Chàng Rể Phế Vật

Chương 1116




CHƯƠNG 1116


Sau một đêm dài đằng đẵng, tia nắng rực rỡ chiếu xuống từ bầu trời phía Đông.


Trần Xuân Độ dậy sớm chạy bộ, hôm nay anh đã chạy đến nơi xảy ra án mạng đêm qua để thăm dò, nhưng khi đến nơi anh đã sững sờ.


Hiên trường sạch sẽ, không hề có dấu hiệu xảy ra án mạng.


Công an điều tra vụ việc dọn dẹp hiện trường sao? Không thể nào!


Hiện trường không còn một chút máu, cách thu dọn hiện trường này hoàn toàn khác với cảnh sát, đây là đang tiêu huỷ chứng cứ!


Hình bóng Tiết Nghĩa lập tức hiện lên trong đầu Trần Xuân Độ, tối qua anh ta nói báo cảnh sát là để tiêu huỷ chứng cứ, hay là còn có ý đồ nào khác?


Vụ ám sát này nghi vấn trùng trùng.


Trần Xuân Độ không nghĩ nữa, chạy một mạch về khách sạn, tắm rửa xong, anh lái xe đi đón Lê Kim Huyên rồi chở cô đến toà nhà Lê thị.


Sau khi Lê Kim Huyên đến công ty lập tức ra lệnh cho Tôn Giai Giai, bảo cô ta tổ chức một cuộc họp với tất cả các lãnh đạo để nâng cao các vấn đề về an toàn và cảnh giác.


Vì vậy, Trần Xuân Độ vừa ngồi xuống chưa được bao lâu đã phải lấy thân phận giám đốc bộ phận quản lý nội vụ kiêm tài xế tham gia cuộc họp.


Phòng họp rất lớn, hàng chục lãnh đạo cốt cán phụ trách nội bộ của công ty đang ngồi trước bàn, chờ Tôn Giai Giai đến.


Không lâu sau, một bóng người xinh đẹp bước vào phòng họp, mái tóc đen dài mềm mại xoã ngang vai, chiếc áo sơ mi công sở màu trắng tôn lên dáng người quyến rũ của cô ta, phía dưới là chiếc váy bó sát màu đen.


Tôn Giai Giai bước đi trên đôi giày cao gót màu trắng, chậm rãi bước vào phòng họp.


Cô ta nhìn lướt qua đám đông, sau khi xác nhận tất cả mọi người đã có mặt mới bước tới trước bàn hội nghị.


Mà Trần Xuân Độ đang ngồi ở hàng ghế đầu của bàn hội nghị, anh nở nụ cười nhẹ coi như chào hỏi với Tôn Giai Giai.


Tôn Giai Giai chớp mắt coi như đáp lại, nhưng khuôn mặt xinh đẹp lại không có chút cảm xúc nào. Vì đây là nơi công cộng, huống hồ là trong phòng họp, cô ta không thể tùy ý biểu lộ cảm xúc.


Tôn Giai Giai nhẹ nhàng ra hiệu, mọi người lập tức im lặng.


Sau đó Tôn Giai Giai bắt đầu nói về nội dung cuộc họp hôm nay.


Cuộc họp hôm nay chủ yếu nói về vấn đề an ninh, nhắc nhở mọi người đề cao cảnh giác trong mọi mặt an toàn của công ty.


Có thể thấy lúc này Lê Kim Huyên cũng đã đề cao cảnh giác, vụ ám sát tối qua đã cắm rễ trong lòng cô, khiến trái tim vốn đã có phần thả lỏng của cô lại siết chặt. Tập đoàn Lê thị vẫn bị kẻ khác theo dõi như hổ rình mồi, vẫn luôn có người âm thầm giở trò phía sau.


Mái tóc dài của Tôn Giai Giai hơi phất lên, khuôn mặt xinh xắn nghiêm túc, uy nghiêm, cô ta đang nghiêm túc dặn dò công việc quản lý an toàn của công ty.


Mọi người đều ngiêm túc lắng nghe, đồng thời ghi chép lại.


Chỉ có Trần Xuân Độ lười biếng ngồi ở hàng ghế đầu của bàn hội nghị, không lắng nghe cũng không ghi chép. Anh chỉ nheo mắt nhìn chằm chằm dáng người yêu kiều của Tôn Giai Giai, trong đầu đầy những hình ảnh… “Trần Xuân Độ.” Cuối cùng Tôn Giai Giai cũng không chịu nổi nữa, khẽ hô lên, cô ta là người chủ trì cuộc họp hôm nay, bất kể thế nào cũng phải chú ý đến trật tự cuộc họp.


Trần Xuân Độ không ghi chép, cũng không nghiêm túc lắng nghe, còn cứ nheo mắt nhìn chằm chằm ngực mình với vẻ háo sắc, đương nhiên Tôn Giai Giai không thể chịu nổi.