CHƯƠNG 1122
Nguyên Bưu ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt âm trầm, uống hết ly này đến ly khác.
Trong phòng còn có một người đang đứng, chính là em họ của Nguyên Bữu – Nguyên Sơn.
Nguyên Sơn dè dặt đứng bên cạnh Nguyên Bưu.
Nguyên Bưu uống một hơi cạn sạch rượu ngoại, vẻ mặt rất u ám.
Nguyên Sơn nói: “Trần Xuân Độ thật sự ức hiếp người quá đáng, không để anh vào mắt, không để nhà họ Nguyên chúng ta vào mắt mà!”
Vẻ mặt Nguyên Bưu cực kỳ lạnh lùng, anh ta uống một ngụm rượu: “Trần Xuân Độ, tên rác rưởi, ông đây đã muốn mày biến mất từ lâu rồi! Mẹ kiếp!”
Nguyên Bưu bóp mát ly rượu thuỷ tinh trong tay, cực kỳ đáng sợ.
“Hay là anh nhân cơ hội này… nhân cơ hội này…” Nguyên Sơn vừa nói vừa đưa tay lên tạo hình giống cái dao rồi đặt trước cổ.
Ánh mắt Nguyên Bưu nghiêm nghị: “Sao ông đây không muốn chứ! Nhưng tình hình thành phố T hiện giờ đang rối ren, nếu giết Trần Xuân Độ thì tập đoàn Lê thị sẽ nổi trận lôi đình. Chẳng phải là đang tự hại mình sao?”
Mặc dù Nguyên Bưu không thông minh nhưng vẫn biết một số kiến thức cơ bản, biết mình phải thận trọng vào thời điểm quan trọng này.
“Trần Xuân Độ chẳng qua chỉ là một tên tài xế mà thôi, Lê Kim Huyên cũng sẽ không vì một tên tài xế mà xung đột với anh đâu, huống hồ chi, đây chính là cơ hội tốt nhất để anh nổi danh vang dội rồi!” Nguyên Sơn nói rất chậm, giọng nói lại lạnh như băng.
“Nổi danh vang dội?” Nguyên Bưu nghe thế thì ánh mắt có vẻ nghiêm túc hơn hẳn, cảm xúc anh ta đã xao động.
“Đúng thế! Nếu anh Nguyên đây muốn thì, hiện tại cả thành phố T đang rơi vào hỗn loạn, nếu anh có thể thừa dịp này mà thẳng tay xử lý luôn cái tên Trần Xuân Độ kia, vậy là xem như đã nổi danh khắp thành phố T rồi! Một chiêu này không những có thể giết gà dọa khỉ, mà còn khiến cho tên tuổi của anh nổi lên. Loạn thế sinh anh hùng, có lẽ, anh chính là anh hùng!” Giọng điệu Nguyên Sơn vô cùng âm lãnh, cười tà nói.
“Anh hùng?” Ánh mắt Nguyên Bưu nghiêm túc hẳn lên, con ngươi sáng lên trông thấy. Anh hùng, Đúng vậy, Chỉ cần giết cái tên Trần Xuân Độ thì anh ta sẽ trở thành anh hùng! Danh tiếng anh ta ở thành phố T này sẽ được nâng lên một tầng cao mới!
“Được rồi! Thế thì giết chết tên Trần Xuân Độ kia, giương cao tên tuổi của nhà họ Nguyên tôi đây!” Nguyên Bưu quát chói tai, vỗ cái “bộp” xuống bàn kính. Mặt kính vỡ tan trong nháy mắt!
Lúc này, trong mắt Nguyên Bưu ngập tràn sát khí. Cái tên Trần Xuân Độ kia cứ thích trêu chọc nhà họ Nguyên mãi không thôi, anh ta nhất định phải giết chết được tên khốn đó, để nổi danh vang dội!
Nguyên Sơn đứng bên cạnh thầm vui mừng. Cuối cùng thì anh họ đã đồng ý ra tay. Thế lực của anh họ là một trong thế lực đáng sợ ở thế giới ngầm này! Thủ đoạn của anh họ cũng rất tàn nhẫn, chỉ cần anh họ ra tay thì cái tên khốn khiếp đó chắc chắn sẽ chết!
Đêm tối ở thành phố T dài vô tận, có người bù đầu nghĩ ngợi tìm cách giết người liếm máu, có người thì đang dịu dàng dây dưa với Tôn Giai Giai trong căn hộ của cô ta, xuân ý dạt dào.
Trần Xuân Độ ôm Tôn Giai Giai. Hai người họ rất mệt mỏi nhưng vẫn dính nhau như sam. Giờ phút này hai người họ ngọt ngào như một cặp tình nhân, tựa sát vào nhau.
Ngón tay mềm mịn của Tôn Giai Giai đang mân mê vẽ vòng tròn trên ngực Trần Xuân Độ, giống như cô gái nhỏ đang làm nũng.
Trần Xuân Độ miệng hút thuốc, tay ôm Tôn Giai Giai vào lòng. Hai người họ ngọt ngào hơn đường, lẳng lặng nghỉ ngơi.