Chàng Rể Phế Vật

Chương 1037




CHƯƠNG 1037


“Ông đừng hiểu lầm, tôi chỉ đi ngang qua đây, tình cờ nhìn thấy những người này quấy rối… tiện tay dạy cho họ một bài học thôi.” Trần Xuân Độ lấy lại vẻ thờ ơ, lạnh lùng giải thích.


“Ồ, vậy đúng là trùng hợp.” Hạ Kiến Quốc gật đầu đầy ẩn ý, nhưng với một ánh mắt không thể giải thích được… “Những người dưới đất này, hay là ông tự mình giải quyết?” Trần Xuân Độ lãnh đạm nhìn ông ta, khóe miệng nhếch lên cười cứng nhắc.


Hạ Kiến Quốc gật đầu, Trần Xuân Độ nhìn trước ngó sau, thấy không còn chuyện gì nữa, liền xoay người rời đi.


Khi đi ngang qua Tiêu Khắc Sanh, Trần Xuân Độ dừng lại và liếc nhìn Tiêu Khắc Sanh.


“Khoan đã,” Tiêu Khắc Sanh ngọ nguậy muốn bò đứng dậy, nhìn Trần Xuân Độ: “Rốt cuộc mày là ai?”


Nhưng trước khi Tiêu Khắc Sanh nói xong, Trần Xuân Độ đã đá tới khiến anh ta bất tỉnh nhân sự.


Nhìn thấy Trần Xuân Độ rời đi, khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Đình Đình hiện ra vẻ hơi mất mác, dường như muốn gọi anh lại… nhưng do dự hồi lâu… vẫn là cúi đầu… Có lẽ, anh cũng có nỗi niềm khó nói.


Ngay sau đó, chiếc Maybach màu đen phóng đi… chỉ để lại hiện trường tanh mùi máu.


Hạ Kiến Quốc thản nhiên đảo mắt nhìn lướt qua tình hình ở đây và lắc đầu không biết nói gì… Kể từ khi ông ta trở thành cái gọi là chủ tịch danh dự chó má của Hiệp hội võ đạo… thì ngày nào cũng không ngừng gặp phiền phức… Hạ Kiến Quốc chậm rãi đi đến trước mặt đám thuộc hạ của nhà họ Tiêu đang nằm kêu rên dưới đất, và liếc nhìn họ với vẻ khinh bỉ.


“Nhà họ Tiêu chúng tao… nhất định… sẽ không… bỏ qua cho bọn mày… sẽ không tha cho võ đạo ở thành phố T…” Một tên thuộc hạ nhà họ Tiêu nói với vẻ đau đớn, nhăn nhó và run rẩy.


Hạ Kiến Quốc chẳng nói chẳng rằng, hung hăng giẫm lên ngực của anh ta: “Còn dám cứng miệng…!” Nói xong, bỗng “rắc rắc”, xương lồng ngực của người nọ đều bị giẫm nát… Đám thuộc hạ của nhà họ Tiêu ở đó lập tức ngậm miệng lại… Một đám người nằm ngổn ngang trên mặt đất, đều sợ hãi không dám nói gì… giống như những cái xác chết…


… Lái xe trở lại công ty, Trần Xuân Độ quay trở lại văn phòng với điếu thuốc trên miệng.


Vừa bật máy tính và đăng nhập vào giao diện game PUBG thì… cửa văn phòng vang lên tiếng gõ nhẹ.


“Vào đi.” Trần Xuân Độ thắc mắc lên tiếng.


Đẩy cửa bước vào là một bóng dáng xinh đẽ thuần khiết và hoàn mỹ.


“Có việc gì sao?” Trần Xuân Độ hơi sững sờ, nhìn người phụ nữ đẹp trước mặt nói.


Tôn Giai Giai, thư ký mới của nữ thần tổng giám đốc, bước trên đôi giày cao gót, nhẹ nhàng bước vào với túi quần áo màu đen trên tay.


“Có làm phiền đến anh không?” Thư ký Tôn Giai Giai nhỏ giọng hỏi.


“Không, tôi đang chán và đang chơi game.” Trần Xuân Độ giải thích.


Tôn Giai Giai đứng đó, hai tay nhẹ nhàng đan vào nhau, dường như có chút do dự, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra được.


“Sao vậy? Giai Giai.” Trần Xuân Độ thắc mắc hỏi.


Tôn Giai Giai khẽ cắn răng, do dự hồi lâu mới nhẹ giọng mở lời: “Sếp Trần… mấy ngày nữa là sinh nhật một người bạn thân của tôi… Bạn ấy nói, muốn tôi dẫn bạn trai đến cùng… Tôi mới đi làm, không có bạn bè gì… Vì vậy… “


Tôn Giai Giai có vẻ hơi lúng túng và không biết phải nói như thế nào. Cô mới đi làm không được bao lâu, vẫn là một người mới, cũng không thân với Trần Xuân Độ, cô nghĩ đi nghĩ lại, trong tập đoàn to lớn như vậy cũng chỉ có Trần Xuân Độ tầm thường mới có thể nhờ để đóng giả làm bạn trai. Điều này khiến cô ấy hơi do dự và ngượng ngập.


Trần Xuân Độ nghe vậy thì khẽ mỉm cười: “Được thôi, tôi còn tưởng là chuyện lớn gì… Giả làm bạn trai cô đúng không, không thành vấn đề.”