CHƯƠNG 1120
“Không sao đâu.” Giọng Trần Xuân Độ rất xấu xa.
“Đây là công ty.” Tôn Giai Giai lắc đầu từ chối: “Anh ra ngoài đi, em phải làm việc.”
“Đừng nhẫn tâm như vậy mà, chúng ta là bạn bao nhiêu năm rồi.” Trần Xuân Độ không hề có ý định rời đi, cười vô lại ngồi trong phòng làm việc.
“Nếu anh không rời đi, em sẽ thật sự trừ lương của anh đấy.” Tôn Giai Giai hoảng sợ, cao giọng uy hiếp.
“Trừ đi, anh không thiếu tiền.” Trần Xuân Độ cực kỳ vô lại.
Trần Xuân Độ giữ lấy Tôn Giai Giai, trêu ghẹo: “Gọi anh trai đi!”
Tôn Giai Giai không lên tiếng… “Không gọi sao cô gái nhỏ?” Ý cười trên môi Trần Xuân Độ càng rõ hơn.
Tôn Giai Giai đột nhiên hoảng sợ, cô ta bị ép bất đắc dĩ, cuối cùng nhẹ giọng gọi: “Anh Trần Xuân Độ…”
Trần Xuân Độ dịu dàng ôm cô ta: “Vừa nãy em trợn mắt nhìn anh trong phòng họp, đây là trừng phạt.”
Không khí trong phòng làm việc dần nóng lên, phòng Tôn Giai Giai rất ấm áp, mang theo hương hoa lan thoang thoảng, đó là hương nước hoa Lancome quyến rũ, đúng như tính cách cô ta, tao nhã và quyến rũ có thể gây nghiện, không thể buông tay.
“Cốc cốc cốc!” Đúng lúc này, bên ngoài phòng làm việc đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Không khí im lặng trong giây lát!
Trần Xuân Độ biến sắc, vội vàng đứng dậy khỏi người Tôn Giai Giai, vẻ mặt trở nên bối rối.
Mà mặt Tôn Giai Giai cũng đỏ bừng, cô ta kéo lại chiếc váy cho chỉnh tề, nhìn hai người đều rất nhếch nhác.
Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên rất lâu, mà trái tim nhỏ bé của Tôn Giai Giai cũng đập liên hồi theo tiếng gõ cửa.
Cô ta hoảng sợ bước tới mở cửa.
Khi nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp ngoài cửa, không khí càng trở nên gượng gạo và yên tĩnh.
Nữ thần tổng giám đốc Lê Kim Huyên đứng trước cửa, đôi mắt đẹp phức tạp nhìn quanh văn phòng của Tôn Giai Giai, khi nhìn thấy Trần Xuân Độ cũng đang ngồi trong phòng, tâm trạng Lê Kim Huyên càng trở nên rối rắm phức tạp. Cô nam quả nữ ngồi cùng một phòng, còn khoá trái cửa?
Tình huống này, cho dù Lê Kim Huyên không muốn nghĩ nhưng cũng sẽ tự động liên tưởng đến chuyện đó.
“Hai người… đang làm gì vậy?” Giọng Lê Kim Huyên không còn giữ nổi bình tĩnh, cô ngơ ngác hỏi.
“À, anh và Tiểu Giai Giai đang thảo luận về vấn đề an toàn của công ty…” Trần Xuân Độ lúng túng gãi đầu giải thích.
Tôn Giai Giai đỏ mặt, ngơ ngác gật đầu.
“Thảo luận vấn đề an toàn?” Nữ thần tổng giám đốc nghi ngờ: “Thảo luận vấn đề cũng cần khoá cửa?”
Không khí lại đột ngột im ắng, còn có vẻ gượng gạo.
“Bọn anh thảo luận về vấn đề phòng ngự và an toàn của công ty, vì vấn đề bảo mật nên khoá trái cửa, như vậy an toàn hơn.” Trần Xuân Độ nghiêm túc giải thích.
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên càng lúc càng lạnh, nhìn chằm chằm vào anh như muốn nhìn thấu anh.
Trần Xuân Độ cảm thấy toàn thân lạnh tót, cực kỳ chột dạ.
“Ừm… hai người nói chuyện đi, anh ra ngoài trước.” Trần Xuân Độ lập tức bỏ chạy, mẹ nó, lúc này chạy là thượng sách!
Trần Xuân Độ phóng như bay về phòng làm việc của mình, lúc này tim anh đang đập dồn dập, tình cảnh lúc nãy thật đáng sợ, suýt nữa đã bị nữ thần tổng giám đốc bắt gặp gian tình.