Chàng Rể Phế Vật

Chương 1151




CHƯƠNG 1151


Lưu Tịnh Tịnh kéo chăn che người mình, trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ, đôi mắt đẹp long lanh thoáng qua vẻ như muốn giết người.


Tim Trần Xuân Độ đập nhanh, lúc này vẻ mặt anh cũng hơi bối rối, không cần nghĩ cũng đủ biết tối qua hai người đã xảy ra chuyện gì!


Trần Xuân Độ thầm hối hận, tối qua cuối cùng anh vẫn không kiểm soát được mình. Giờ phút này, trong đầu anh còn mơ hồ hiện lên cảnh tượng dây dưa hỗn loạn tối qua, những hình ảnh đó khiến anh cảm thấy càng hối hận hơn.


“Em nghe anh nói, tối qua có người bỏ thuốc vào rượu, cả anh và em đều không thể kiềm chế được…” Trần Xuân Độ hơi bất lực, áy náy giải thích.


Đôi mắt Lưu Tịnh Tịnh đỏ hoe, rơm rớm nước mắt, cô ta cứ thế nhìn thẳng vào Trần Xuân Độ, lúc này tâm trạng cô ta đang vô cùng rối bời.


“Tôi coi anh như anh trai của mình, nhưng anh… anh lại làm gì tôi thế hả?” Lưu Tịnh Tịnh cắn chặt môi đỏ, giọng run rẩy mất khống chế.


Lúc mới gặp Trần Xuân Độ, cô cho rằng anh rất giống anh trai của mình, vì thế cô coi anh như một người anh ruột thịt, nhưng… nhưng bây giờ cô lại ngủ với người đàn ông mà cô coi là anh trai, chuyện này làm sao có thể?


Giờ đây, hình tượng người anh trai tốt của Trần Xuân Độ trong suy nghĩ của Lưu Tịnh Tịnh lập tức sụp đổ! Trong mắt cô ta, sao anh trai mình có thể là hạng người không bằng cầm thú kiểu này? Trong mắt cô ta, anh trai là một người đàn ông cao cả vĩ đại, nhưng bây giờ người đàn ông trước mặt này lại là cầm thú, một gã cầm thú triệt để!


“Tịnh Tịnh, xin lỗi em…” Trần Xuân Độ tự biết mình đã làm tổn thương cô gái này, bèn áy náy xin lỗi.


“Anh không biết phải làm sao để bù đắp cho em, tóm lại là anh có lỗi với em…” Trần Xuân Độ thở dài: “Em cần gì? Chỉ cần là điều em muốn, anh sẽ làm giúp em hết…” Anh muốn bù đắp cho Lưu Tịnh Tịnh bằng cách này.


Lưu Tịnh Tịnh dùng chăn che người mình, lạnh mặt đi xuống giường, lúc này cô ta bỗng dưng tỏ ra rất bình tĩnh.


Cô ta bước chậm đến trước tủ đầu giường, mở túi đeo chéo của mình ra.


Lưu Tịnh Tịnh đột nhiên lấy một khẩu súng lục dành cho nữ từ trong túi đeo chéo, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào Trần Xuân Độ.


Giờ phút này, bầu không khí lập tức yên tĩnh.


Tim Trần Xuân Độ đập lỡ một nhịp, anh do dự một lúc rồi chậm rãi nói: “Em bình tĩnh một chút, chuyện hôm qua là lỗi của anh, em có thể cho anh một cơ hội để bù đắp không?”


Trần Xuân Độ không hề sợ hãi khi đối mặt với họng súng, dường như rất bình tĩnh.


Lưu Tịnh Tịnh ôm chăn che người, cầm súng lục giằng co với Trần Xuân Độ.


“Cầm thú, hôm nay không phải anh chết thì tôi chết!” Lưu Tịnh Tịnh cắn chặt môi đỏ, giọng run rẩy hàm chứa vẻ nhục nhã.


Đôi mắt Trần Xuân Độ trở nên ảm đạm, anh thở dài: “Nếu làm vậy có thể khiến em cảm thấy dễ chịu hơn thì em cứ nổ súng đi…”


Khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Tịnh Tịnh tràn đầy phẫn nộ, khẩu súng trong tay chĩa thẳng vào Trần Xuân Độ, cô ta đột nhiên tháo bỏ chốt an toàn!


Nhiệt độ trong không khí như giảm xuống thêm mấy độ.


Trần Xuân Độ từ từ nhắm mắt lại, tựa như anh không có ý định kháng cự khi đối mặt với sự uy hiếp của khẩu súng.


Tối qua hai người còn thân mật, thế mà hôm nay lại chĩa súng vào nhau…