen số một? Bọn họ muốn điều tra ra thân phận và nhân cơ hội lôi kéo người này.
Lúc này, suy đoán của bọn họ về Trần Xuân Độ vẫn dừng lại ở chuyện anh là người trong gia tộc cỗ xưa nào đó, hay là một kiều bào ở siêu cường quốc nào đó, chứ không phải là người nước C.
Mà khi bọn họ vội vàng ra khỏi khách sau, không ngờ được mình sắp chứng kiến một cảnh tượng khó tin tới như vậy…
CHƯƠNG 267: THAY ĐỔI ĐỘT NGỘT!
Ba người Lê Kim Huyên vừa đi ra khỏi khách sạn, dừng chân ở đường cái cách đó không xa. Trong một chiếc Audi, Trương Khiếu Thiên bỗng dưng híp mắt nhìn!
Anh ta trừng mắt nhìn chằm chằm cửa khách sạn, vẻ mặt nhanh chóng thay đổi. Anh ta nhìn thấy Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ, đó là hai người mà cả đời này anh ta mãi mãi không quên!
Nhát là Trần Xuân Độ, vẻ lưu manh trên mặt anh khiến anh ta chán ghét, hai mắt cũng bắn ra sát ý sắc bén như kiếm.
Trương Khiếu Thiên nghiền răng ken két, hai tay nắm chặt thành nắm đám, cả người anh ta đang run rầy, đó là sự tức giận và phán khích khó mà đè nén!
Anh ta đã đợi giờ phút này từ rất lâu rồi!
“Đôi nam nữ chết tiệt, tôi muốn các người phải chịu nỗi đau gấp trăm lần tôi!” Anh ta cắn răng lắm bẩm, thư ký ở bên cạnh vội nói :“Tổng giám đốc Trương, con mồi đã xuất hiện, có cần…”
“Ra tay!” Chưa chờ thư ký nói hết câu, Trương Khiếu Thiên đã lạnh lùng ra lệnh.
“Rõ.” Thư ký gật đầu, nhìn về phía sau chiếc Audi. Đó là một chuỗi xe con màu đen, trong bóng đêm sâu thẳm, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng.
Nhìn từ xa, đám xe con này giống như những con thú dữ, bóng đen khiến lòng người sợ hãi.
Đúng lúc này, Trần Xuân Độ bỗng dưng dừng bước, trong lòng nảy lên một cái.
Anh ngắng đâu, vẻ mặt bình tĩnh, thoáng qua vẻ nghi ngờ…
“Sao không đi tiếp thế?” Lê Kim Huyên bước chậm lại, nghiêng đầu nhìn anh.
Trần Xuân Độ nheo mắt lại, lầy một điều thuốc ra, híp mắt nhìn xung quanh.
Bỗng nhiên, anh nhìn về phía chuỗi xe con màu đen đang dừng ở ven đường. Ngay cả Tô Loan Loan cũng khó mà nhận ra nhưng ánh mắt của anh đã thay đổi rất nhỏ, sự lạnh lẽo sắc bén thoáng lóe lên trong mắt anh.
Ánh mắt sắc bén của anh giống như có khả năng xuyên thấu, chỉ một cái chớp mắt đã nhìn thấu tất cả đám xe con này.
Khoảnh khắc đó, Trương Khiếu Thiên đang ngồi trong xe đột nhiên giật mình. Anh ta hoàn toàn không ngờ tới Trần Xuân Độ bỗng dưng nhìn về chiếc xe anh ta đang ngồi, giống như đang nhìn chằm chằm anh ta khiến anh ta hoảng sợ.
Nhất là ánh mắt của Trần Xuân Độ, khó mà khiến anh ta bình tĩnh.
Trương Khiếu Thiên cũng trừng mắt lại nhìn Trần Xuân Độ, anh ta nhớ rõ mọi việc xảy ra ngày hôm đó.
Giờ phút này hai tròng mắt anh ta phủ đầy tơ máu, ánh mắt oán hận nhìn chòng chọc Trần Xuân Độ.
Trương Khiếu Thiên nín thở, trên người Trần Xuân Độ có quá nhiều bí mật và điều kỳ lạ khó mà giải thích. Người đàn ông này rất thần bí.
Không chỉ như vậy, vừa nãy hai tầm mắt chỉ lướt qua nhau thôi đã khiến Trương Khiều Thiên giật mình sợ hãi một cách khó hiểu.
Đúng lúc này, Trương Khiếu Thiên giật nảy mình trong lòng vì khóe miệng Trần Xuân Độ đột nhiên cong lên một độ cong!
“Anh làm gì thế?” Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ. Thầy anh không để ý mình, ánh mắt xinh đẹp thoáng lộ vẻ tức giận.
“Lui về sau.” Trần Xuân Độ đột ngột nói.
“Lui về sau? Lui về sau gì?” Lê Kim Huyên khó hiểu hỏi, cô không hiểu ý anh.
Tô Loan Loan đứng bên cạnh, im lặng nhìn về phía Trần Xuân Độ, ánh mắt thoáng lóe vẻ phức tạp… Cô ta không phát hiện gì hết, không lẽ người này đã phát hiện điều gì?
“Chúng ta bị bao vây rồi.” Trần Xuân Độ lấy thuốc lá ra châm lửa, hít một hơi rồi chậm rãi nhả khói ra.
“Anh bị điên phải không? Điên rồi.” Lê Kim Huyên nhìn xung quanh rồi nhìn Trần Xuân Độ với vẻ kỳ lạ. Cô dần dần lạnh mặt nói :“Ra vẻ thần bí, rốt cuộc anh muốn làm gì!”
Có lẽ là Lê Kim Huyên càng nói càng giận, cô nắm tay Tô Loan Loan nói: “Anh ta không đi, chúng ta đi!”
Lê Kim Huyên vừa nắm tay Tô Loan Loan thì chiếc Audi đang đỗ bên đường đột nhiên khởi động m ầm, tiếng nỗ máy đinh tai nhức óc!
“Âm ầm ầm!”
Ngay sau đó, mấy chiếc Audi này lập tức bật hét đèn xe khiến Lê Kim Huyên biến sắc!
Mà Tô Loan Loan lại nhìn Trần Xuân Độ, hình như cô ta bị ngạc nhiên vì lời anh nói là thật.
Trần Xuân Độ lại từ tốn nhả ra một ngụm khói, anh ta vẫn bình tĩnh và lạnh nhạt như cũ, chỉ có mỗi ánh mắt vô cùng sâu xa.
Xe con liên tục nỗ máy, tiếng động cơ gầm thét, đám xe này nhanh chóng vọt tới, không hề đâm về phía Lê Kim Huyên mà chỉ vây hét đường lui của cô lại, thậm chí còn chặn cả cửa khách sạn, không để lọt một khe hở.
Tô Loan Loan đen mặt, vừa nhìn đã biết là bố cục đã được bày bồ tỉ mỉ.
“Phải làm sao đây?” Lê Kim Huyên nắm tay Tô Loan Loan, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, cơ thể mềm mại không ngừng run rầy. Dù sao thì cô cũng chỉ là một nữ doanh nhân, là một người bình thường, không hề trải qua chuyện sống chết như Tô Loan Loan, không thể giữ được vẻ bình tĩnh và tỉnh táo như cô ta.
Tô Loan Loan lại không nhịn được nhìn Trần Xuân Độ thêm vài lần. Ánh mắt này khiến Lê Kim Huyên nôn nóng nói: “Cô còn nhìn anh ta làm gì, anh ta là một thằng đàn ông không biết gánh vác, một khi gặp nguy.
hiểm sẽ chạy nhanh hơn bắt cứ ai!” Lê Kim Huyên gấp gáp nói.
Tô Loan Loan lại nhìn, nhìn chăm chú về phía Trần Xuân Độ vẫn đang bình tĩnh, hơi cạn lời. Một thằng đàn ông, gặp nguy hiểm sẽ vứt phụ nữ lại bỏ chạy một mình?
Cô ta không dám tin tưởng, đây chính là “Không làm hại Lê Kim Huyên” mà anh nói, đây là người đàn ông đã nói chuyện với cô ta trong phòng làm việc sao?
Anh của bây giờ, gần như chẳng khác nào tên côn đồ nạt yếu sợ mạnh.
Từng chiếc Audi dừng lại, bao vây Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan. Vô số đèn xe sáng chói mắt chiếu về phía Lê Kim Huyên khiến cô gần như không thể mở mắt.
Tô Loan Loan thì đỡ hơn cô, nghiêm mặt quan sát tình hình. Cửa xe ô tô mở ra, từng tên đàn ông to con hung dữ bước xuống.
Bọn họ ai nây đều lộ ra sát khí dọa người, cả người như xăm hình sinh linh Tu La, tay cầm dao nặng dày, ánh mắt lóe lên hơi thở chết chóc lạnh như băng!
Từng người lần lượt xuất hiện, xếp thành một vòng tròn vây lại, lạnh lùng nhìn ba người Lê Kim Huyên.
Dao bầu trong tay bọn họ vừa nặng vừa dày, giống như có thể chém rách không khí vậy!
Khuôn mặt thanh tú của Lê Kim Huyên trở nên tái nhợt, nhờ Tô Loan Loan đỡ mới đứng vững. Cô quét mắt nhìn đám người này, trong lòng trở nên nặng nề. Gần như vừa nhìn đã có thể đoán được, những người này nhát định không dễ dây vào!
Không lẽ, bọn họ chúng là thế lực ngầm trong truyền thuyết của Yên Kinh?!
Lê Kim Huyên đã nghe nói về thế lực ngầm của Yên Kinh. Vì rất nhiều lí do, chỉ cần Yên Kinh có thể lực ngâm thì đó đều là kẻ có năng lực mạnh mẽ, rất đáng sợ, ai náy đều sinh ra trong máu tươi, không thể ngăn cản!
Lê Kim Huyên không hiểu, vì sao cô lại đắc tội với đám thề lực ngầm này!
Không lẽ là vì tên khốn kia? Lê Kim Huyên cảm tháy rát tủi thân, cô không hiểu, vì sao chỉ cần có mặt tên này là cô không hề gặp được một chuyện tốt nào!?
Nhìn thấy từng người tỏa ra sát khí dọa người này, khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên càng tái hơn, hai chân cũng mềm nhữn!
Cô dám khẳng định, đám người này ai náy đều hai tay đính đầy máu tươi. Ở trên người bọn chúng, cô ngửi được mùi máu tanh khiến cô sợ hãi!
Không khí vô cùng yên tĩnh, có thể nghe tháy cả tiếng rung trong không khí khi gió lớn thổi. Trần Xuân Độ ngậm thuốc, hình như anh không hề lo lắng chút nào, mà vẫn đang quan sát xung quanh.
Ở cửa khách sạn, máy người vừa đi ra khỏi đó đã bị xe con chặn đường thì đứng từ xa nhìn về phía Trần Xuân Độ, vẻ mặt nghiền ngẫm.
“Thú vị, dưới tình huống này mà anh ta còn có thẻ bình tĩnh như vậy, không đơn giản.” Một người phương Tây tên Tom lắm bẩm.
“Xem ra anh ta đúng là một trong số những người có thẻ đen. Mảnh đất này có thể sinh ra người như vậy, đúng là khiến tôi rất bát ngờ.”
“Nếu là vậy thì lát chúng ta qua đó, tôi cũng muốn xem thử chuyện này sẽ kết thúc như thế nào?”
Máy vị khách phương Tây sôi nổi bàn tán, mỗi người một ý.
Mà lúc này, Trương Khiếu Thiên ngồi trong xe, nhìn thấy dáng vẻ của Lê Kim Huyên thì khóe môi nhéch lên nụ cười lạnh.
“Dù cô có thanh cao tới đâu, gặp phải những kẻ này, chắc cũng sắp tè ra quân.”
Thư ký ngồi bên cạnh lấy ra một chai sâm panh từ khoảng trống giữa hai ghé rồi rót rượu đưa cho.
Trương Khiếu Thiên, nói: “Tổng giám đốc Trương, vụ báo thù này của anh quá hoàn hảo, nhát định có thể khiến Lê Kim Huyên ám ảnh tâm lý.”
“Ám ảnh?” Khóe môi Trương Khiếu Thiên nhéch lên nụ cười trào phúng lẫn coi thường :“Nếu chỉ khiến bọn chúng bị ám ảnh, tôi cần gì tốn 3 tỷ?”
Thư ký nghiêm túc hẳn lên: “Tổng giám đốc Trương, ý anh là…”
Trương Khiều Thiên cười nhạt: “Tôi muốn cô ta trở thành đồ chơi của tôi, tôi muốn cô ta trả lại gắp trăm lần những gì tôi phải chịu!”
Thư ký ngồi cạnh anh ta không nhịn được rùng mình, sống lưng lạnh toát.
“Còn tên đàn ông kia…cổng nhà tôi còn thiếu một con chó, để cậu ta làm đi.” Trương Khiếu Thiên thản nhiên nói “Như vậy mới xứng đáng với 3 tỷ của tôi.”
Thư ký ngồi bên cạnh nghiêm mặt, trán đổ mồ hôi lạnh.
Bống nhiên, đám người hung dữ này chủ động dạt ra hai bên dành ra một con đường. Một tên to con cao 1m9, thân hình đồ sộ như một ngọn núi nhỏ chậm rãi đi tới trước mặt Lê Kim Huyên.
Trên người gã có vô số cơ bắp, mỗi một khói cơ đều xăm vô số đường xăm, nhìn dữ tợn hung ác khiến người khác không thể nào nhìn thẳng được.
Gã đi tới trước mặt Lê Kim Huyên, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên sâu xa ẩn ý. Dưới kính râm, đôi mắt đen như mực như ẩn chứa ham muốn khát máu đang chực chờ xông ra ngoài!
*Cô là Lê Kim Huyên?” Gã từ từ cắt lời, mỗi một từ gã nói ra đều rung động cả không khí, mang đến áp lực rất lớn cho người khác!
“Là tôi.” Lê Kim Huyên cắn chặt răng, có gắng đứng vững không để hai chân mềm nhũn. Đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía gã, gật đầu.
Khoảng khắc đó, Lê Kim Huyên chống đỡ được áp lực của gã, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập vẻ kiên định.
Cơ thể mềm mại yếu đuối kia như được rót vào lực lượng vô tận khiến cô có được lòng tin, không còn cúi đầu nữa!
Gã híp mắt nhìn Lê Kim Huyên. Ngay sau đó gã đột nhiên mỉm cười dữ tợn, gã vươn bàn tay to như cái quạt hương bồ tát về phía gương mặt thanh tú xinh đẹp của cô!
Ở trong mắt gã, đàn bà có xinh đẹp đến đâu cũng là đồ chơi trời sinh của đàn ông!
Đúng lúc này, Tô Loan Loan đang ôm Lê Kim Huyên hơi nghiêng người sang một bên, kéo cô né được cái tát của gã đàn ông to con này.
Mà Trằn Xuân Độ đang ngậm thuốc lá rõ ràng đã nhìn thấy cảnh này. Ánh mắt bình tĩnh khẽ lóe lên sự lạnh lùng.
Anh nhả đầu thuốc ra, đầu thuốc trong miệng anh lại được bắn mạnh đi, nháy mắt xuyên thủng kính râm của gã to con kia!
Lê Kim Huyên không thấy rõ chuyện vừa xảy ra nhưng Tô Loan Loan lại thầy rất rõ ràng!
Cô ta đột ngột quay đầu nhìn về phía Trần Xuân Độ vừa đứng!
Ánh mắt cô ta không ngừng lóe lên, hình như đã nắm bắt được manh mối then chốt nào đó!
Nhưng Trần Xuân Độ đã biến mắt tại chỗ, không biết đã đi đâu.