CHƯƠNG 1110
Dao găm Long Nha như hàm răng sắc bén, bị lực quán tính của cơ thể Trần Xuân Độ kéo đi, rơi xuống phía dưới. Con dao không thể ngăn được lực hút quán tính, tạo ra một đường cắt dài trên bức tường bên ngoài toà nhà. Nơi nào nó đi qua, kính trên tường thuỷ tinh đều bị vỡ vụn.
Trần Xuân Độ cầm con dao găm trong tay, cố gắng cắm lên tường thuỷ tinh, bằng cách này anh đã giải quyết được lực va chạm đáng sợ. Vô số mảnh thuỷ tinh từ trên cao rơi xuống, người anh cực kỳ chật vật, đột ngột rơi xuống mặt đất bên dưới.
“Ầm!” Có tiếng động lớn vang lên.
Khoảnh khắc cơ thể Trần Xuân Độ chạm đất, mặt đất hoàn toàn nứt ra rồi lún xuống.
Bụi đất bay tứ tung.
“Trần Xuân Độ!” Lê Kim Huyên hoàn toàn mất kiểm soát, cô không quan tâm xung quanh có nguy hiểm không, bước ra khỏi chiếc xe Maybach, chạy về phía đống đổ nát kia.
Đang chạy, giày cao gót của cô rơi ra, cô chẳng thèm quan tâm, dứt khoát đá giày cao gót đi, mặc kệ mắt cá chân đau nhức, chân trần chạy nhanh về phía đống đổ nát kia.
Bụi dần tan, trên mặt đất xuất hiện một cái hố lớn, Trần Xuân Độ chật vật nằm trong đó, toàn thân phủ đầy bụi, anh nhắm chặt mắt, dường như đã hôn mê.
“Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ, anh tỉnh lại đi!” Lê Kim Huyên nhảy xuống hố, khi thấy Trần Xuân Độ nằm bất tỉnh dưới đó, khuôn mặt xinh đẹp của cô tái mét, nước mắt tuôn xuống như mưa, cô không quan tâm những giọt nước mắt trên mặt, gắng sức lay Trần Xuân Độ để gọi anh tỉnh dậy.
Những giọt nước mắt trào ra từ đôi mắt cô, lăn xuống khuôn mặt xinh đẹp, một giọt nước mắt trong suốt rơi lên môi Trần Xuân Độ.
Đôi mắt nhắm nghiền của Trần Xuân Độ khẽ run, anh đưa lưỡi ra liếm giọt nước mắt bên môi, mùi vị ngọt ngào tựa như mang theo sự thương yêu của nữ thần.
Trần Xuân Độ ho dữ dội, ho ra một ngụm máu, cuối cùng anh cũng mở mắt ra.
Đập vào mắt anh là khuôn mặt hoảng loạn đầy nước mắt của Lê Kim Huyên, cô đang ngồi xổm trước mặt anh, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt cứ thế tuôn rơi trên khuôn mặt cô.
“Cô gái ngốc… Em khóc cái gì?” Trần Xuân Độ yếu ớt hỏi.
Nghe thấy câu này của Trần Xuân Độ, Lê Kim Huyên càng khóc lớn hơn, nước mắt trong suốt không ngừng tuôn rơi khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Trần Xuân Độ chậm rãi chống người ngồi dậy từ trên mặt đất, người anh cực kỳ bết bát, toàn thân đầy bụi và vụn thuỷ tinh, trên mặt cũng dính đầy bụi như vừa chui ra từ bãi rác.
“Mẹ kiếp, không ngờ lại dùng bom người, khốn kiếp, suýt chút nữa đã chết trong tay anh ta.” Trần Xuân Độ vung cánh tay đau đớn, giọng điệu cũng hơi run rẩy.
Lê Kim Huyên không kiểm soát được cảm xúc, cô chẳng quan tâm người Trần Xuân Độ bẩn thỉu đã nhào vào vòng tay anh, ôm chặt lấy anh như cả đời cũng không muốn mất đi người đàn ông này.
Trần Xuân Độ sững sờ, ngơ ngác cảm nhận cơ thể mềm mại dịu dàng trong lòng, hương thơm quyến rũ của cô phả vào mũi anh, cực kỳ quyến rũ và gợi cảm.
“Kim Huyên, người anh toàn bụi bẩn thôi. Ngoan, đừng làm loạn nữa, buông ra đi.” Trần Xuân Độ nhẹ nhàng nói.
Lê Kim Huyên không nhúc nhích, tựa khuôn mặt xinh đẹp của mình lên vai anh, cũng chẳng quan tâm đến vết máu trước ngực anh mà cứ ôm anh như thế. Lúc này, không khí dường như cũng trở nên yên tĩnh.
Trần Xuân Độ do dự một chút mới chậm rãi đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể yêu kiều của cô, đặt tay lên tấm lưng mềm mại, nhẹ nhàng an ủi.