Chàng Rể Phế Vật

Chương 1159




CHƯƠNG 1159


Đồn cảnh sát thành phố T.


Diệp Thái Linh mặc lại đồng phục cảnh sát, ngồi trong văn phòng sau hơn một tháng bị đình chỉ, tâm trạng có phần phức tạp. Hôm qua cô nhận được điện thoại của đồn, bảo cô hôm nay quay về làm việc lại. Lúc này tuy cô đã mặc đồng phục cảnh sát, ngồi trong văn phòng, nhưng mọi thứ vẫn như lúc đầu sao? Dường như đồn đã thay đổi chế độ, hoàn toàn thay đổi, không còn cảnh tuyên thệ như xưa nữa.


Diệp Thái Linh ngồi ngây người trong đồn cảnh sát cả buổi chiều, đầu óc rối bời. Mãi đến tối khi tan sở cô mới từ từ đứng dậy, bước ra khỏi đồn với cảm xúc lẫn lộn.


Diệp Thái Linh vừa ra ngoài, một chiếc Audi A6 màu đen chậm rãi đi tới, phanh xe rồi dừng lại bên cạnh cô.


Diệp Thái Linh hơi giật mình nhưng cũng mặc kệ, đi vòng qua chiếc xe bước về phía trước.


Nhưng chiếc Audi đó như cố tình muốn chọc phá cô, nó lại đuổi theo, dừng trước mặt cô, chặn đường cô lại.


Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thái Linh lạnh lùng, nghi ngờ nhìn chiếc xe Audi này.


Cửa sổ xe Audi từ từ hạ xuống, trên xe có một người đàn ông đẹp trai, lãnh đạm, anh ta chậm rãi quay đầu nhìn cô.


Khi Diệp Thái Linh nhìn thấy người đàn ông này, vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo.


“Cảnh sát Diệp, lâu rồi không gặp.” Vương Vô Địch ngồi trong xe, cười nhạt chào hỏi.


Diệp Thái Linh lạnh mặt hỏi: “Anh là ai?”


Vương Vô Địch cười nhẹ: “Tôi muốn mời cô cùng đi ăn tối…”


Nghe câu này của anh ta, mặt Diệp Thái Linh càng lạnh hơn, lời anh ta nói lọt vào tai cô giống như một lời chế nhạo.


Diệp Thái Linh mặc kệ, xoay người rời đi.


Vương Vô Địch nở nụ cười nhạt, nháy mắt ra hiệu cho tài xế.


Chiếc Audi A6 nhanh chóng lùi lại rồi chạy đến trước mặt Diệp Thái Linh lần nữa.


“Cảnh sát Diệp cho tôi một cơ hội đi.” Vương Vô Địch chậm rãi bước xuống xe, đích thân mở cửa xe mời cô vào.


Có thể khiến Vương Vô Địch đích thân mời như thế thực sự là điều trước nay chưa từng có.


Diệp Thái Linh lạnh lùng nhìn anh ta: “Xin lỗi, tôi không cần.” Giọng cô cực kỳ lạnh lẽo, trong giọng nói thấy rõ vẻ chán ghét.


Vương Vô Địch cười khẽ: “Đúng, chỉ cần cô Diệp bằng lòng, cho dù là mười chín tầng địa ngục, tôi cũng sẵn sàng xuống.”


“Mời cô Diệp, tôi đã chuẩn bị đồ ăn cho cô rồi, ở nhà hàng Whampoa Club đó.” Vương Vô Địch mời với giọng cực kỳ chân thành.


Nghe anh ta nói, Diệp Thái Linh khựng lại. Sao anh ta biết cô thích ăn ở Whampoa Club? Nhưng Diệp Thái Linh cũng không nghĩ nhiều, cô lười phải để ý đến người đàn ông ghê tởm này, vì thế cô lại quay người, bỏ đi một lần nữa.


Đột nhiên Vương Vô Địch bước nhanh về phía trước, lại chắn trước mặt Diệp Thái Linh.


“Cô Diệp, gặp gỡ không bằng tình cờ gặp, nếu hôm nay chúng ta đã tình cờ gặp nhau, tại sao cô không thể cho tôi một cơ hội?” Thái độ của Vương Vô Địch vô cùng chân thành, như có thể làm tan chảy trái tim phụ nữ.


Vẻ chán ghét trên mặt Diệp Thái Linh càng lộ rõ: “Tránh ra.”


Vương Vô Địch không nói nữa, nở nụ cười điềm tĩnh nhìn cô, cực kỳ chân thành.