Chàng Rể Phế Vật

Chương 1117




CHƯƠNG 1117


Trần Xuân Độ bị Tôn Giai Giai gọi mới khôi phục lại một chút, ngây người nhìn cô ta.


“Mời anh chú ý lắng nghe và ghi chép, đây là những vấn đề an toàn của công ty, cực kỳ quan trọng.” Tôn Giai Giai nghiêm túc nói, dường như còn mang theo ý trách móc.


Trần Xuân Độ nghe xong không khỏi sửng sốt, không ngờ anh lại bị Tôn Giai Giai trách mắng, còn ở trước mặt bao nhiêu đồng nghiệp thế này, thật xấu hổ.


Mấy đồng nghiệp đột nhiên che miệng, vẻ mặt đầy ẩn ý.


Vẻ mặt Trần Xuân Độ trầm xuống, dưới cái nhìn có phần tức giận của Tôn Giai Giai, anh miễn cưỡng cầm bút lên, viết loạt xoạt vào sổ.


Thấy Trần Xuân Độ nghe lời như vậy, Tôn Giai Giai mới thở phào, đồng thời đôi môi đỏ nhếch lên ý cười đắc ý.


Tôn Giai Giai tiếp tục họp, vẻ mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh và thờ ơ. Phải nói rằng khi nghiêm túc, Tôn Giai Giai vẫn rất có khí chất, dù sao cũng là thư ký tổng giám đốc, cả ngoài đều toát lên phong thái ưu tú và chuyên nghiệp, rất nữ tính.


Trần Xuân Độ hí hoáy viết gì đó trong sổ của mình, viết xong nhân lúc mọi người không chú ý, anh đột nhiên giơ quyển sổ lên cho Tôn Giai Giai nhìn.


Tôn Giai Giai đang đứng trước bàn hội nghị, nói cho mọi người về kiến thức an toàn, khi nhìn thấy quyển sổ mà Trần Xuân Độ giơ lên, khuôn mặt cô ta lập tức sửng sốt, đôi mắt đẹp nhìn vào nội dung trên sổ, cô ta thoáng chốc ngây người, lảo đảo, suýt thì trật chân.


Trần Xuân Độ vẽ một bức tranh rất đẹp trên tờ giấy, đó là một người đàn ông nắm tay một người phụ nữ, sống động như thật. Trong bức tranh, người đàn ông dịu dàng đến gần tai người phụ nữ, dường như đang nói lời tình cảm nào đó, phía trên còn có dòng chữ: Tiểu Giai Giai, anh yêu em.


Nhìn thấy bức tranh này, lòng Tôn Giai Giai rối bời, cảm giác ngọt ngào ấm áp chợt dâng lên nhưng bị cô ta cố gắng kìm nén. Đây là phòng họp đấy, tên lưu manh này!


“Trần Xuân Độ, mời anh chú ý kỷ luật, mọi người đang họp đấy.” Tôn Giai Giai lại lên tiếng, để tránh Trần Xuân Độ lại tiếp tục ảnh hưởng đến mình.


Trần Xuân Độ không khỏi cảm thấy hụt hẫng, cô gái Tiểu Giai Giai này rất không nể mặt anh.


Trần Xuân Độ bất đắc dĩ lật sổ ghi chép, bĩu môi. Lúc này Tôn Giai Giai đang đứng trước bàn hội nghị, nghiêm túc họp tiếp.


Còn Trần Xuân Độ ngồi ở hàng ghế đầu trong bàn hội nghị, khoảng cách giữa hai người rất gần. Trần Xuân Độ nghĩ tới đây, đột nhiên đá giày da, sau đó duỗi chân dưới bàn ra, nhẹ nhàng di chuyển về phía Tôn Giai Giai… Tôn Giai Giai đang họp, đột nhiên cảm thấy dưới chân bị chạm vào nên hoảng hốt cúi đầu xuống nhìn, không ngờ Trần Xuân Độ lại… Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Giai Giai đỏ bừng, nhưng cô ta cũng không tiện vạch trần anh ngay trước mặt bao người, đôi mắt đẹp nhướng lên, tức giận nhìn Trần Xuân Độ như muốn cảnh cáo anh.


Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ của Tôn Giai Giai, trong lòng Trần Xuân Độ càng buồn cười hơn, anh lại nhẹ nhàng cọ vào mắt cá chân cô ta dưới gầm bàn.


Tôn Giai Giai suýt thì mất kiểm soát ném tài liệu trong tay đi. Tên khốn này, đang ở phòng họp đấy! Tôn Giai Giai cực kỳ tức giận.


“Trần Xuân Độ, xin anh chú ý kỷ luật, nếu không muốn nghe mời anh ra ngoài.” Cuối cùng Tôn Giai Giai cũng không chịu nổi sự trêu chọc của Trần Xuân Độ nữa bèn lên tiếng, muốn nhân cơ hội này đuổi anh đi. Tên lưu manh thối tha này vẫn nên mau chóng rời đi thì hơn.


Trần Xuân Độ ở lại phòng họp, cô ta không thể tiếp tục họp bình thường.


“Đã biết, tôi sẽ nghiêm túc lắng nghe, mong thư ký Tôn cho tôi thêm một cơ hội nữa.” Trần Xuân Độ nghiêm túc gật đầu, nhưng ý cười bên môi lại càng đậm hơn.


Mặc dù Tôn Giai Giai hơi luống cuống và đỏ mặt nhưng cũng cố gắng khiến mình bình tĩnh. Cô ta trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ, muốn ngăn cản và cảnh cáo anh, nhưng tên này lại chẳng thèm để tâm. Cuộc họp này, cảm xúc của Tôn Giai Giai đều bị anh làm loạn, để các đồng nghiệp không phát hiện ra điều bất thường…