Chàng Rể Phế Vật

Chương 1033




CHƯƠNG 1033


“Không biết sống chết như vậy?” Tên thuộc hạ nhà họ Tiêu đó nhìn thấy Trần Xuân Độ không mảy may né tránh thì trố mắt nhìn, chỉ thấy trong hai mắt của Trần Xuân Độ ẩn chứa vẻ thâm thúy vô tận khiến anh ta sợ hãi không thể giải thích được.


Nghĩ đến đây, nắm đấm trong tay thuộc hạ nhà họ Tiêu không khỏi nhanh hơn vài phần, hai mắt cũng lóe lên vẻ hung ác và sắc bén.


Nhưng ngay khi nắm đấm của thuộc hạ nhà họ Tiêu sắp đập vào mặt Trần Xuân Độ, không hiểu sao, thuộc hạ nhà họ Tiêu lại thấy hoa mắt, ngay sau đó, có một luồng lực cực lớn kinh người bộc phát ra đánh bay anh ta đi thật xa!


“Phịch…!” Nắm đấm của thuộc hạ nhà họ Tiêu còn chưa đến gần Trần Xuân Độ, cả người đã bị luồng lực cực lớn hất bay ra ngoài!


“Bịch!” Thuộc hạ nhà họ Tiêu kịch liệt ngã xuống đất, miệng không khỏi ho ra một ngụm máu!


Xẹt! Hiện trường im lặng!


Tất cả mọi người đều dán mắt vào người đàn ông mặc vest và đi giày da!


Rất nhiều thuộc hạ của nhà họ Tiêu đều chăm chú nhìn, dán chặt ánh mắt vào Trần Xuân Độ, sát ý trong mắt lập tức lóe lên!


Tiêu Khắc Sanh cười xấu xa và thờ ơ, mang theo vẻ hơi chế nhạo khinh bỉ và uy nghiêm đáng sợ. Anh ta đã san bằng võ quán này, con kiến hôi thành phố T nhỏ nhoi vậy mà lại còn có người tự mình tìm đến cái chết? Vậy anh ta không ngại tiễn đối phương lên đường…


Còn đám đệ tử võ đạo của thành phố T, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc đồ vest này… Tất cả bọn họ đều trầm lặng không nói tiếng nào… Nhưng ánh mắt lại vô cùng phức tạp!


Họ hoàn toàn không coi trọng Trần Xuân Độ. Ngay cả hội trưởng võ đạo của thành phố T, thầy của họ đều đã bị đánh bại một cách dễ dàng, người đàn ông này có cơ hội nào để xoay chuyển tình thế đây?


Ở đây, anh ta chỉ có thể tìm đến cái chết như một thằng hề nhảy nhót.


Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Đình Đình tái đi, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ trong bộ vest và đôi giày da… Giờ phút này, tâm trạng của cô rối bời và phức tạp khác thường…


“Chết tiệt, dám động đến người nhà họ Tiêu của chúng tao?! Hôm nay mày đừng hòng sống sót mà đi ra ngoài!” Nhà họ Tiêu nổi xung ghê rợn, xông thẳng tới, tập kích nắm đấm kinh hoàng tới!


Trần Xuân Độ không thay đổi sắc mặt, nhẹ nhàng giơ một tay lên, tóm lấy nắm đấm đang tập kích tới dễ như trở bàn tay, sau đó nhẹ nhàng vặn.


“Rắc rắc!” Tiếng giòn tan ghê sợ vang lên, xương cốt của tên thuộc hạ nhà họ Tiêu lập tức trật ra và gãy vỡ!


Trần Xuân Độ hất anh ta ra và lại bước về phía trước lần nữa.


“Tôi khuyên các anh, tốt nhất là rời đi.” Giọng nói của Trần Xuân Độ bình tĩnh đến cùng cực.


Vẻ mặt thuộc hạ nhà họ Tiêu cực kỳ lạnh lùng và điên tiết! Một tên thuộc hạ chân dài hung tợn, trực tiếp đạp lên không trung hóa thành tàn ảnh, tập kích kinh hoàng về phía Trần Xuân Độ, không khí xáo động cả lên!


Trần Xuân Độ giơ một tay lên, dễ dàng tránh được sức công phá khủng bố của tên thuộc hạ kia, bàn tay chỉ đẩy một cái, người nọ đã trực tiếp loạng choạng lùi về sau hơn mười mấy bước…


Trần Xuân Độ lần nữa lại bước về phía trước, toàn thân vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không ăn nhập với không khí xáo động xung quanh…


“Tôi nói lại lần cuối, mời các anh… rời đi.” Trần Xuân Độ vẫn rất bình tĩnh, không chút dao động: “Nếu không, tôi sẽ phải ra tay.”


Vẻ mặt Tiêu Khắc Sanh hơi chăm chú, nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ đầy ẩn ý, khóe miệng lại càng thêm khinh thường… Chỉ có chút tài mọn, cũng dám phô trương trước mặt anh ta?


“Không ngờ thành phố T vẫn còn có con kiến hôi tự mình tìm tới cửa nộp mạng…” Tiêu Khắc Sanh thản nhiên cười nói vẻ côn đồ: “Lên, giết hắn đi.”