Chàng Rể Phế Vật

Chương 201: Xấu Hổ






Nhất là Lê Kim Huyên, cô nhìn về phía Trần Xuân Độ, đôi mắt xinh đẹp ngập tràn vẻ kinh ngạc.

Đôi môi đỏ thắm quyến rũ mở to, có thể nói là mắt chữ O mồm chữ A.
Trong lòng cô nổi đầy sóng dữ, nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt không thể kinh ngạc hơn được nữa, nội tâm mãi không thể bình tĩnh lại được.
Lê Duy Dương nghe Trần Xuân Độ nói vậy, hàng lông mày đã chau lại nay còn chau chặt hơn… Thái độ của ông thể hiện rõ sự nghi ngờ, ông không hiểu rốt cuộc Trần Xuân Độ định làm gì.
Vốn dĩ thời hạn một tháng đã không đủ hoàn thành nhiệm vụ này vậy mà Trần Xuân Độ còn muốn rút ngắn hơn.
Rốt cuộc cậu ta đang nghĩ cái gì trong đầu?
Cho dù Lê Duy Dương vô cùng tin tưởng Trần Xuân Độ vì anh không làm những việc mà mình không nắm chắc nhưng lúc này ông thật sự không thể hiểu nổi rốt cuộc Trần Xuân Độ đang nghĩ gì.
Mới đầu những cổ đông này thấy Trần Xuân Độ nói vậy, ai cũng ngây người, nhìn nhau ngơ ngác nhưng sau đó khuôn mặt lại nở một nụ cười châm biếm lạnh lùng: “Nếu đã như vậy, anh muốn thời gian bao lâu?”
“Một tuần lễ là đủ.” Trần Xuân Độ thản nhiên nói.

Trong phút chốc, cả phòng họp đều kinh ngạc mấy cổ đông đang ngồi nhìn Trần Xuân Độ đầy kỳ lạ.
“Được, làm theo những gì anh nói, một tuần sau chúng tôi chờ xem màn thể hiện xuất sắc của anh.” Một vị cổ đông trong số đó lập tức lên tiếng trả lời, ánh mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ có cả sự châm chọc, thái độ nói chuyện cũng rất khó chịu.
Khuôn mặt Lê Kim Huyên trắng bệch, thời gian một tuần lễ...!làm sao có thể hoàn thành được, chắc chỉ có những người có IQ 250 thì mới bán được lô hàng này đi.
Sau khi lô hàng này bị người ta tráo đổi, tập đoàn Lê thị đã dùng mọi phương pháp để điều tra, cuối cùng nghi ngờ do đối thủ cạnh tranh đã sử dụng thủ đoạn để đối phó với bọn họ.
Một đống đồ nhái được làm giả qua loa, thậm chí còn không phải là hàng fake được làm giống như thật, vậy mà muốn bán đi bằng với giá hàng thật, ai muốn nhận phần lỗ này về mình chứ?
“Lê tổng, chính tai cô nghe thấy rồi đấy nhé, đây là những gì mà Trần tổng đã khẳng định chứ không phải là do chúng tôi nói đâu nhé.” Một vị cổ đông nhìn về phía Lê Kim Huyên cười lạnh lùng giễu cợt.
“Được rồi, giải tán cuộc họp thôi.” Cuối cùng Lê Duy Dương cũng dừng lại được cuộc họp ở đây, Lê Kim Huyên đứng dậy, đi nhanh tới trước mặt của Trần Xuân Độ, lo lắng nói: “Rốt cuộc anh định làm gì vậy? Anh có biết lô hàng kia có giá cao như thế nào không, kể cả tôi cũng không đủ tiền mặt để mua lại chúng.”
Trần Xuân Độ vẫn giữ thái độ điềm nhiên: “Không phải chỉ là một lô hàng thôi sao, em yên tâm đi, cứ giao cho anh là được.”
Lê Kim Huyên khoanh tay trước ngực, nhìn Trần Xuân Độ cười nhạt: “Vậy sao, anh có biết lô hàng đó khó bán như thế nào không? Đến tổ bán hàng giỏi nhất của tập đoàn chúng ta, đã bán với giá thấp mà còn không bán được lô hàng này ra.”
“Người khác là người khác, anh là anh, chuyện này có thể giống nhau sao?” Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh, anh có một sự tự tin không rõ từ đâu tới khiến Lê Kim Huyên không thể nhẫn nhịn được.

Đúng là không thể nói chuyện được với loại người này.
Lê Kim Huyên nghiến chặt răng, nhìn khuôn mặt không biết xấu hổ của Trần Xuân Độ, cô lại không thể khống chế được cơn giận trong lòng.
“Được, vậy tôi cũng muốn xem xem anh bán chúng đi bằng cách nào, tới lúc đó anh đừng tới cầu xin tôi.” Lê Kim Huyên lạnh lùng nói rồi giẫm chân trên đôi giày cao gót, cô đẩy Trần Xuân Độ ra, giày cao gót phát ra những tiếng cộp cộp, cô đi thẳng ra khỏi phòng họp.
Trần Xuân Độ nhìn bóng lưng cao quý như một nữ vương của cô, cơn tức giận trong lòng không tìm được nơi nào giải tỏa đã biến mất.

Ánh mắt anh có vài phần dịu dàng, khóe miệng cong lên thành một nụ cười.
“Tiểu Trần, con tự tin không?” Lê Duy Dương đi tới trước mặt anh.
“Ba yên tâm đi, con tự biết lượng sức mình.” Trần Xuân Độ mỉm cười bình thản.
Lê Duy Dương nhìn chăm chú Trần Xuân Độ một lát, ông không hề cảm nhận được chút lo lắng nào của anh.


Cuối cùng ông chỉ gật đầu: “Hy vọng con có thể làm nhà họ Lê tự hào, gần đây hội đồng quản trị có nhiều bất ổn những cổ đông vừa ầm ĩ lên lúc nãy chính là nhóm người đang muốn tách ra.”
Trần Xuân Độ nhìn về phía Lê Duy Dương, nhưng ông chỉ nói tới đây, không nói thêm gì nữa.

Nhưng Trần Xuân Độ cũng đã hiểu ra, Lê Duy Dương muốn mượn tay của anh để xử lý mấy cổ đông kia nhất là nhóm người định tách ra.”
“Ba tin tưởng vào con.” Lê Duy Dương vỗ vai Trần Xuân Độ rồi mỉm cười rời đi nhưng trong lòng ông cũng không tin tưởng lắm vào anh.
Ông không nhìn rõ con người Trần Xuân Độ… chỉ coi chuyện này của anh như một cơ hội.
Sau khi mọi người trong phòng họp đều đã đi hết, Irene mới bước lên phía trước, cô ta chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Trần Xuân Độ: “Anh nắm chắc được mấy phần?”
“Không cao lắm, 99% thôi.” Trần Xuân Độ mỉm cười nói.
“Anh chuẩn bị định làm thế nào?” Irene hỏi.
“Muốn biết thì đi ăn cơm trước, tôi sẽ suy nghĩ xem có nên nói cho cô biết không.” Trần Xuân Độ quay người, đi về phía cửa phòng họp.
Irene nhìn bóng lưng của Trần Xuân Độ, đôi mắt xinh đẹp thoáng qua một tia lạnh lùng thâm trầm mà người khác khó lòng phát hiện ra nhưng ngay sau đó, cô ta đã giấu đi, bước đi nhanh hơn, vội vàng đuổi theo phía trước.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Lê Kim Huyên khoanh hai tay trước ngực, để lộ bàn chân ra ngoài, im lặng đứng trước khung cửa sổ sát đất.
Cô nhìn từ trên cao xuống, thấy Trần Xuân Độ và Irene ra khỏi tòa nhà tập đoàn Lê thị, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Đúng vào lúc đó, có người gõ cửa phòng tổng giám đốc, Lâm Trinh Tuyết đứng bên ngoài.
“Lê tổng, có bản báo cáo này cần cô xem qua.” Lâm Trinh Tuyết nói.
“Cô nói thử xem, rốt cuộc Trần Xuân Độ sẽ bán lô hàng kia ra thế nào?”Lê Kim Huyên hỏi, giọng nói như có từ tính.
Lâm Trinh Tuyết là thư ký của Lê Kim Huyên nên cô ta biết rõ những chuyện ồn ào đã xảy ra trong cuộc họp cổ đông.
Lâm Trinh Tuyết ngẩn mặt, cô ta suy nghĩ một lát rồi cười khổ: “Lê tổng, tôi cũng không biết, có lẽ Trần tổng có cách của riêng mình.”
“Đến cả tôi và cô đều không nghĩ ra anh ta sẽ bán đi lô hàng đó bằng cách nào thì người khác đừng hòng đoán được ra.” Lê Kim Huyên nói nhỏ: “Tôi đã nghĩ thử rất nhiều cách nhưng đều không khả thi.


Những cổ đông đó đào ra cái hố này, anh ta không những không tránh ra mà còn vui vẻ nhảy xuống dưới.”
Lê Kim Huyên nghiến chặt răng, cô suy nghĩ cho Trần Xuân Độ nhưng tới cuối cùng anh không những không biết mà còn gây thêm rắc rối cho cô.
“Lê tổng, nhỡ đâu Trần tổng thật sự làm được thì sao…” Tự nhiên Lâm Trinh Tuyết nói: “Theo những gì tôi hiểu về anh ấy, anh ấy rất ít khi làm những việc mà mình không nắm chắc.”
“Hả?” Khuôn mặt Lê Kim Huyên ngưng trệ, cô rơi vào trầm tư.
Một lúc lâu sau, Lê Kim Huyên mới thở dài, không hiểu vì sao cô thấy mình không nhìn rõ con người của Trần Xuân Độ.
“Trần Xuân Độ và Irene đi đâu rồi?” Lê Kim Huyên tự nhiên nhớ ra vừa nãy nhìn thấy hai người họ cùng ngồi vào xe nên hỏi.
“Trần tổng nói với tôi… anh ấy tiếp đón Irene thay cho cô.” Lâm Trinh Tuyết nói.
“Anh ta tốt vậy sao?” Lê Kim Huyên bĩu môi nhưng không hiểu vì sao trong lòng cảm thấy ấm áp.
Bên ngoài tòa nhà Lê thị, Trần Xuân Độ và Irene đi về phía một chiếc xe con, xe của Irene là kiểu xe nhỏ gọn.

Sau khi ngồi vào bên trong, tự nhiên cô ta nhíu mày.
“Cái dây an toàn này của tôi bị mắc vào đây rồi.” Irene chau mày, dây an toàn bị mắc vào khe hở giữa hai ghế, cô ta dùng hết sức nhưng cũng không kéo ra được.
“Để tôi làm cho.”
Trần Xuân Độ tiến người tới, kéo sợi dây an toàn ra.
Tự nhiên đôi chân xinh đẹp của Irene hơi run, như thể có gì đó chọc vào..