Chàng Rể Phế Vật

Chương 1066




CHƯƠNG 1066


Trần Xuân Độ nghe thấy tiếng động mới ngẩng đầu lên thì thấy Tôn Giai Giai đang đứng trước cửa phòng làm việc.


Khuôn mặt Tôn Giai Giai có hơi trắng bệch, trong đôi mắt đẹp lóe ra một tia ửng đỏ. Cô ta không nói gì, chỉ khẽ cắn răng, rồi quay người rời đi…


Trần Xuân Độ sửng sốt trong lòng, lúc này mới đứng dậy từ trên người Lê Kim Huyên.


“Kim Huyên, không có gì đâu, lúc này có khả năng thư ký của em đã cảm thấy chúng ta gạo nấu thành cơm.” Nụ cười trên mặt Trần Xuân Độ càng đậm.


Nói xong anh vội vã đuổi theo…


Mái tóc dài của Lê Kim Huyên đã trở nên lộn xộn, cả người lộ ra vẻ khác thường, cô tức đến nỗi làm loạn văn phòng của Trần Xuân Độ, sau đó mới mềm nhũn người đi ra khỏi văn phòng của Trần Xuân Độ…


Tôn Giai Giai giẫm lên giày cao gót trực tiếp đi về phòng làm việc của mình, rồi đóng cửa khóa trái.


Trần Xuân Độ đi vào cửa trước phòng làm việc, gõ cửa gọi:”Thư kí Tôn, mở cửa ra.”


Bên trong không có phản ứng.


Trần Xuân Độ lại gõ cửa… Vẫn không có phản ứng.


Trần Xuân Độ có chút bất đắc dĩ, dứt khoát dùng thủ đoạn đặc biệt, trực tiếp mở khóa cửa từ bên ngoài, rồi đẩy cửa vào.


Tôn Giai Giai đang ngồi trước bàn làm việc, khuôn mặt kinh ngạc, là thư kí của Lê Kim Huyên, cô ta đối với mối quan hệ của Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ cực kỳ rõ ràng…Nhưng cô ta nghĩ thế nào cũng không ra, nữ thần tổng giám đốc lại giữa ban ngày ban mặt, ở chốn đông người…làm ra loại chuyện này!


Trần Xuân Độ bước vào phòng làm việc, đóng cửa lại.


“Giai Giai, vừa nãy…” Trần Xuân Độ có chút chần chừ, không biết phải giải thích thế nào.


Đôi mắt xinh đẹp của Tôn Giai Giai chớp nhẹ:”Vừa nãy em không nhìn thấy gì hết.” Lời nói của cô ta rõ ràng có chút tức giận và hờn ghen.


Trần Xuân Độ nhẹ nhành lại gần trước mắt cô ta, nhẹ nhàng an ủi:”Giai Giai…chuyện không như em nghĩ đâu….anh và Lê tổng vừa nãy đang thảo luận chuyện làm ăn…”


Trần Xuân Độ từ từ giải thích…anh và Lê Kim Huyên quả thực chỉ đang thảo luận chuyện làm ăn mà thôi, có điều là chuyện trăm tỷ… vừa nãy chỉ là máu não không thông, muốn dạy dỗ cô một trận mà thôi….kết quả lại bị Tôn Giai Giai bắt gặp.


“Không có gì…hai người lại hôn nhau sao?” Tôn Giai Giai rõ ràng không tin, đôi mắt xinh đẹp nhìn Trần Xuân Độ, cô ta giờ phút này…rõ ràng tủi thân đến thế, khuôn mặt có chút phũng phịu, khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.


Trần Xuân Độ có chút đau đầu, không biết nên an ủi giải thích thế nào…một màn vừa nãy…hình như đúng là có chút khó giải thích…


Anh trực tiếp rứt khoát tiến đến trước mắt Tôn Giai Giai, nhẹ nhàng ôm lấy cô ta, sau đó thuận thế ngồi xuống ghế văn phòng…


Cả người Tôn Giai Giai bị Trần Xuân Độ ôm lấy, bị Trần Xuân Độ nhẹ nhàng ôm lấy đặt lên đùi…mới đầu cô ta có chút chống cự.


Nhưng Trần Xuân Độ không có ý định buông ra, ngược lại ôm cô ta chặt hơn… cảm nhận hương thơm trên người cô ta, Trầ Xuân Độ chỉ cảm thấy thật mềm mại.


“Giai Giai, đừng giận nữa…” Trần Xuân Độ ôm chặt lấy cô ta mà dỗ dành, giống như đang dỗ cô gái mà mình yêu vậy.


Nghe được những lời này, cơ thể Tôn Giai Giai thả lỏng hơn…để cho Trần Xuân Độ ôm cô ta vào lòng.