Chàng Rể Phế Vật

Chương 1215




CHƯƠNG 1215


Vô số viên đạn bắn phá kính chống đạn trên trần xe Maybach, tiếng nổ kịch liệt vang vọng.


Diệp Thái Linh ngồi trên ghế lái phụ, âm thanh đáng sợ không ngừng quanh quẩn bên tai. Giờ phút này, tim cô như đã nhảy lên tới cổ họng, đời này cô chưa bao giờ trải qua sự kiện nào kinh hoàng như vậy!


Đạn từ khẩu Gatling liên tục bắn vào đầu xe, vô số viên đạn rít gào như ác ma! Chỉ cần tấm kính chống đạn trên đầu họ bị bắn vỡ, trong giây tiếp theo cả hai người sẽ bị nổ thành thịt vụn!


Có tiếng la hét trên đường phố, mọi người hoảng sợ chạy trốn, chiếc trực thăng trên trời vẫn đuổi theo sát, khẩu súng máy bắn phá không ngừng, cảnh tượng này thực sự quá kinh khủng!


Mặt Trần Xuân Độ tái mét, anh cố gắng đổi hướng để né đạn, nhưng chiếc máy bay trực thăng kia vẫn theo sát đằng sau, sát khí ngút trời.


Nhưng chiếc Maybach vẫn còn nguyên vẹn sau đợt bắn phá dồn dập của khẩu Gatling, tấm kính chống đạn trên trần xe được làm từ nano, có khả năng chống đạn cao và rất cứng.


Bỗng nhiên, một viên đầu đạn có kích thước lớn bắn tới với tốc độ siêu nhanh.


“Ầm!” Đầu đạn va mạnh vào kính chống đạn, chiếc Maybach đang lao nhanh rung lắc dữ dội, suýt chút nữa lật xe, uy lực của đầu đạn kia thực sự quá lớn!


Trần Xuân Độ nheo mắt, trong mắt giăng đầy tia máu.


Đạn xuyên giáp! Không ngờ đối phượng lại có đạn xuyên giáp!


Tình hình không cho phép Trần Xuân Độ nghĩ nhiều, lại thêm một viên đạn xuyên giáp khác bay tới, va vào kính chống đạn sau đó nổ tung.


Mặt Trần Xuân Độ hoàn toàn biến sắc, chiếc Maybach của anh được trang bị kính chống đạn tiên tiến và cứng nhất thế giới. Mặc dù nó có thể chịu được sức công phá của đạn xuyên giáp, nhưng nếu bị đạn xuyên giáp tấn công liên tục thì ngay cả kính chống đạn cứng nhất thế giới cũng sẽ bị nứt!


Bên ngoài trần xe, đạn súng Gatling bắn phá hết đợt này tới đợt khác, lần lượt từng viên đạn xuyên giáp ghim vào trần Maybach rồi phát nổ.


Lúc này tốc độ xe Maybach đã đạt tới mức cao nhất là ba trăm ba mươi cây số, chiếc trực thăng trên bầu trời vẫn bám sát đuôi.


Trần Xuân Độ quay sang bảo Diệp Thái Linh với vẻ mặt nghiêm túc: “Cô lái xe đi!”


Diệp Thái Linh ngớ ra: “Gì cơ?”


“Cô lái xe đi!” Trần Xuân Độ đột nhiên ôm lấy Diệp Thái Linh rồi bế cô từ ghế lái phụ qua, hai người lập tức thay đổi vị trí.


“Tôi, tôi chưa lái xe nhanh như thế bao giờ!” Diệp Thái Linh tái mặt, kinh hãi thốt lên. Chiếc Maybach đang chạy với tốc độ ba trăm cây số trên giờ, nó chẳng khác gì một quả bom di động! Nếu bị va chạm chắc chắn sẽ xe hỏng người chết!


“Trong mười phút, giao xe cho cô đấy!” Trần Xuân Độ nghiêm túc nói.


“Vậy anh, anh…” Diệp Thái Linh chưa nói hết lời đã choáng váng, bởi vì Trần Xuân Độ đột nhiên hạ kính xe bên ghế lái phụ, sau đó nhảy ra ngoài như một con rồng!


Anh… Anh dám nhảy ra khỏi xe? Giờ phút này Diệp Thái Linh đã hoàn toàn chết lặng, bên ngoài đạn bay tứ tung, phát nổ liên tục mà anh lại nhảy ra ngoài, chẳng lẽ anh không muốn sống nữa?


Trần Xuân Độ nhảy ra khỏi chiếc Maybach, trèo lên trần xe trước sự công phá của vô số luồng đạn như một con thú dữ.


Dao găm Long Nha trong tay anh vung lên, ánh sáng đen chớp loé, vô số viên đạn tức khắc bị đánh rơi.


Maybach lao nhanh trên đường với tốc độ ba trăm cây số trên giờ, chiếc trực thăng trên trời đuổi theo sát, súng máy Gatling bắn phá không ngừng, nhưng Trần Xuân Độ chỉ dùng tấm thân bằng thịt cùng với một con dao đã đủ ngăn chặn vô số viên đạn đang bay tới, điều này thực sự quá khủng khiếp!