CHƯƠNG 1217
Long Nha trong tay anh chém về phía đuôi trực thăng bằng tốc độ cực nhanh, toàn thân như sắp biến thành tia chớp.
“Choang!” Tia sáng đen từ con dao găm xé rách không khí, đuôi máy bay trực thăng bị dao găm Long Nha sắc bén chém đứt.
Cụm đuôi trực thăng cũng bị tách ra, máy bay lập tức mất khống chế, đong đưa giữa bầu trời.
Trần Xuân Độ đột nhiên thả tay ra, nhảy xuống chiếc Maybach bên dưới.
“Bịch!” Anh đáp xuống trần xe Maybach, sau đó mở cửa xe chui vào trong ghế lái phụ.
Diệp Thái Linh đờ đẫn cả người, cảnh tượng kinh khủng trước mắt này chắc chắn là một giấc mơ! Người đàn ông trước mặt cô thật sự là con người sao?
“Tránh ra, để tôi lái cho!” Trần Xuân Độ ôm lấy Diệp Thái Linh, không rảnh để ý hai tay đang đặt trên bộ ngực mềm mại của cô, lập tức bế cô sang ghế lái phụ. Anh quay lại ghế lái, sau đó nhanh chóng chuyển hướng.
Maybach rung lắc kịch liệt.
Ở phía trên, cuối cùng cụm đuôi trực thăng không chịu được sức nặng nữa, nó đột nhiên đứt gãy, sau đó rơi nhanh xuống đất, để lại trên mặt đất một cái hố lớn, mà vị trí hố trùng hợp là vị trí xe Maybach vừa tránh đi.
Trần Xuân Độ đã tính toán mọi thứ tỉ mỉ.
Cùng lúc đó, chiếc trực thăng trên trời hoàn toàn mất khống chế, ngay lập tức rơi xuống đất.
“Oành!” Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, lửa cháy ngút trời.
Diệp Thái Linh ngơ ngác nhìn ngọn lửa bùng cháy dữ dội qua gương chiếu hậu. Lúc này cô như ngừng thở, cảnh tượng này tưởng chừng như một giấc mơ. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ xuất hiện trong một tình cảnh chấn động như trong các bộ phim điện ảnh thế này.
Thành phố T, bên trong một toà nhà chọc trời.
Một người đàn ông bí ẩn ngồi trên ghế văn phòng, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, dường như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
Cấp dưới kính cẩn bước tới báo cáo: “Thưa chủ nhân, Trần Xuân Độ và nhà họ Vương đã hoàn toàn khai chiến, lúc này Trần Xuân Độ đang bị người nhà họ Vương đánh úp, Lê Kim Huyên của tập đoàn Lê thị cũng đang bị cao thủ của nhà họ Vương phái tới ngăn trở.”
Người đàn ông bí ẩn chậm rãi gật đầu, khoé miệng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý: “Hay lắm, màn kịch này càng lúc càng thú vị, càng lúc càng kịch liệt rồi.”
“Chỉ là tình hình có chút vượt quá tầm kiểm soát.” Cấp dưới chần chừ một lát rồi đột nhiên nói: “Tập đoàn Lê thị đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ có võ công rất cao cường, đang đánh nhau với cao thủ của nhà họ Vương.”
“Ồ? Phụ nữ?” Người đàn ông kia nheo mắt, trong mắt loé lên tia u ám: “Không sao, cho dù không có biến cố thì nhà họ Vương cũng không giành được tập đoàn Lê thị đâu, mọi người đều đang như hổ rình mồi, ngọn lửa từ trận hỗn chiến này càng lúc càng lớn, con chim đầu đàn là nhà họ Vương cuối cùng cũng phải phát huy hết sức thôi.”
“Bây giờ Trần Xuân Độ đang lâm vào tình thế khó khăn, hay là chúng ta nhân cơ hội này giết hắn luôn?” Cấp dưới đột nhiên lạnh giọng đề nghị.
Người đàn ông bí ẩn nheo mắt, cất giọng thâm trầm: “Không, miếng mồi ngon phải từ từ chờ đợi. Bây giờ e rằng vẫn chưa thể giết anh ta, yên lặng chờ thời cơ đã…”
…
Toà nhà Lê thị, trong tầng chín mươi chín là một mớ hỗn độn, hai bóng người đang không ngừng giao chiến trên không.
Người Tô Loan Loan như một bóng ma, con dao găm lướt qua nơi nào, ánh sáng lạnh lùng lập tức loé lên.