Chàng Rể Phế Vật

Chương 1118




CHƯƠNG 1118


Tôn Giai Giai vội vàng kéo ghế ra, ngồi xuống, ngăn cản tầm mắt mọi người, Cô ta ngồi vào bàn hội nghị, tiếp tục cuộc họp.


Các đồng nghiệp đều cảm thấy hơi khó hiểu, sao họ lại cảm thấy hôm nay thư ký Tôn có gì đó không bình thường nhỉ? Nhưng mọi người cũng không dám thắc mắc nhiều, Tôn Giai Giai là lãnh đạo của họ, quyền cao chức trọng, bọn họ không dám tuỳ tiện làm gián đoạn tiến trình cuộc họp.


Cuộc họp tiếp tục, Tôn Giai Giai ngồi vào bàn với vẻ mặt phức tạp, trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ như đang cảnh cáo.


Trong phòng họp, Tôn Giai Giai vẫn tiếp tục chủ trì cuộc họp, nhưng đang phát biểu được nửa chừng, đột nhiên giọng cô ta run lên.


Mọi người trong phòng đều ngơ ngác nhìn cô ta.


“Thư ký Tôn, cô… cô không sao chứ?” Một đồng nghiệp nam quan tâm hỏi.


“Xin lỗi, vừa nãy có con côn trùng.” Tôn Giai Giai đỏ mặt giải thích.


“… Chúng ta tiếp tục đi.” Tôn Giai Giai điều chỉnh cảm xúc, đè nén sự hỗn loạn trong lòng và cơ thể khác thường, tiếp tục dẫn dắt mọi người họp.


Trên bàn hội nghị đang diễn ra một cuộc họp nghiêm túc… Cuối cùng Tôn Giai Giai không chịu nổi nữa, bắt đầu đáp trả, cô ta vừa nói vấn đề an toàn vừa nâng giày cao gót lên, chống trả quyết liệt.


“Tiếp theo là vấn đề bảo mật thông tin của công ty… Chúng tôi muốn nhấn mạnh tất cả thông tin đều phải qua xét…” Nói được một nửa, Tôn Giai Giai lại kêu lên.


Các đồng nghiệp có mặt nhìn nhau, mọi người đều ngơ ngác, khó hiểu.


“Thư ký Tôn, có phải cô không khoẻ không?” Các đồng nghiệp quan tâm hỏi.


Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Giai Giai tức giận, lúc này cô ta rất muốn cầm laptop đánh Trần Xuân Độ cho hả giận. Cô ta cắn môi, nhẹ nhàng nói: “Không có gì, chỉ là tôi bị kiến cắn thôi.”


Các đồng nghiệp sững sờ, bị kiến cắn? Thế là thế nào? Phòng họp ở tầng 99, tầng cao nhất vậy, kiến có thể bò lên được sao?


Hơn nữa bị kiến cắn có cần phản ứng mạnh vậy không? Mặt cũng đỏ lên rồi, đó không phải kiến mà là ong bắp cày đúng không?


“Thư ký Tôn, nếu cô thấy không khoẻ thì khi khác chúng ta họp tiếp…” Các đồng nghiệp dè dặt khuyên nhủ.


“Đúng đó thư ký Tôn, sức khoẻ quan trọng.” Mọi người lại gật đầu.


“Tôi nói rồi, tôi không sao, chúng ta tiếp tục đi.” Tôn Giai Giai nghiêm túc nói, nhưng cô ta vừa dứt lời… Một tiếng hét lại vang lên, lúc này mặt cô ta đã ửng hồng.


Các đồng nghiệp nhìn nhau, tất cả đều nhìn Tôn Giai Giai với vẻ khó hiểu.


“Thư ký Tôn, nếu cô không khoẻ thì ngày mai chúng ta có thể họp tiếp.” Mấy đồng nghiệp nói với vẻ quan tâm.


Tôn Giai Giai cắn chặt môi, chịu đựng sự đụng chạm rồi nói: “Không sao, chúng ta tiếp tục đi…”


Nhưng Trần Xuân Độ lại càng quá đáng hơn… Cuối cùng Tôn Giai Giai không nhịn nổi nửa, cầm tập tài liệu trong tay lên ném thẳng về phía Trần Xuân Độ.


“Bốp.” Tập tài liệu đập thẳng vào đầu anh.


Phòng họp yên tĩnh, tất cả đồng nghiệp có mặt đều chết lặng, chuyện này là thế nào?


Các đồng nghiệp anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ai nấy đều sững sờ… Trần Xuân Độ chậm rãi đặt tài liệu lên bàn, khoé miệng nở nụ cười vui đùa.