Chàng Rể Phế Vật

Chương 1026




CHƯƠNG 1026


Tần Bàn Nhược hơi tức giận, dùng cả tay chân cố gắng đẩy Trần Xuân Độ ra!


“Anh! Hừ! Tôi nhất định sẽ nói cho tổng giám đốc xinh đẹp của anh, nói anh là cái đồ cuồng chân…!” Gương mặt xinh đẹp của Tần Bàn Nhược đầy vẻ tức giận, dường như đang rất giận dữ.


Trần Xuân Độ liếm liếm môi, dáng vẻ vẫn chưa thỏa mãn, đùa giỡn nói: “Thêm một lần nữa được không?” Nói xong anh lại xông tới.


“Cút! Anh mơ đi!” Cuối cùng Tần Bàn Nhược luống cuống dùng cả tay chân định đá văng Trần Xuân Độ từ trên người mình ra!


Mà Trần Xuân Độ càng dùng sức đè lại!


Tần Bàn Nhược dùng chân chống lên lồng ngực anh để ngăn cản anh!


“Đừng quậy… Tôi sai rồi… Anh trai Trần Xuân Độ tôi sai rồi…” Lúc này Tần Bàn Nhược thật sự luống cuống, vội vàng cầu xin tha thứ.


Nhưng Trần Xuân Độ căn bản không cho cô ta cơ hội chạy thoát, ngược lại càng dùng sức đè lên!


Tần Bàn Nhược hoàn toàn bối rối, kiên quyết ngăn cản Trần Xuân Độ… Lúc này cô ta chỉ có thể dùng chân để ngăn cản Trần Xuân Độ… Bởi vì tay của cô ta đã bị Trần Xuân Độ bắt được, vốn dĩ không thể động đậy.


Mấy phút sau…


“A… Đồ lưu manh… Không muốn…” Tần Bàn Nhược không ngừng giãy giụa muốn trốn tránh…


Thế nhưng cô ta càng trốn tránh thì càng khiêu khích Trần Xuân Độ… Sự đàn áp càng thêm mạnh mẽ… Sức mạnh của thú dữ là vô tận… Đặc biệt là lúc được phát huy vào đúng thời điểm ~!


Tần Bàn Nhược đã hoàn toàn hoảng loạn, dùng sức bay nhảy… Giờ phút này, cô ta giống như một con cừu non… Chọc phải thú dữ, sau đó bị thú dữ bổ nhào vào ăn sạch cừu non…


Trần Xuân Độ lại nhào lên phía trước, đè cả người cô ta lên ghế ngồi… Thú dữ xổng chuồng, cừu non không thể làm gì ngoài giãy dụa… Huống chi là con cừu non màu mỡ cực phẩm như Tần Bàn Nhược ~!


Giờ phút này, hai người gần như áp sát vào cùng một chỗ… Trán Trần Xuân Độ chống lên đầu nhỏ của cô ta, cảm nhận được hơi thở gấp gáp của cô ta, cảm giác vô cùng tuyệt vời.


“Cho tôi hôn một cái được không~?” Giọng nói Trần Xuân Độ ẩn chứa một tia tà ác, không cho phép chống cự.


Gương mặt xinh đẹp ửng đỏ của Tần Bàn Nhược đầy vẻ bối rối: “Không được… A…” Tần Bàn Nhược còn chưa nói xong đã bị Trần Xuân Độ chặn môi. Đôi mắt đẹp của cô ta trợn to, ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có…


Dần dần cơ thể Tần Bàn Nhược trở nên mềm nhũn… Cô ta nhẹ nhàng nhắm mắt lại…


Vào đêm tối yên tĩnh, trong chiếc xe thể thao, ngay cả không khí cũng trở nên ấm áp, dường như tất cả đều trở nên dịu dàng…


Nửa tiếng sau, hai người mới tách ra.


Tần Bàn Nhược thở hổn hển, cô lấy một chai Sprite rồi uống liên tiếp vài ngụm… Lúc này cô ta cảm thấy miệng đắng lưỡi khô… Chỉ muốn uống nước…


Bây giờ Trần Xuân Độ cũng thấy miệng đắng lưỡi khô, anh tiến đến trước mặt Tần Bàn Nhược, không để ý đến sự chống cự của cô ta, chặn cô ta lại lần nữa…


“A… Không nên ồn ào… Anh Trần Xuân Độ… Tôi sai rồi…” Tần Bàn Nhược đã mất đi sức chống cự, bối rối cầu xin tha thứ…


Nhưng Trần Xuân Độ không cho cô ta cơ hội… Sói đói chụp mồi, cừu non bị ăn… Cảnh tượng diễn ra liên tục trong đêm tối yên tĩnh vô tận…


Tần Bàn Nhược dùng chút sức lực cuối cùng tránh né anh, nhỏ giọng thì thào nói: “Đừng hôn…” Giọng nói của cô ta mang theo sự khẩn cầu…